Hội Nữ Sinh

Chương 9: Chương 8




* * *
Tuyết Nghi nở nụ cười.
Căn hộ số 54, nhà của Bội Ngọc.
Lồng ngực vẫn còn siết chặt, hơi thở khó khăn, Tuyết Nghi đập cửa gọi lớn:
- Bội Ngọc!! Tớ Tuyết Nghi đây, mở cửa cho tớ với!
...
Nhận thấy sự im ắng bất thường, Khang Lâm đưa tay nép cô sang bên, đá một cú làm cánh cửa bật tung.
Cả hai bước vào, bên trong tối om.
- Mất điện sao? - Khang Lâm tự vấn.
Tuyết Nghi lần mò chỗ công tắc. Đèn bật sáng.
- Bội Ngọc tớ có chuyện muốn...
Nhìn cửa phòng tắm đóng kín. Nó làm Tuyết Nghi nhớ đến hôm ở nhà Thanh Thanh.
- Để anh - Khang Lâm bước tới trước, trong khi Tuyết Nghi vẫn còn sợ sệt đơ cứng cả người.
Anh gõ cửa:
- Bội Ngọc, cô có trong đó thì lên tiếng, không tôi sẽ phá cửa...
Khang Lâm vặn tay nắm.
Cửa không khóa. Nhưng mở vào lại vướng thứ gì đó.
- Bội Ngọc!!!
Tuyết Nghi bàng hoàng thốt lên.

Bội Ngọc trong tư thế ngồi dựa vào cửa, mắt nhắm, tay xuôi rũ xuống nền gạch.
Khang Lâm đưa tay lên mũi nạn nhân...
- Cô ấy không còn thở nữa rồi.
Tuyết Nghi vội đến bên ôm chầm lấy Bội Ngọc, gào khóc:
- Không thể nào... Không được! Cậu không được chết đâu Bội Ngọc!! Đừng bỏ tớ mà Bội Ngọc...
Trong lúc đó Khang Lâm quan sát quanh căn phòng.
Chợt thấy dòng chữ, anh lay nhẹ vai Tuyết Nghi, tay chỉ về tấm gương:
- Em xem...
Tuyết Nghi ngước lên nhìn. Cô không kịp trông thấy dòng chữ, thay vào đó, trong gương là một cô gái tóc xõa dài, đang ngồi chồm hổm phía bên cạnh, đưa tay bóp kín mũi Bội Ngọc.
Tuyết Nghi thét lên đầy tuyệt vọng.
- Bỏ ra!!! Cô biến đi cho tôi đi!! Làm ơn đi màaa.....
Vừa kêu gào, Tuyết Nghi vừa huơ tay đập vào tường.
Khang Lâm vội ôm lấy cô:
- Em... Bình tĩnh nào.
Tuyết Nghi nhìn lên tấm gương. Cô gái kia đã không còn ở đấy. Cô ôm xác Bội Ngọc vào lòng, nước mắt giàn giụa.
* * *
Lực lượng cứu thương và cảnh sát đến sau cuộc gọi của Khang Lâm.
Anh và Tuyết Nghi phải trả lời một vài câu hỏi trước khi được phép rời đi.

Khang Lâm lấy xe đưa Tuyết Nghi về nhà.
Cô đã ngừng khóc. Nhưng không khí trên xe lại im lìm và vô cùng sầu não. Khang Lâm quyết định tấp vào một quán nước.
- Em uống đi - Anh cầm ly sữa nóng đưa sang cho cô.
Tuyết Nghi nhấp môi. Sữa ngọt, nhưng lưỡi cô đắng chát. Cô lên tiếng trong hơi thở dài:
- Tại sao lại như vậy... Tại sao họ để em ở lại? Cảm giác được chết lúc này, chắc sẽ thanh thản hơn rất nhiều. Anh có nghĩ vậy không?
Khang Lâm nhìn cô xót xa
- Em đừng nói vậy.
- Bọn em chơi cùng nhau suốt từ thời tiểu học, thân như chị em trong nhà. Ai có thể tưởng tượng được ngày hôm nay sẽ thế này cơ chứ. Làm sao em có thể vượt qua được đây...
Tuyết Nghi ôm mặt, nước mắt chực tuôn.
Khang Lâm nắm lấy tay cô, bảo cô hãy nhìn anh.
- Anh sẽ cùng em vượt qua. Chỉ cần em đừng bỏ cuộc, được chứ?
Cả hai uống nước, trò chuyện. Khang Lâm không muốn Tuyết Nghi lại khóc, nhất là trong lúc cô đang còn quá sốc. Nên anh chỉ gợi hỏi về chuyện gia đình, việc học, tương lai...
* * *
- Gần 10h30 rồi. Để anh đưa em về.
Khang Lâm xem đồng hồ. Tuyết Nghi có vẻ đã ổn định tinh thần. Anh cùng cô bước ra xe.
- Vậy là bọn em đều sống tự túc à?
Khang Lâm vừa cầm lái, vừa nói chuyện để Tuyết Nghi không một mình suy nghĩ lung tung.
- Dạ. Đầu năm cấp ba là tụi em bắt đầu thuê nhà ở riêng cả. Gia đình không có điều kiện lo hết được. Cuối tuần, các ngày lễ và dịp hè là khoảng thời gian tụi em đi làm thêm...
Két...
Một cô gái tóc dài phủ mặt chợt xuất hiện giữa đường, khiến Khang Lâm phải thắng gấp, lạc tay lái đâm sầm vào một gốc cây.
Chiếc xe bị hỏng nặng, dập nát phần mũi, khói tỏa mù mịt.
Khang Lâm bị đập đầu vào vô lăng, bất tỉnh. Còn Tuyết Nghi thì không thấy trong xe nữa...
* * *