Hôm Nào Cũng Muốn Trộm Nhóc Con Omega

Chương 13: Ông chưa thấy ai nâng niu, trân trọng người yêu mình đến vậy



Lâm Tri Dịch không hề tỏ ra tức giận, cậu không thích loại cảm xúc mất kiểm soát này.

Quyển Quyển leo lên giường, vươn cánh tay nhỏ bé của mình nắm lấy vạt áo của Lâm Tri Dịch, Lâm Tri Dịch cảm nhận được, cậu đặt quần áo xuống, quay người lại, bế Quyển Quyển đi vào bếp xem Chu Hoài Sinh nấu ăn.

Thịt lợn xào ớt xanh và canh đậu phụ rau xanh, cộng thêm một phần củ sen chiên, không tính là phong phú nhưng cũng không tệ. Lâm Tri Dịch nhớ tới hộp cơm trưa của Chu Hoài Sinh, cậu cũng có thể đoán được phần củ sen này có mặt ở đây là vì cậu, bình thường Chu Hoài Sinh nhất định sẽ không nỡ mua.

Tuy Chu Hoài Sinh có vóc dáng cao lớn, nhưng lúc nấu ăn lại rất tỉ mỉ. Anh có thể cắt ớt xanh thành những sợi có độ dày bằng nhau, xung quanh thớt cũng rất sạch sẽ. Anh đổ sợi ớt xanh vào chảo, đảo đều, rồi nhanh chóng cho thịt lợn xé nhỏ vào xào cùng. Anh cũng chẳng cân đo đong đếm từng ly từng tí khi nêm nếm mà vẫn có thể cho vào lượng gia vị cân đối.

Quyển Quyển hít hít mũi, Lâm Tri Dịch cười nói: “Mèo con ham ăn.”

Lâm Tri Dịch ăn xong liền rời đi, Chu Hoài Sinh vẫn tiễn cậu ra xe như thường lệ: “Cậu Lâm, hôm nay lại làm cậu phải tiêu tiền.”

Lâm Tri Dịch không nói lời nào, vẻ mặt lạnh lùng lên xe, nhưng cũng không lập tức nổ máy. Cậu lại cửa mở, im lặng một lúc mới bước ra ngoài hỏi: “Chu Hoài Sinh, rốt cuộc anh có nói hay không? Anh sợ cái gì? Hai năm trước đã xảy ra chuyện gì, anh đều biết hết, đúng chứ?”

Sắc mặt Chu Hoài Sinh cứng đờ lại, ánh mắt vô thức dời đi.

Chẳng lẽ có liên quan tới Chu Hoài Sinh?

Lâm Tri Dịch lại quên mất phải nói gì tiếp theo, vẻ mặt khó tin nhìn Chu Hoài Sinh.

“Cậu Lâm, cậu có thể cho tôi thêm một chút thời gian được không?”

“Tại sao?”

Chu Hoài Sinh nhìn thoáng qua cửa sổ tầng hai, trong lòng cảm thấy khó xử. Anh đáng bị trừng phạt vì chuyện đã xảy ra hai năm trước. Anh là trẻ mồ côi, là một beta lớn lên ở một ngôi làng miền núi, vốn dĩ anh không nên có bất kỳ mối quan hệ nào với một Omega giàu có như Lâm Tri Dịch. Là do anh đã đánh giá cao khả năng của bản thân, muốn đưa Lâm Tri Dịch đến thành phố để tìm người thân, làm cho Lâm Tri Dịch đang bị mất trí nhớ phải cùng anh chịu khổ. Cậu không tìm được người thân, lại còn bị anh thừa nước đục thả câu lúc cậu uống say, làm cho cậu mang thai.

Anh thật đáng chết.

Quyển Quyển yếu đuối bệnh tật như vậy, có lẽ cũng là quả báo.

Không phải anh không muốn nói cho Lâm Tri Dịch, anh chỉ sợ sau này sẽ không có ai chăm sóc cho Quyển Quyển.

Giá như Quyển Quyển đã trưởng thành, anh sẽ ngay lập tức thú nhận sự thật với Lâm Tri Dịch, anh sẵn sàng chấp nhận hình phạt mà mình đáng phải chịu.

Lâm Tri Dịch nào biết trong lòng Chu Hoài Sinh đang rối như tơ vò, cậu thật sự rất ghét sự im lặng của Chu Hoài Sinh, tức giận nói: “Không nói gì thì thôi.” Sau đó lại ngồi vào xe, lái ra khỏi con hẻm nhỏ.

Cậu liếc nhìn Chu Hoài Sinh qua gương chiếu hậu, sau đó bực bội nắm tóc, Lâm Diễn Đức, Lâm Tri Văn, Điền Mẫn Nghiêu, tất cả bọn họ cộng lại cũng chẳng thể so sánh được sự im lặng của Chu Hoài Sinh, khiến cậu kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần.

