Hội Trưởng Đại Ca, Tiếp Chiêu Đi

Chương 9: Gia nhập Hội học sinh




Tôi lấy tay vuốt mồ hôi trên trán, đôi chân cũng bắt đầu bủn rủn cả ra, chắc có lẽ đứng lâu quá đây mà. Chết tiệt thật, bộ không ai có lương tâm mời tôi ngồi xuống ghế hay sao mà cứ trơ mắt nhìn tôi khổ sở thế này? Bây giờ thì tôi bắt đầu nghi ngờ về lời nói của ông Lâm rồi, chẳng biết có đem lại điều may mắn như mình mong đợi không hay lại trở thành trò cười cho bàn dân thiên hạ?
Giọng nói “ngọc ngà” không nhanh không chậm của tên đó tiếp tục vang lên:
- Câu hỏi là… cậu có thể làm được gì cho Hội khi trở thành hội viên?
Ừm, để xem nào… coi bộ câu này hơi khó à nha! Tôi có biết hoạt động trong Hội là thế nào đâu mà biết mình sẽ làm được gì, thôi thì đành nói liều vậy, ăn được thì tốt, mà không được thì tập xác định nói bai bai cái cuộc đời tươi đẹp này ngay cho xong. Tôi hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu tuôn ra một tràng giang đại hải:
- Em có thể làm bất cứ điều gì cho Hội, ví dụ như… lau dọn nè, mọi người xem lại căn phòng này đi, đầy bụi vậy mà chẳng có ai chịu đả động gì là sao? Vì vậy em xin giơ tay làm người tiên phong công cuộc tổng vệ sinh cho “nhà sạch tươi mát”. Em cũng có thể làm chân sai vặt, rót nước bưng trà, photo in ấn tài liệu, đấm bóp mát xa cho các anh chị, vân vân và mây mây nữa nè… À, còn nữa, căn phòng này mọi người thấy có hơi xấu xí không, em nguyện trang trí đổi mới lại cho đẹp, góp phần thay đổi cảnh vật mĩ quan cho phòng họp của Hội, để mọi người nhìn vào sẽ trầm trồ khen ngợi con mắt thẩm mĩ của hội trưởng, và dĩ nhiên đó mới đích thực là công lao của Vũ Hoàng Lam này… Và còn abc, xyz,… Chỉ cần… - Tôi ngừng lại một lúc để lấy sức “phun” tiếp – Mọi người bỏ phiếu cho em gia nhập Hội là được!
Ha ha, bài thuyết phục đó sao mà súc tích quá trời! Đến nước này mà còn không bỏ phiếu cho tôi thì chỉ có nước đập đầu vào gối tự tử thôi. Dù sao thì tôi cũng phục mình quá đi mất, nói được chừng ấy quả là siêu sao, mặc dù không biết có thực hiện được tất tần tật ngần ấy việc không nữa!
Tôi ngừng tự cảm kích bản thân lại, đánh mắt nhìn thái độ của mọi người trong phòng. Ủa, sao họ lại ngây thộn ra như ăn lộn phải thuốc chuột vậy? Bỗng dưng cảm thấy bầu không khí như ngưng đọng, chà, có phải tôi hơi quá đà rồi không? Duy chỉ có một tên là vẫn giữ nguyên thái độ hình sự với tôi – cẩu hội trưởng!
Một lát sau, tên đó mới lên tiếng nói:

- Những gì tôi muốn hỏi đều hết rồi. Nếu tổng kết các yếu tố lại thì cậu vẫn chưa đủ khả năng được kết nạp vào Hội, tuy nhiên, việc quyết định thu nhận hội viên mới đều do mọi người ở đây bỏ phiếu bầu chọn. Tôi sẽ là người kiểm phiếu, bắt đầu luôn đi!
Hiệu lệnh của tên đó vừa kết thúc, lập tức cả căn phòng vang lên tiếng xì xào bàn tán rôm rả, mà mấy lời này lại khiến tôi tức hộc máu miệng:
- Cậu nhóc đó cũng được đấy chứ, cho cậu ấy vào xem như có người để sai bảo việc vặt rồi, hi hi…
- Xem kìa, cậu nhóc ấy tự nhận mình làm hết tất cả công việc dọn dẹp ở đây, vậy là sau này tụi mình sẽ không phải thay nhau trực nhật nữa!
- Tốt quá, có người mát xa đấm bóp cho thì còn gì bằng!
- Cho cậu ta gia nhập đi!
…ba lê ba lê… (tôi chẳng còn tâm trí đâu mà nghe tiếp nữa, tức quá, tức quá!)
Mọi người truyền tay nhau đưa đến trước mặt hội trưởng phiếu bầu của mình. Chỉ cần tổng kết lại những lời bàn tán như gáo nước lạnh đó thì tôi biết chắc phần thắng sẽ nằm trong tay mình. Mặc dù có chút đau lòng vì sự thật quá đỗi phũ phàng, hic…
Sau một hồi xem xét, mặt mày tên Thái Tuấn đó có vẻ cau có khó chịu hơn lúc trước thì phải, xem nào, hình như nỗi buồn của hắn lại chính là niềm vui của tôi đây ^^
- Ừm…kết quả bỏ phiếu đã có… Vũ Hoàng Lam được chọn với số phiếu 15/15. Không thể tin được…
- Yeah! Có thế chứ!!! - Cho dù biết trước kết quả là thế rồi nhưng tôi vẫn không giấu nổi phấn khích mà hô lên.
- Hoan hô, vậy là anh sẽ được gặp nhóc thường xuyên rồi!!!
Tên Gia Nguyên thiếu muối biến thái đó không biết từ đâu nhào tới ôm choàng lấy tôi như chỗ không người. Cái tên điên này làm cái quái gì vậy? Thật muốn đạp cho hắn bay sang Châu Phi làm bạn với bộ tộc da đen quá trời! Buông ra a…
- Cái thằng khỉ này, bỏ em tớ ra!!!
Thật may là ông Lâm xuất hiện đúng lúc, gạt phăng tên Nguyên ra khỏi người tôi. Anh giai của em, hôm nay anh thể hiện khá là tốt đó, nhưng mà ý định của em vẫn không đổi đâu, chỉ hậu tạ anh một cây kem ốc quế thôi ^^

