Hừ!
Đã rối rắm thế này thì…
Không nghĩ nữa!
Chỉ tổ mệt óc. Du Lam vẫn là Du Lam, tôi vẫn là tôi, còn Thái Tuấn thế nào thì mặc xác hắn!
Tôi vươn vai một cái hít thở một hơi dài, tận hưởng bầu không khí mát dịu trong lành của biển Sầm Sơn xinh đẹp. Hà, như thế này có phải tốt hơn không, vô lo vô nghĩ mới đích thực là Vũ Hoàng Du Lam tôi chứ? Kệ mọi chuyện cứ đến đâu thì đến.
Tôi trở về biệt thự thì cũng gần 7 giờ, mọi người đã dậy hết và đang chuẩn bị bữa sáng. Hội trưởng đảm đang gánh luôn trách nhiệm làm đồ ăn cho tất cả mọi người, không phải vì hắn thích mà là do hắn “được” cổ đông đề bạt vì tài nấu nướng tuyệt vời. Nói không ngoa đâu chứ thực tình sau khi nếm các món mà hắn nấu tối qua thì phải công nhận rằng tài nấu bếp của hắn đã đạt tới trình độ chuyên nghiệp. Con trai mà có thể nấu ăn giỏi vậy sao? Chắc sau này vợ hắn được hưởng phúc lớn đây, hà hà…
… … …
(Vợ? Tôi vừa mới nghĩ kì cục gì vậy?)
Hơ, xấu hổ quá…!
Tự nhiên cảm thấy ngượng vô cùng, tôi cúi mặt xuống vơ vội lấy lát bánh mì nhét vào miệng nhai, cố gắng che giấu để mọi người khỏi phát hiện ra sự bất thường hiện trên mặt mình, nhất là hội trưởng, tôi không muốn để hắn nhìn thấy nhất.
- Sao vậy Lam, nhóc ốm à? – Ông Nguyên ân cần hỏi tôi, thật quái là tôi không thấy cảm động chút nào hết với sự dịu dàng của ổng.
- Không, không…
- Kì ghê, hôm nay trông nhóc có vẻ là lạ… - Gừ, không nói thì chả ai bảo anh câm đâu Lâm ạ, làm ơn ăn phần của mình đi, đừng có tài lanh như thế.
- Có thật là không sao không?
Ông Nguyên và nhỏ Thu bỗng dưng ghé sát mặt vào dò xét mặt tôi, quái, sao hai người này lại hành động ăn ý thế nhỉ? Có mò đến tết Công-gô đi, ta đây chẳng bị ốm đau gì sất! Để cho hai người họ yên tâm, tôi đành gật đầu một cái thay lời khẳng định.
- Vậy thì tốt! Nhóc không bị làm sao thì chúng ta có thể an tâm mà đi tham quan những nơi tuyệt đỉnh ở Sầm Sơn rồi!
- Sao? Đi tham quan Sầm Sơn à? Đi luôn, em đâu có bị làm sao.
Đúng như kế hoạch, sau khi ăn bữa sáng tuyệt hảo do Thái Tuấn trổ tài nấu nướng, cả lũ rủ nhau đi tham quan Sầm Sơn. Mà không tầm thường chút nào, ông Nguyên thuê hẳn xe ô tô du lịch và chính ổng cũng kiêm luôn hướng dẫn viên. Địa điểm đầu tiên chúng tôi ghé thăm là khu sinh thái Quảng Cư, không những được thưởng thức các món ẩm thực đặc trưng vùng miền, thăm quan những cảnh đẹp nơi đây mà còn được đi câu cá trên đầm hồ; sau đó chúng tôi đi thăm quan đền Độc Cước – nơi thờ vị anh hùng thần thoại Độc Cước đã dũng cảm tự lấy tay xé thân mình làm hai mảnh, rồi sao nữa thì tôi cũng không rõ, tuy leo núi có chút mệt nhưng lại được mãn nhãn; v.v…
Quả thật là một trải nghiệm thú vị, tôi như được mở mang tầm mắt, nâng cao vốn tri thức khiêm tốn về cảnh đẹp quê hương đất nước của mình khi đến đây. Bữa trước đi với gia đình tôi hoàn toàn chỉ mải mê tắm biển, không để ý tẹo gì đến vẻ đẹp xung quanh. Giờ mới rõ Sầm Sơn có biết bao nhiêu cảnh đẹp hấp dẫn lòng người!