Cậu cuối cùng cũng biết Hứa Dương có ý gì khi nói: “Hình như cậu đang thiếu một phần gì đó.”

Bị mất đi ký ức quả là một chuyện đáng sợ, Lâm Tri Dịch hai mươi sáu tuổi, quên hết mọi chuyện xảy ra trong hai năm, bác sĩ nói cậu bị ngược đãi, cơ thể yếu ớt không thể giải thích được so với trước đây, nhưng sự thật thì cứ như được phủ một lớp sương mù. Dường như mọi người đều biết, nhưng không ai nói cho cậu biết. Cuộc đời cậu cứ như một đường ray thiếu một đoạn, không biết là thiếu ở chỗ nào, không biết khi nào tàu sẽ đến, không biết khi nào cuộc đời cậu sẽ bị đảo lộn trong nháy mắt.



Lâm Tri Dịch cảm thấy rất mệt mỏi, cậu muốn quay lại chiếc giường nhỏ kia, ôm Quyển Quyển mềm mại, nghe bé gọi một tiếng 'chú', vuốt ve những lọn tóc xoăn của Quyển Quyển giống của mình, như thể mệt mỏi đều sẽ tan biến.

Cậu quay lại công ty, Lâm Diễn Đức nghe tin liền đi tới, gõ cửa văn phòng hai lần rồi tự bước vào, mặt đối mặt hỏi: “Hôm qua giữa con và Trần Ngạn Lãng đã xảy ra chuyện gì?”

Lâm Tri Dịch không trả lời, mở máy tính đọc tài liệu.

“Con sẽ không gây chuyện xích mích với cậu ta đấy chứ? Con có biết chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc hợp tác như thế nào không? Tập đoàn nội thất Trọng An hiện là công ty hàng đầu trong ngành sản xuất nội thất đấy.”

“Sự hợp tác này được tôi và Từ Dương, cùng những người trong tổ công tác hoàn thành hơn nửa năm. Từ ý tưởng đến nghiên cứu, từ thí điểm đến kế hoạch, tôi làm tốt hơn ông nhiều đấy, nhưng ông tự đặt tay lên ngực hỏi mình đi, ông có thực sự muốn thúc đẩy hợp tác bằng cách đẩy Trần Ngạn Lãng cho tôi không?

“Tuổi hai đứa sắp sĩ nhau, làm quen với nhau thì có gì sai? Con cũng không còn trẻ nữa, cha cũng không thúc giục con kết hôn, nhưng yêu đương và mở rộng đời sống xã hội cũng không phải là điều xấu. “

“Giám đốc Lâm, danh tiếng của anh ta cũng không kém gì ông. Ông giới thiệu một người như vậy cho tôi?”

“Nói chuyện không có tôn ti trật tự gì cả.”Lâm Diễn Đức bất mãn nói.

Lâm Tri Dịch cười nói: “Không, anh ta không bằng ông, ngày xưa ông diễn còn giỏi hơn anh ta, diễn đến mức mọi người cho rằng ông rất trung thực, thật lòng yêu mẹ tôi. Ở điểm này, Trần Ngạn Lãng quả thật kém xa ông.

“Con...”

“Trần Ngạn Lãng sẽ không chấm dứt hợp tác, Từ Dương sẽ phụ trách, ông không cần gây rối ầm ĩ với tôi. Sao nào, thấy nghi ngờ về thân thế của đứa con Alpha kia nên nới chuyển sự chú ý qua cho tôi à?”

“Con nói bậy cái gì đấy?” Lâm Diễn Đức bị chọc trúng chỗ đau, ông ta tức giận đập mạnh vào bàn của Lâm Tri Dịch, “Tri Văn là con ruột của cha, là em của con đấy!”

“Tốt thôi, tôi không phủ nhận.” Lâm Tri Dịch khinh thường liếc nhìn Lâm Diễn Đức, nhếch khóe miệng: “Giám đốc Lâm, ông cũng đưng mơ tưởng đến 15% cổ phần mà mẹ tôi để lại cho tôi, tôi thà cướp Đinh thắng đi hoặc quyên góp hết cho từ thiện chứ không muốn đưa cho ông dù chỉ một cắc.”

Sắc mặt Lâm Diễn Đức xanh mét, ông ta chỉ vào Lâm Tri Dịch tức giận nói: “Con cho rằng hiện tại con đang thảnh thơi, muốn làm gì thì làm sao? Con trai, con thật giống như mẹ con, con chỉ có vẻ ngoài mạnh mẽ mà thôi, con cho rằng bản thân mình không có bất kỳ vướng bận gì sao? Không hề có bất kỳ một điểm nào?”

