Cuối cùng cũng đến lượt tôi phát biểu. Sau khi nhìn lại diện mạo mình đã ok, huy hiệu rồi thắt lưng nghiêm chỉnh đủ cả, tôi thẳng người, cầm bài diễn văn khoan thai tiến về phía sân khấu sau khi nghe thầy phó hiệu trưởng nhắc đến tên mình. Lúc đi ngang qua mấy lớp, tôi vô tình nghe thấy có nhiều tiếng xì xào bàn tán về mình, đại loại là…
- Ôi trời, đẹp trai quá!
- Học sinh được chọn lên đại diện cho cả khối 10 có khác, ngoại hình không tồi!
- Cute quá! Bạn ơi, nick Face của bạn là gì thế? Hí hí…
Cũng có nhiều thành phần ngang nhiên trêu ghẹo tôi, mà toàn là giọng con gái mới ghê… Thì ra diện mạo của tôi cũng gây sự chú ý nhiều như thế, tận sâu trong đáy lòng tôi cảm ơn ông trời đã ban tặng ình dung nhan tuyệt mĩ này lắm lắm!
Ôi thôi kệ, trước tiên là bây giờ phải lên kia quẳng gánh nặng diễn văn này đã.
Tôi đứng trên bục, hướng tầm mắt xuống phía dưới sân, nơi có hơn nghìn người đang nhìn mình (cũng không hẳn là toàn trường). Ô, cảm giác cũng không tệ nha, cứ tưởng hẳn là sẽ run lắm, có lẽ từ khi sinh ra tôi thiên phú đã hợp với việc đứng trước công chúng rồi, hờ hờ… Mở bảng trình, tôi hướng micro nói một cách dõng dạc, đương nhiên phần mở đầu sẽ do tôi tự nghĩ ra rồi:
- Kính thưa các vị đại biểu, các thầy cô giáo, cùng toàn thể các bạn học sinh trường THPT An Hải có mặt trong buổi lễ Khai Giảng trọng đại ngày hôm nay. Em tên là Vũ Hoàng… Lam, học sinh lớp 10A2, vô cùng vinh dự khi được đại diện cho 640 học sinh khối 10 lên phát biểu. Trong thời tiết oi bức của mùa hè nhưng cũng không xua đi được sự náo nức khi tề tựu khai trường, chúng em – những cô cậu học trò lớp 10, cũng là những công dân có ích sau này của nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, lần đầu tiên được dự lễ Khai Giảng của Trường THPT An Hải, cảm thấy vô cùng vui mừng và rạo rực, có rất nhiều cảm xúc không tên nữa đan xen mà miêu tả thành lời cũng không bao giờ hết được. Vì vậy mà em đã đứng đây, để thay mặt cho các bạn cùng tuổi đang ngồi dưới kia phát biểu lên những suy nghĩ của mình về ngày hôm nay – ngày khai trường thiêng liêng này. Nếu có gì sai sót trong lời nói, mong các bác đại biểu, các thầy cô cùng các anh các chị các bạn bỏ qua cho!
Sau một tràng dài do mình tự bịa ra trong phút chốc, tôi ngừng lại để lấy hơi chuẩn bị cho phần thao thao tiếp theo, đồng thời đưa mắt dò xét biểu tình của những người ngồi dưới. Chỉ thấy phần đông ngồi ngơ ra một lúc (không ngoại trừ giáo viên. Sao thế nhỉ, tôi nói gì sai sao?) rồi mới rào rào vỗ tay. Ok, cũng coi như mở đầu tạm ổn, công nhận tôi cũng có khí chất của lãnh đạo cấp cao đấy chứ.
Tiếp theo, tôi như một cái máy đọc lại y nguyên những gì được in sẵn trong tờ giấy, rồi hứa này hứa nọ, bla bla… Cuối cùng là đúc kết một câu:
- Như đã nói ở trên, cảm xúc đối với chúng em bây giờ là không thể diễn tả hết thành lời, riêng bản thân em còn rất nhiều điều muốn bày tỏ. Nhưng thiết nghĩ, em cũng chỉ nên dừng tại đây, vì còn nhiều mục hấp dẫn nữa đang đợi phía sau. Em xin cảm ơn ạ!
Không quên kèm theo một nụ cười “khuynh đảo thiên hạ”.