Vui vẻ đến đâu cũng phải có kết thúc. Tôi tiếc nuối ngửa mặt lên trời than sao thời gian lại qua nhanh thế, cứ như là chó đuổi cướp vậy, chưa gì đã đến lúc phải chào tạm biệt Sầm Sơn xinh đẹp và về nhà rồi. Xem ra ai cũng mệt, vừa lên xe phát là lăn quay ra ngủ như chết, nhưng chắc rằng đọng lại trong mỗi người lớn nhất vẫn là sự vui vẻ thoải mái. Riêng tôi lại không thấy mệt cho lắm, gì chứ nói về đi chơi thì tôi tin mình có thể lực khá dồi dào, có thể chơi liền thâu đêm suốt sáng mà không biết mệt là cái mốc khô gì.
Nhưng vẫn còn một thứ cảm giác băn khoăn khó lí giải âm ỉ trong tôi, cho dù vui vẻ đến nhường nào vẫn không quên hẳn đi được. Tôi không biết mình từ khi nào lại trở nên như vậy, chỉ biết rằng mỗi lần vô tình đụng phải ánh mắt của hội trưởng thì lại cảm thấy vô cùng bối rối, chỉ muốn tránh quách đi cho xong!
Lại ngồi xe hàng giờ đồng hồ, đi thông qua đêm…
Khổ một nỗi cái thân tôi về nhà không được nghỉ ngơi, lại phải liều mạng tập đọc diễn văn để chuẩn bị cho Khai Giảng vào thứ hai. Mệt thật!
*
*
Thứ hai, cũng chính là ngày Khai Giảng trọng đại của trường cấp 3 An Hải. Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi khi đến trường là rải ruy băng đỏ chói có hàng chữ vàng vô cùng nổi bật “Chào mừng lễ Khai Giảng Trường THPT An Hải năm học 20xx – 20yy”. Đi vào bên trong là đội kèn trống mặc lễ phục trắng nghiêm trang, rồi các lẵng hoa chúc mừng từ nhiều tập thể, cá nhân xếp thành một hàng dài thẳng tắp, kế đến là sân khấu được trang trí đẹp mắt cũng không kém phần long trọng mà nổi nhất vẫn là cái bục gỗ có đặt tượng vị Lãnh tụ kính yêu của dân tộc Việt Nam – Chủ tịch Hồ Chí Minh. Chưa kể phần sân trường chật kín người, tiếng cười nói hỗn độn và tiếng hô hoán ồn ào huyên náo, các lớp vẫn còn đang trong tình trạng chưa ổn định được vị trí của mình… Lần đầu tiên tôi được dự lễ Khai Giảng ở trường cấp ba hạng nhì thành phố, nhưng mà cảm giác chẳng khác là bao khi dự lễ Khai Giảng hồi cấp một, cấp hai cả, có điều hơi hồi hộp chút ít vì chốc nữa thôi tôi sẽ bị “đem lên thớt”!
Tôi dáo dác tìm chỗ lớp mình, xa xa đã thấy mấy cánh tay vẫy vẫy mình như thể đang… “vẫy” khách. Bọn họ đừng có nháo nhác hết lên như thế chứ…
- Đại ca!!!
- Lam huynh!!!
Tụi Huy béo hô hoán tôi ầm ĩ, làm cho sự xuất hiện của tôi ít nhiều bị chú ý, lũ này có cần phải xốt xình xịch lên hết cả thế không? Tôi toan định tiến tới chỗ lớp mình, nhưng không may lại sắp đụng mặt phải một người mà mình không muốn gặp nhất, hắn đang tiến về hướng tôi. Không biết là do phản xạ tự nhiên hay là do yếu tố thúc đẩy gì mà tôi cuống cuồng trốn tạm vào lớp bên cạnh vẫn còn đang bát nháo. Kể từ tối hôm kia, tôi thật không muốn giáp mặt hắn chút nào cả, tự nhiên tâm tôi lại muốn đặt ra một khoảng cách nhất định với hắn…
Lễ Khai Giảng cuối cùng cũng chính thức bắt đầu. Tất nhiên nghi thức đầu tiên chính là chào cờ, hát quốc ca, rồi đến lời dẫn của thầy Tùng phó Hiệu trưởng khai mạc buổi lễ. Tôi ngồi bên dưới, dù là bên ngoài tỏ ra vẻ nghiêm túc lắng nghe lời thầy đọc diễn văn nhưng thực chất là tâm hồn đã trôi dần trôi dần về tận đâu đó rồi, bởi lẽ vẫn còn dư âm của chuyến du lịch ba ngày qua mà đầu óc cứ lâng lâng thế nào ấy.