Lâm Tri Dịch nhận ra ý nghĩa trong lời nói của Lâm Diễn Đức, cậu đột nhiên đứng dậy, “Ông nói cho rõ ràng!”

Sắc mặt Lâm Diễn Đức rất hung dữ, nhưng lại dùng giọng điệu yêu thương đáp lại, “Chuyện đã qua thì cứ để nó qua, cha không muốn con phải đau lòng.”

Đôi mắt của Lâm Tri Dịch đỏ bừng, cậu vội vàng nói: “Lâm Diễn Đức, xin ông nói cho rõ ràng!”

“Nhìn xem, con lúc này giống hệt Cố Niệm.”

Lâm Diễn Đức mỉm cười gật đầu, sau đó quay người rời đi, Lâm Tri Dịch nắm chặt tay, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay anh, đau.

Lâm Tri Dịch đi đến quán bar uống rượu một mình, vừa ngồi xuống đã có một nhóm Alpha đến chào hỏi, Lâm Tri Dịch hơi dựa vào gối dựa, nghiêng đầu đánh giá các Alpha xung quanh. Đủ bản lĩnh tiếp cận cậu thì tự nhiên cũng là những Alpha ưu việt, anh tuấn, đĩnh đạc. Ánh mặt họ nhìn Lâm Tri Dịch đầy sự thưởng thức và mê hoặc. Lý trí của Lâm Tri Dịch bảo cậu “Thử chút đi”, “Mày cũng cô đơn lâu rồi mà”, “Thử chút thì cũng có sao đâu” nhưng bản năng lại làm cậu cự tuyệt. Cậu uống hết ly này đến ly khác rồi cầm áo khoác rời khỏi quán.

Trong đầu cậu đang điên cuồng gào thét tên một người, tay cậu vô thức lấy điện thoại di động trong áo khoác ra, muốn bấm số, nhưng câu vẫn kiềm lại được.

Lâm Tri Dịch không bao giờ nghĩ rằng từ này sẽ xảy ra với mình, thật là buồn cười.

Từ quán bar đi đến ngõ Thạch Phương, Lâm Tri Dịch đi mất một tiếng rưỡi, cậu vốn tưởng mình cứ đi trong vô định, nhưng khi cậu đến con hẻm tối tăm, cậu bỗng ngây ra, cậu không đi vào, cậu đứng ở đầu hẻm, dưới ánh đèn đường mười phút, rồi quay trở về nhà.

Đi một quãng đường dài, chân vừa đau vừa nhức, nhưng khi cơ thể mệt mỏi, tâm trí sẽ không thấy mệt nữa.

Cậu mua hai bộ đồ chơi cho Quyển Quyển trên điện thoại di động, sau đó trực tiếp chìm vào giấc ngủ.

Bên kia, Lâm Diễn Đức trở về nhà sau một buổi giao lưu, Điền Mẫn Nghiêu đang đợi ông ta ở phòng khách, nhìn thấy Lâm Diễn Đức bước vào, Điền Mẫn Nghiêu đi vào bếp rót một ly nước chanh rồi đưa cho Lâm Diễn Đức. Lâm Diễn Đức ngồi trên ghế sofa, kéo cà vạt, đợi Điền Mẫn Dao tới chỗ ông ta, sau đó mới nhìn cô nói: “Gần đây em chăm chỉ thật nhỉ, sao không cùng Lương Viễn Sơn đến toà nhà Lâm Giang nữa?”

“Em nói rồi, em muốn đưa bố mẹ em đến cộng đồng hưu trí của ông ấy. Bố mẹ em ở quê cũng không có chuyện gì để làm, hàng xóm cũ đều đã chuyển đi. Em thấy cộng đồng hưu trí của ông Lương cũng ổn nên em mới định đưa bố mẹ sang đó sống một thời gian, nhưng sợ điều kiện sinh hoạt không tốt nên muốn gặp ông Lương để nói chuyện cho rõ.”



“Không gọi điện thoại được à?”

“Giám đốc Lương với em không thân, làm sao gọi được? Sao anh cứ nói chuyện này với em mãi thế?” Điền Mẫn Nghiêu đưa nước chanh lên miệng Lâm Diễn Đức, cô dựa nửa người vào người Lâm Yên Đức, nhẹ giọng nói: “Sao anh không tin em vậy? Mấy năm nay em không ngoan sao? Chuyện của Yến Vũ em còn chưa nói anh vậy mà anh đã kiếm chuyện với em trước.”

Nói đến Yến Vũ, sắc mặt Lâm Diễn Đức có chút không được tự nhiên, ông ta nhấp một ngụm nước chanh.

“Nhưng thật ra thì, Tri Dịch ấy, tự dưng châm ngòi làm cho mối quan hệ giữa anh với giám đốc Lương bất hoà, không biết là đang có ý đồ gì.” Điền Mẫn Nghiêu nói.