Mặc dù tôi thấy lời mở đầu và kết thúc rất chi là perfect rồi, không nghĩ tới sau này lại bị ông thầy gọi ra “châm chọc” là: “Kiểu phát biểu của em hoa lệ mĩ miều quá, có thể đi làm MC đám cưới được đấy!” Và cũng không ngờ rằng lời mở đầu đó còn được admin đưa lên page “An Hai’s confessions” trên Facebook, sau đó lũ lượt members nhảy vào like rồi ment hỏi thăm thông tin về trang các nhân của tôi, nhiều nhất là nữ sinh, ghê hơn nữa là còn có bạn gái A lớp 10x, chị gái B lớp 11y, chị gái C lớp 12z, chấm chấm… đăng confess “tỉnh tò” với tôi, vân vân và mây mây… Nói chung là sau lễ Khai Giảng, tôi đột nhiên trở nên nổi tiếng một cách bất ngờ, nguyên nhân không chỉ do bản thân vốn đã “so ciu” lại còn thêm bài phát biểu độc nhất vô nhị nữa, haizz…!
Tóm lại tôi cũng không biết mình đã đúng hay sai, chỉ tại cái tính nghĩ gì nói nấy thôi. Đã bảo cho tôi lên phát biểu là hỏng bét mà!
Đó là những điều xảy ra vào những ngày liên tiếp sau hôm nay, còn bây giờ thì quay lại hiện tại…
Tôi rất ư là “oanh liệt” kết thúc bài phát biểu của mình, đi về chỗ ngồi, dẫn theo nhiều con mắt đang dõi theo mình như thể đang dò xét hành động của sinh vật lạ chưa bị con người phát hiện còn duy nhất trên Trái Đất. Bọn Huy béo vỗ tay bôm bốp, miệng toe toe bày đặt huýt sáo:
- Bài diễn thuyết quá tuyệt vời ông mặt giời, bis bis!!!
- Đa tạ các hạ quá khen! – Tôi ngồi xuống ghế, quay lại hơi gập đầu, để tay lên ngực làm ra kiểu đa tạ thời xưa.
Cũng chẳng khác gì những lễ Khai Giảng hồi cấp hai, văn nghệ văn gừng này, tuyên bố khai mạc buổi lễ, chào cờ này, tiếp là diễn thuyết này, rồi kế đến là tiết mục tặng thưởng nữa này. Điều khiến tôi chú ý nhất trong tiết mục trao thưởng là phần tuyên dương những cá nhân xuất sắc nhất toàn trường, hơi bất ngờ là top 3 thuộc về “Liên minh tam quái” với Thái Tuấn hạng nhất, Gia Nguyên hạng nhì, Hoàng Lâm hạng ba. Khâm phục thật, ba người đó chơi thân với nhau, lại học giỏi ngang ngửa nhau, hiên ngang chiếm giữ ba vị trí đầu tiên về học lực cũng như hạnh kiểm của trường An Hải. Wow!
Ai dà, quen biết thân thiết với họ làm tôi tự nhiên thấy cũng “ăn hôi” hãnh diện theo!
Gần kết thúc buổi lễ, cô Hiệu trưởng lên đánh trống khai trường, báo hiệu một năm học mới mở ra. Tiếng trống ròn rã hòa cùng tiếng nhạc rộn ràng, những chùm bóng bay đủ sắc màu được đại diện các lớp thả lên không trung, mang theo những ước mơ, hoài bão của học trò trôi vào bầu trời xanh thẳm cao vời vợi. Tôi đưa mắt nhìn theo, thấy lòng vô cùng rạo rực, phấn khởi hẳn lên, tôi thích nhất là giây phút này – cũng chính là thời khắc tuyệt vời nhất của lễ Khai Giảng – khi tiếng trống trường vang lên rồi ngân dài…
Điều kinh khủng nhất sau một buổi lễ tất nhiên là DỌN DẸP! Thật “tốt số” là lớp chúng tôi bị đảm nhận cái “vinh dự” là phải thu dọn sân khấu, cũng tại lớp toàn con trai nên mới bị chỉ định như vậy, xúi quẩy cho tôi là cũng bị vạ lây, huhu. Đúng lúc đang xếp ghế để đem vào hội trường, trong đầu tôi chợt nảy ra một điều gì đó vô cùng khủng khiếp…
Ôi mẹ ơi, tôi quên mất là sau Khai giảng, tôi phải đâm đầu vào dọn dẹp rồi trang trí cái văn phòng Hội học sinh chết tiệt kia!
- Hotboy lớp chọn hai khối 10 kìa, dễ thương ghê!
- Ừ, công nhận cute, nhưng cũng có nét gì đó giống con gái.