~- Tuy nhiên…
Ôi trời, tên hội trưởng đó sao cứ thích nhảy vô cắt ngang cảm xúc vui sướng của người ta quá vậy? Hắn còn muốn bắt bẻ tôi gì nữa đây, đừng tưởng mình giữ chức cao nhất trong Hội là muốn làm gì thì làm nha!
- Khi mới gia nhập Hội, ai cũng phải trải qua giai đoạn thực nghiệm trước khi trở thành hội viên chính thức, vậy nên cậu hãy bắt đầu là “hội viên thực tập”, cố gắng học hỏi các bậc tiền bối cho tốt trước đã. Nên nhớ, Hội học sinh không đơn giản chỉ là giữ trật tự an ninh trong trường thôi đâu!
Ẹc… lại còn thế nữa! Biết ngay là cái tên Thái Tuấn này sẽ không dễ gì cho tôi vào Hội đâu mà. Nhưng thôi, làm hội viên thực tập cũng được, miễn sao tôi cũng được chọn vào Hội rồi, vậy là có thể thoát khỏi cái vụ đình chỉ, yeah!
Vậy nên, tôi cố gắng “thổi phồng gan mật” của mình lên đến mức max, chuẩn bị “thương lượng” với cẩu hội trưởng về vấn đề trọng yếu mà tôi đã “trăn trở hằng đêm” (thật ra có một đêm thôi à =.=). Nhưng không hiểu sao bao nhiêu dũng khí của tôi đều tan tành hết khi nhìn vào ánh mắt “nguy hiểm chết người” của hắn, thành ra tôi ấp úng mãi không thốt nổi một câu hoàn chỉnh:
- Th…thưa… đa… đại ca…
- Đại ca? – Hắn nheo mắt nhìn tôi, giọng nói lạnh hơn cả tiền xu – Bộ Hội học sinh là bang nhóm xã hội đen hay sao mà gọi tôi là đại ca?
- À… à…không phải, hội trưởng đại ca…
“Phì!!!” Bên tai tôi văng vẳng tiếng cười nín nhịn của những người xung quanh. Ủa?
- Gì hả? Hội-trưởng-đại-ca sao??? – Hắn gằn từng tiếng một, cảm giác như hai hàm răng nghiến chặt vào nhau.
Ôi trời cái miệng tôi! Sao cứ mở miệng ra là “đại ca nọ, đại ca chai” thế này?? Hic, cũng chỉ tại máu giang hồ trong người chảy mãnh liệt quá nên… Tôi vội vàng xua tay:
- Em nói nhầm, là hội trưởng, hội-trưởng!
Hắn “hừ” một tiếng đầy khó chịu rồi mới hỏi:
- Có chuyện gì nói đi?

Sao tên cẩu hội trưởng đó luôn tỏ ra bực bội với tôi thế nhỉ? Vũ Hoàng Du Lam tôi luôn được các bà các cô trong xóm khen là xinh xắn, dễ thương, ưa nhìn (mà bản thân tôi cũng thấy… hơi đúng), có chỗ nào khiến hắn gai mắt chăng? Mà cái bản mặt hắn tuy có đẹp trai thật nhưng nhìn nhiều rồi cũng phát ngán, hơn nữa tôi lại có ác cảm với hắn ngay từ lần gặp đầu tiên rồi, hắn nghĩ hắn tốt đẹp hơn tôi chắc?
Tôi hít vào một hơi thật sâu, mạnh dạn nói ra nguyên nhân thật sự khiến tôi hi sinh tấm thân “vàng ngọc” này để gia nhập Hội học sinh.
- Bây giờ em đã là hội viên thực tập của Hội rồi, hội trưởng có nên… xem xét lại vấn đề đình chỉ học của em không?
Hỏi xong câu đó, tôi liền cúi gằm mặt xuống ngay, không dám xem biểu hiện của tên Tuấn và toàn thể hội viên trong đây nữa. Chắc chắn không cần vắt não cũng có thể đoán được mọi người ở đây sẽ thất vọng về tôi thế nào, bởi tôi gia nhập Hội không phải do tình nguyện mà có mục đích vụ lợi riêng. Nhưng ai quan tâm họ nhìn tôi thế nào chứ?
- Hừm, cuối cùng cũng chịu nói ra nguyên do chính cậu gia nhập Hội nhỉ? Ngay từ đầu tôi đã đoán được mục đích của cậu, chỉ có điều muốn xem cậu thể hiện như thế nào nên không nói ra thôi…
Hả? Hắn biết ngay từ đầu rồi sao? Tài thế, đoán được tôi đang nghĩ gì cơ à? Tôi không “phản” lại mà yên lặng lắng nghe hắn nói tiếp:
- Cậu là một người rất thú vị, đúng là em trai Hoàng Lâm có khác, chắc chắn sau này cậu sẽ khiến không khí trong Hội sôi nổi hơn đây.
Hắn đang khen hay mỉa mai tôi đây? >.