Lâm Diễn Đức say đến mức chỉ cảm thấy phiền, không muốn nói chuyện, ông ta cởi cà vạt rồi lên tầng hai đi tắm.

Lâm Tri Dịch đã nhịn hai ngày không đi gặp Quyển Quyển, buổi chiều ngày thứ ba, cậu đã bắt đầu đứng ngồi không yên. Sau khi xử lý xong tài liệu do nhân viên đưa đến, cậu cầm áo khoác lên và lái xe đến ngõ Thạch Phương.

Cậu vốn tưởng sẽ đợi ở tầng dưới cho đến tối, nhưng kết quả cậu lại nhìn thấy dì Vương đang bóc vỏ đậu trong sân, Quyển Quyển đang ngồi trên chiếc ghế dài cạnh bà, chơi với một chiếc xe lửa.

Nhìn thấy Lâm Tri Dịch, Quyển Quyển lập tức vui vẻ kêu một tiếng 'chú', sau đó loạng choạng chạy tới, Lâm Tri Dịch ngồi xổm xuống đỡ lấy bé.

Dì Vương giật mình: “Chắc con là bạn của Tiểu Chu?”

“Dạ vâng, con chào dì.” Lâm Tri Dịch lịch sự mỉm cười, ôm Quyển Quyển lên rồi, cậu hỏi: “Chu Hoài Sinh đã đi làm rồi ạ?”

“Thằng bé ấy đang đến chỗ một bác sĩ Trung y già để châm cứu.”

“Châm cứu?”

“Nó bị viêm khớp, vậy mà cứ mặc mưa gió chạy đi chạy lại đi giao hàng, đầu gối sao mà chịu nổi, hơn nữa nó cũng không quan tâm đến bản thân mình, tiếc ăn tiếc mặc, có bệnh gì cũng coi như ;à bệnh vặt rồi chịu cho qua, khớp đau đến mức không chịu nổi mới chịu đi châm cứu một lần.”

“Anh ấy đi châm cứu ở đâu?”

“Chỗ đó cách khá xa, thằng bé cũng không đi xe máy, nói sẽ bắt xe buýt tới đó. Chỗ đó ở quận Bắc Thành, có tên là... Phòng khám Lão Dưỡng. Dì cũng không biết vị trí cụ thể, chỉ nghe nó nhắc đến một lần thôi.”

Lâm Tri Dịch vốn muốn bế Quyển Quyển đi cùng, nhưng sau đó cậu nhớ ra rằng xe của cậu không có ghế trẻ em, nên đành phải để Quyển Quyển xuống lại chiếc ghế nhỏ, nói với bé: “Chú đi đón ba con, chú sẽ về sớm, Quyển Quyển chịu không?”

Quyển Quyển ngoan ngoãn gật đầu.

Lâm Tri Dịch quay người lái xe, dì Vương vuốt thẳng cổ áo của Quyển Quyển, cười nói: “Quyển Quyển sắp có ba nhỏ rồi.”

Quyển Quyển không hiểu gì, vẫn nói theo: “Ba nhỏ.”

Lâm Tri Dịch dùng điện thoại di động xem bản đồ hồi lâu mới tìm được Phòng khám Lão Dương, cậu đỗ xe trước cửa, trước khi bước vào còn dừng lại ngẩng đầu nhìn số nhà, cậu đột nhiên cảm thấy rất quen thuộc, nhưng cậu không để ý, lập tức đi thẳng vào..

Chu Hoài Sinh quả nhiên đang ở bên trong, anh ngồi ở trên chiếc ghế đẩu trong, dựa vào tủ ngủ thiếp đi, thoạt nhìn rất mệt mỏi.

Một ông cụ đi tới, Lâm Tri Dịch đang định giải thích rằng cậu đến đây để tìm người chứ không phải đến để khám.

Nhưng ông lão lại thân mật vỗ vai cậu, cười nói: “Ông biết là sẽ gặp lại con mà.”

Lâm Tri Dịch bỗng căng thẳng: “Sao cơ?”

“Thằng nhóc kia nói hai đứa đã chia tay, ông không tin, làm sao hai đứa có thể chia tay được? Ông nhớ lúc con mang thai, con chỉ bị cảm nhẹ thôi mà nó đã ngay lập tức mang con tới đây. Ông nói con bị cảm nhẹ, uống chút thuốc là khỏi, nó lại không tin, một hai bắt ông phải khám lại cho con, sợ con gặp chuyện gì. Ông thấy nhiều cặp đôi rồi, nhưng chưa thấy ai nâng niu, trân trọng người yêu mình đến vậy.”

Ông lão mỉm cười, thu dọn đồ đạc trên bàn rồi nói với Lâm Tri Dịch: “Hai đứa, không thể nào tách khỏi nhau được...”