Bên tai tôi thấp thoáng tiếng bàn tán đánh giá của một đám con gái, tôi chán nản hơi quay lại, thấy một đám nữ sinh lớp 12 nào đó (vì chỉ có con gái khối 12 mới mặc áo dài trong lễ Khai giảng). Các thím bàn về tôi từ nãy mà không chán à, mặc dù tôi đây cũng thích được để ý, khen ngợi lắm, cơ mà bây giờ không có tâm trạng vì còn đang khó chịu khi bị bắt ở lại dọn dẹp trong khi từ sáng tới giờ chưa được ăn cái gì cả.
Thấy đám con gái đó nhìn tôi cười duyên (ọe), bỗng nhiên trong đầu tôi nảy sinh ra một sáng kiến tuyệt vời, họ thích tôi như vậy, tại sao lại không lợi dụng tí nhỉ. Nghĩ vậy, tôi quay hẳn đầu lại, mặt đối mặt với họ, miệng nở nụ cười “chuẩn men” có khả năng làm say đắm bao con tim của những bà cô hám giai đẹp:
- Hi, chào các chị!
- Ơ… cậu ấy chào bọn mình à? – Họ ngơ ngác nhìn tôi, có vẻ sửng sốt.
- Đúng thế, bọn mình làm quen ha? Em là Vũ Hoàng Lam, còn mấy chị?
- Kìa, cậu ấy hỏi tụi mình đó, mày nói trước đi…! – Mấy bà cô đó đùn đùn đẩy đẩy cho nhau việc trả lời tôi, nhanh lên mấy mợ, mất nhiều thời gian quá đấy!
Cuối cùng đẩy đi đẩy lại thì cũng có một thím đầu bện rết đứng ra nói trước:
- Chị là Hương, còn đây là Hồng, kia là My, còn kia là… - Thím đó còn không quên đưa tay giới thiệu từng người một trong nhóm, - Tụi chị rất vui vì được làm quen với em!
- Hiện tại em có một việc rất gấp cần làm với Hội học sinh…
- Sao, em là thành viên của Hội học sinh à??? - Không để tôi nói hết, một bà chị đã hét toáng lên có vẻ kinh ngạc lắm, sorry là tôi không nhớ tên chị ấy. – Hội học sinh đâu có nhận thành viên là lớp 10, nếu có trường hợp ngoại lệ thì ắt hẳn em là một nhân tài rất ưu tú chăng?
- Vâng, có lẽ thế ạ… - Tôi gật gù, cũng chẳng buồn phủ nhận mình có là nhân tài hay không, nhanh lẹ quay lại ý chính, - Em có việc gấp phải đến văn phòng Hội bây giờ, mấy chị có vui lòng giúp em dọn nốt phần còn lại không ạ?
Không quên nụ cười “khuynh đảo phái đẹp”. Hì!
- Ồ, được, được chứ, bọn chị rất sẵn lòng giúp em… - Có vẻ như bọn họ đã bị thôi miên trước nụ cười ôn hòa hơn bụt, đẹp hơn thiên sứ, thuần khiết hơn tiên nữ của tôi, không những gật đầu đồng ý mà còn ngây ngẩn hết cả đám. Hà, lừa họ đúng là dễ dàng quá, đúng là cái đẹp luôn đem lại khá nhiều lợi ích, tuy thấy hơi tội lỗi… hê hê!
Bàn giao lại công việc ấy bà thím xong, tôi ba chân bốn cẳng… chuồn lẹ! Trong đầu đang suy tính xem định mua gì bỏ bụng thì bỗng dưng có giọng nói oang oang quen thuộc từ sau lưng ập đến khiến tôi giật thót một cái:
- A Lam!!!
Cha Nguyên chứ còn ai. Tất nhiên luôn cặp kè bên cạnh ông Nguyên sẽ là Lâm “tặc” và tên Tuấn “trầm cảm” rồi. Tôi nuốt nước bọt cái ực, trong đầu chỉ có ý nghĩ duy nhất là… CHẠY!!
- Ơ kìa, sao lại bỏ chạy thế, Lam ơi!!!
Không biết nữa, tôi cứ thế chạy về phía cổng trường, trong đầu chỉ nghĩ là không muốn đối mặt với tên Tuấn lần nữa. Tôi không biết tại sao mình lại thế này, chỉ biết rằng lòng tôi bây giờ rất rối bời, và tôi không muốn, à không phải, mà là sợ gặp Thái Tuấn. Đúng thế, sợ khi gặp hắn rồi, chính bản thân tôi sẽ thừa nhận mình đã sinh ‘cảm giác khác thường’ với hắn mất.
Đó là một điều hoang đường!