* * *
Bõm... bõm...
Những giọt nước rớt vào má khiến Tuyết Nghi giật mình.
Cô choàng người dậy, hoảng hốt nhìn khoảng tối xung quanh... Không rõ là đâu và tại sao cô lại ở đây. Chỉ thấy toàn thân ê ẩm, mình mẩy đầy những vết trầy xước rướm cả máu.
Cố định thần, Tuyết Nghi gượng đứng lên để quan sát.
Nước mưa đang nhỏ xuống từ một miệng lỗ to và khá cao phía trên đầu.
Phải rồi. Là một cái giếng. Tuyết Nghi đang bị kẹt dưới một cái giếng nhỏ hẹp, xung quanh tối om và trời thì đang mưa ngày càng lớn.
- Có ai không?? Giúp tôi với!! - Tuyết Nghi gọi lớn.
Đáng tiếc cô chỉ nghe thấy tiếng vọng của mình, chen lẫn âm thanh hỗn độn của gió mưa và cây cối.
- Có ai không làm ơn giúp tôi?!! Tôi đang ở dưới giếng đây!! Giúp tôi với!!...
Mưa dần nặng hạt hơn. Còn có cả sấm chớp. Nước mưa cứ quật vào mặt Tuyết Nghi làm cô rất khó chịu. Cô cứ lau đi rồi lại ngẩng cổ gào lớn, hy vọng có ai đó sẽ nghe thấy...
* * *
Khang Lâm động đậy.
Anh đã tỉnh, nhưng vẫn còn rất choáng. Anh liền ngó sang và phát hiện Tuyết Nghi đã biến mất.
- Chết tiệt thật!
Khang Lâm nhăn mặt đưa tay ôm lấy đầu. Máu loang đầy ra lòng bàn tay. Anh xé miếng vải áo quấn quanh chỗ vết thương. Cơn đau chẳng là gì so với nỗi lo lắng cho Tuyết Nghi lúc này.
Khang Lâm khẩn trương lục lấy đèn pin trong ba lô, mở cửa xe, ra ngoài tìm cô.
* * *
- Có ai không...??
Tuyết Nghi đã khá đuối sức. Giọng cô nhỏ dần đi, thay vào là tiếng thở dốc.
Nước trong giếng đã ngập tới gối. Giờ có muốn ngồi nghỉ mệt cũng chẳng được nữa.
Chợt! Có tiếng động loạt xoạt phía trên!
Tuyết Nghi đinh ninh là có người, liền gọi lớn:
- Ai đó giúp tôi với!! Tôi ở dưới này...
- Chẳng có ai ở đây ngoài tao và mày đâu!
Một mái tóc đen dài thòng xuống miệng giếng, cất giọng nói the thé rợn người. Tuyết Nghi theo phản xạ chân bước giật lùi về sau.
- Cô... là ai?
Tuyết Nghi cũng không ngờ mình có can đảm để hỏi câu này.
Mưa lớn như trút nước. Trong giếng ngoài trời đều quá tối, từ dưới nhìn lên Tuyết Nghi chỉ thấy mớ tóc đen lòa xòa.
Chợt một tia sét chớp ngang, kèm theo tiếng nổ Uỳnh!! thật lớn.
Tuyết Nghi thấy được cặp mắt đỏ hóec trên khuôn mặt trắng bệch của cô gái kia đang nhìn mình.
- Tiểu Kỳ?? - Tuyết Nghi nheo mắt - Cậu đã giết bọn họ... Có đúng không!? Là cậu đã giết tất cả bọn họ có đúng không trả lời tôi đi!!!
Nước trong giếng đã lấp xấp ngang hông Tuyết Nghi.
Cô gái kia nhướng người dậy.
- Đến giờ mày mới nhận ra à?
Tuyết Nghi đưa tay vuốt nước mưa trên mặt. Cổ mỏi nhừ nhưng vẫn cố nhìn lên.
- Tại sao chứ? Tại sao lại là cậu?
- Hahahaa... Thật tội nghiệp. Mày sắp chết, mà vẫn chưa biết được lý do. Thôi thì tao sẽ kể ày một câu chuyện. Câu chuyện của 8 năm trước, về một cô bé tên Thư Kỳ.
Nhà cô bé rất giàu có, bố cô là một doanh nhân thành đạt. Từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa, đầy đủ mọi thứ vật chất. Nhưng bất hạnh ập đến năm cô 6 tuổi, mẹ cô qua đời vì một tai nạn giao thông. Bố cô đau buồn ngày đêm lao đầu vào công việc.
Thư Kỳ nhỏ bé phải lớn lên với nỗi mất mát, trống trải, sự cô đơn và thèm khát tình cảm - thứ hạnh phúc mà tiền bạc không mang lại được.
Rồi cô bé gặp gỡ một nhóm bạn. Những người bạn luôn niềm nở đến với cô, khiến cô cảm thấy ấm lòng. Nụ cười trên khuôn mặt sau 4 năm u uất dần trở lại...
* * *
"Không có sóng"
Khang Lâm canh gọi người hỗ trợ, nhưng điện thoại không có tín hiệu.
- Tuyết Nghi!!! Em ở đâu?!?
Anh tiếp tục chạy đi tìm cô, quần áo ướt sũng.
* * *
Tuyết Nghi phải liên tục vuốt mặt. Mưa như trút nước xuống cái giếng nhỏ, giờ đã ngập đến ngực cô. Cô đã đoán được Thư Kỳ chủ ý muốn mình phải chết trong giếng.
- Sao hả? Thấy khó ở sao? Chịu khó tý nghe tao kể cho hết câu chuyện. Vẫn chưa đến cao trào mà.
Bạn bè... Haha. Chẳng qua chỉ toàn lũ khốn nạn. Mày còn nhớ chứ? Chuyến đi biển ngày 11/2 năm ấy. Thư Kỳ thực sự đã rất vui, rất háo hức khi được các bạn rủ rê. Nếu như không nghe thấy những lời nói hôm đó, Thư Kỳ sẽ còn tin sái cổ vào thứ tình bạn kì diệu ấy dài dài...
* * *