Đột ngột cảm thấy bị ai đó đập mạnh vào vai, tôi giật mình quay phắt sang bên cạnh, trợn to mắt:
- Làm gì thế hả??
- Sao cậu lại ngồi đờ người ra như thế, gọi mãi chả thấy động đậy gì cả. Cậu ngủ mở mắt à? – Tên Tiến nói móc tôi.
- Ừ, ngủ đấy!
- Wow, tài ghê, trợn mắt như thế mà vẫn ngủ được. – Cả bọn xuýt xoa, làm như thể lời tôi nói là thật ấy.
- Hứ, có chuyện gì thế?
- Không có gì, chỉ là bọn này muốn chúc cậu đọc diễn văn thành công thôi, danh dự cả lớp phụ thuộc vào cậu đấy! – Bọn họ cười toe toét, ra sức cổ động. Gớm, bọn này định chọc khóe tôi đấy à, đọc diễn văn chứ có phải thi Olympic Quốc Tế đâu mà phấn khởi thế. Lũ hâm!
- Vâng. Cảm ơn.
Tôi quay mặt đi, hướng ánh mắt lên sân khấu. Bỗng dưng nghĩ đến việc đứng trước hơn ngàn người “tụng kinh” theo nội dung thầy đã đưa cho tôi lại thấy có chút hồi hộp, cả người không tự chủ mà run lên. Bảo tôi tự tin đến thái quá ư? Ở đâu ra vậy?
- Sau đây xin mời em Trần Thái Tuấn lớp 12A1 đại diện cho học sinh toàn trường lên phát biểu.
Dưới sân trường đột nhiên rộ lên tiếng xôn xao kì quái sau khi nghe thầy nhắc đến cái tên Trần Thái Tuấn. Ừ thì hắn là Hội trưởng Hội học sinh, cũng là học sinh ưu tú của lớp tài năng khối 12, đương nhiên chắc phải lên đọc diễn văn rồi, có gì lạ đâu mà mọi người rầm rộ lên hết cả thế nhỉ?
- Là anh Tuấn đó, một trong những niềm tự hào của trường An Hải, bây giờ mới được chiêm ngưỡng tận mắt!
- A, thật là đẹp trai quá đi mất, nghe mấy anh chị lớp 12 còn ca tụng anh ấy là trí tuệ siêu việt. Chắc học hành “trâu bò” lắm đây?
- Mấy bà đúng là ngắm trai chứ không phải nghe đọc diễn văn nữa.
……….
Còn rất nhiều, rất nhiều lời bàn tán phát ra từ bốn phía xung quanh tôi, bao gồm cả mấy tên con trai cùng lớp nữa, bọn họ có vẻ ngưỡng mộ anh ta lắm. Trần Thái Tuấn… hắn “kinh khủng” đến mức thế sao?
- Nghe nói trước khi nắm giữ chức vị Hội trưởng, anh Tuấn từng thâu tóm rất nhiều tên ra vẻ đại ca hống hách hay kéo bè kéo lũ đến An Hải làm loạn. Ông anh tao nói anh Tuấn là một tay đánh đấm pro, khi ông ấy học lớp 12 thì danh tiếng của anh Tuấn đã vang khắp trường dù chỉ mới là học sinh lớp 10, nhưng mà thầy cô thì tuyệt nhiên không biết.
Lời tán dương của tên Huy béo đã thu hút thính giác của tôi, buộc lòng tôi phải quay xuống hóng hớt. Đang nói chuyện trước kia của hội trưởng ư, tôi nhất định phải nghe.
