Có lẽ vì mệt nên nó ngủ gục trên xe từ lúc nào không hay
Thế là Huy được dịp bế công chúa của mình, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường rồi thẫn thờ nhìn vẻ măt ngây thơ muốn hái sao làm đèn ngủ ấy
Đã thế, lúc nó ngủ còn nói mớ gọi tên Huy khiến anh tưởng mình còn chưa tỉnh rượu, vội vội vàng vàng xuống nhà tìm đồ giải rượu rồi đi thay đồ ra, còn kĩ càng xem lại xem còn mùi rượu không nữa chứ!
"Em uống bao nhiêu ly rượu mà làm ghê thế?"
Uy thấy Huy cứ loay hoay mãi chẳng xong, nhìn đến chông cả mặt
"2 ly thôi nhưng em sợ còn mùi rượu"
"Xì, là sợ ai kia nghe thấy chứ gì. Yên tâm đi anh hai, anh tắm đến 2 lần rồi!"
"...."
Thôi thế cũng tốt, đội vợ lên đầu là trường sinh bất tử mà
Quan trọng hơn, dự án mà lần trước họ thảo luận cùng thầy hiệu trưởng sắp đến hạn nộp rồi mà bản thảo còn chưa có chữ nào
Huy không định để An biết vụ này.
Anh muốn coi nó như một món quà để chứng minh với nó rằng: anh đây đủ giỏi để bảo vệ em trước cái thế giới này
Thế là, với động lực to lớn đó, Huy đã hoàn thành xong bản thảo với đầy đủ mọi phương án sáng tạo chỉ trong 5 giờ đồng hồ khiến Uy giật mình
*Thì ra sức mạnh của tình yêu ghê gớm đến vậy...* Uy thầm nghĩ, đứng lên lấy nước cho hai anh em
Thân thể vốn chưa khỏe hẳn, lại gồng mình ra mà ngồi làm việc đến sáng nên tới lúc Uy cầm cóc nước đi ra thì Huy đã gục xuống bàn ngủ ngon lành
Uy cũng hết cách, lấy chăn đắp lên cho thằng em sống chết vì tình yêu rồi mặc nó nằm gục trên bàn ngủ, mình leo lên ghế dài nằm xuống hoàn thành nốt công việc
Quả nhiên là anh em, em ngủ thì anh làm, đến khi anh vừa gục thì vừa hay thằng em tỉnh, tiếp tục chiến với cái dự án khó nhằn này, cứ vậy cho đến sáng thì cuối cùng, hai anh em không ai tỉnh nổi nữa mới giơ cờ trắng lên rồi chui vô phòng ngủ
Lúc Huy lên cũng là lúc An tỉnh giấc. Nó thấy anh phờ phạc đến nỗi nó còn tưởng mình đang mơ thấy ma cơ
Đầu tóc thì rối tung lên, mắt thì thâm quần, giọng còn khàn hơn mọi hôm nữa
"Anh, anh thức cả đêm sao??"
"Em tỉnh rồi hả, ngủ ngon chứ?"
Dù mệt và rất muốn nằm xuống, anh vẫn ân cần hỏi hang nó
Thấy anh sắp ngất đến nơi, nó vội đỡ anh nằm xuống
Vừa đặt lưng xuống Huy đã ngủ ngon lành khiến An xót, nhanh chân đắp chân tắt đèn cho anh ngủ
Rồi nó xuống nhà, nấu chút đồ ăn sáng cho cả nhà thay lời cảm ơn
Vừa hay lúc ấy mẹ Huy cũng thức, xuốngnhà pha cà phê thì thấy nó đang cặm cụi trong bếp, tò mò vào xem
"Ôi chao! Hôm nay An đứng bếp sao! Aida không cần phiền con thế đâu!"
"Không sao ạ, dù sao mọi người cũng giúp con rất nhiều mà!"
"Phải rồi, lát nữa con phải lên trường, cô giúp con hâm nóng đồ ăn lại cho mọi người nhé! Đồ ăn của anh Huy con có nấu riêng một phần súp cho dễ ăn, anh ấy chỉ vừa lên ngủ thôi nên có lẽ sẽ ăn trễ nên con bỏ tủ lạnh, khi nào anh ấy thức nhờ cô nói anh ấy giúp con nhé!"
"Ôi trời sao lại chu đáo thế này! Được rồi con cứ đi đi, cô sẽ lo cho, cảm ơn con nhé"
Mẹ Huy cười rất tươi, coi bộ bà nhắm đứa con dâu này rồi!
..........
Sắp tới là sinh nhật nó, cùng ngày sinh nhật với Huy nên nó muốn tặng gì đó cho anh
Trong những vào phòng Huy, nó vô tình biết được anh rất thích xếp mô hình nhưng anh chỉ có vài cái là xếp xong rồi mà thôi, còn lại đều là giở giang, chắc không có thời gian đây mà
Thế là nó đã dùng đến "quyền lợi đặc biệt" của mình, nhờ thầy cô liên hệ với xưởng làm mô hình nổi tiếng giúp mình, đặt làm mô hình anh đang mặc áo phi công, trên đầu còn có chiếc mũ được gắn một chiếc máy bay nhỏ, tất cả đều là nó tự thiết kế cả
Nó cố gắng đơn giản hóa nhất có thể để xếp nhanh nhất, vậy nên nội việc thiết kế thôi cũng đã khiến nó mất tận 2 tháng mới xong
Hôm nay chính là ngày bộ mô hình được giao về, thầy cô còn háo hức hơn cả nó
May mắn cho nó là chủ xưởng mô hình là bạn thân thầy hiệu trưởng nên khi nghe đến tên nó, nghe cái cách mà hiệu trưởng kể về nó đầy tự hào, rồi khi được làm việc trực tiếp về nó khiến chủ xưởng không khỏi bất ngờ trước tài lãnh đạo và trí thông minh của nó, thế là anh quyết định tặng cho nó mô hình ấy với điều kiện là chỉ cần anh ấy cần giúp, nó sẽ hỗ trợ hết mình
Đưa nhiên là nó đồng ý rồi, vậy nên người chủ xưởng kia đã đặc biệt tự mình bay về nước để giao tận tay cho nó, tiện thể gặp luôn quý cô tài ba này
An làm người chủ xưởng đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác khi tỉ mỉ xem lại từng chi tiết một, rồi nêu ra từng thiếu sót một mà chính anh cũng không thể nhận ra
Nó kể ra những chi tiết rồi đưa ra hướng giải quyết luôn khiến người chủ xưởng rất thích, không ngờ chỉ cần thay đổi vài ba chi tiết lặt vặt mà ít ai để ý tới lại có thể khiến sản phẩm trở nên tuyệt hảo hơn
Nhưng thứ làm anh thích thú hơn cả chính là chủ nhân của mô hình này:
"Thế... cháu định tặng ai sao?"
Nó có chút đỏ mặt:
"Một học bá khác đã giúp cháu thoát khỏi quá khứ"
"Cụ thể là Huy đó, cậu từng gặp thằng bé rồi đấy" Thầy hiệu trưởng khai ra hết mọi tâm tư nó luôn ròi
"Ô là cậu bé tài ba đó sao! Hơ, hai đứa chơi với nhau thế này rồi ai dám đứng nhất nữa!"
"Bởi dị mới nói! Hai đứa này mà thành một cặp chắc chẳng ai dám đấu lại luôn mất!"
Ừ, cũng đúng, còn trò gì mà họ không biết làm không nhỉ? Mà nếu không biết thì họ cũng học nhanh như gió ấy mà, kiểu gì chả học được nếu họ muốn chớ!