- Thật à??? – Cả lũ thốt lên vẻ không tin.
- Thật. Đừng thấy bề ngoài anh ta thư sinh nho nhã mà hiểu lầm, chẳng qua là bây giờ không còn thấy đánh nhau thôi… - Đúng, tôi tán thành ý kiến này của tên Huy, đã từng có lần tôi suýt nghĩ hắn chỉ là một tên mọt sách yếu đuối, nhưng sự thật lại không phải, - Ông anh tao kể, ban đầu nhiều người cứ cho rằng cũng vì cái vẻ bề ngoài là học sinh gương mẫu mà Thái Tuấn qua mắt được các thầy cô trong trường, nhưng thật ra chả phải, đó là do anh ta là một nhân tài học tập hiếm có, lại âm thầm bảo vệ An Hải tránh khỏi bọn lưu manh đến phá rối, với lại anh ta còn chơi thân với cậu ấm Phùng Gia Nguyên của nhà họ Phùng lớn mạnh nên coi như có thế lực đằng sau hậu thuẫn, bởi thế mà giáo viên mới mắt nhắm mắt mở cho qua.
- Ồ!!!
Ra thế. Một câu chuyện khá bất ngờ với tôi, thật không nghĩ cẩu hội trưởng hồi lớp 10 lại hung hăng giống một thằng du côn như vậy, nhưng hắn đánh nhau cũng vì muốn bảo vệ an toàn nơi trường học, không có gì đáng phê bình cả. Vậy mà lúc đầu gặp hắn tôi lại còn khiêu khích, gây sự, chọc giận hắn, không hiểu sao đến bây giờ xương cốt vẫn vẹn toàn nhỉ? Đúng là chuyện lạ hiếm có, hay chăng là do ông trời thương tôi ăn ở phúc đức nên mới mở cho tôi một con đường sống??
- Nhưng tại sao An Hải lại bị lưu manh nhòm ngó?
- Coi trường mình vậy thôi chứ bên trong không ít học sinh hoặc là dân anh chị hoặc là có quan hệ với bang phái xã hội đen đâu. Học thì cứ học, nhưng ra bên ngoài lại lột xác thành kẻ khác rồi đi gây sự lung tung, đến nỗi mà để bọn du côn mò đến trường đòi thanh toán.
- Ghê thật!
Lời tên béo kể làm tôi nhớ lại vụ việc hồi trước có đám lưu manh kéo đến đòi giải quyết một nam sinh trong trường, nếu không có cẩu hội trưởng thì sự việc đã rùm beng lên cả rồi.
Mà công nhận tên Huy béo này biết nhiều thật đấy, nhờ hắn mà tôi được biết về cẩu hội trưởng chút ít, hú vía, sau này tôi sẽ phải cẩn thận hơn trong lời qua tiếng lại với hắn mới được, nếu không chỉ còn nước lên bệnh viện đăng kí ngay một giường dài hạn mà nghỉ đông thôi.
- Lam!!!
Mải buôn dưa lê mà tôi không phát hiện thấy thầy chủ nhiệm đã đứng bên cạnh mình từ bao giờ, vì thế nên khi nghe thầy gọi tên thì giật mình quay lại, tự nhiên trở nên ấp a ấp úng:
- Dạ, thầy… thầy gọi em?
- Đã chuẩn bị kĩ lưỡng chưa? Sắp đến lượt em lên phát biểu rồi đấy.
A, tôi quên tiệt mất bài phát biểu quan trọng, sau khi Thái Tuấn đi xuống cũng là đến lượt tôi đi lên. Cứ mải chú ý câu chuyện của tên Huy béo cơ, suýt nữa thì quên mất nhiệm vụ quan trọng của mình. Tôi lục lọi cặp sách lấy ra bảng trình kí có kẹp bài diễn văn mà thầy chủ nhiệm đã đưa cho, nhìn chữ chi chít trên tờ giấy rồi nhìn lên sân khấu chỗ bục mà tên Tuấn đang thao thao, bỗng dưng trong người lại phát run… Ôi cha mẹ ơi, không những đứng trước mắt hơn ngàn học sinh mà còn có hàng trăm giáo viên đổ xô nhìn, liệu tôi có làm tốt được không đây?