Lâm Tri Dịch bỗng cảm thấy choáng váng, thế giới xung quanh cậu như bắt đầu xoay vòng. Cậu lảo đảo, phải dựa vào chiếc bàn gần đó mới có thể giữ thăng bằng. Cậu liếc nhìn góc phòng, nơi Chu Hoài Sinh vẫn đang ngủ say.
Trong đầu cậu chợt hiện lên khung cảnh hai người lần đầu tiên gặp nhau, cậu bị anh tông trúng ở cửa quán bar. Tại bệnh viện, trước khi Chu Hoài Sinh rời đi sau cuộc điện thoại, anh cúi xuống nói với Lâm Tri Dịch: 'Tôi sẽ quay lại ngay, cậu ở đây đợi tôi một chút, được không?'
Phản ứng của Từ Dương lúc ấy còn kinh ngạc hơn cả Lâm Tri Dịch, cậu ta chỉ vào phía sau Chu Hoài Sinh nói: 'Hình như anh ta vừa... dỗ dành cậu?'
Còn ngày cậu bị bong gân, Chu Hoài Sinh cõng cậu về nhà, săn sóc bôi thuốc cho cậu, rồi còn cẩn cẩn thận đặt túi chườm nóng dưới chân cậu, toàn tâm toàn ý mà chăm sóc cho cậu.
Và còn Quyển Quyển.
Hoá ra mọi sự quen thuộc và gần gũi đều không phải là không có căn cứ, cậu thích Quyển Quyển, đó là bản năng.
Nếu Lâm Tri Dịch cẩn thận hơn, cậu đã có thể tìm ra một chút thông tin từ mái tóc xoăn giống nhau của hai người, từ việc Chu Hoài Sinh phản đối việc cậu tiếp xúc nhiều với Quyển Quyển, từ những lời bình luận của những người xung quanh... Nhưng ai có thể nghĩ rằng cậu đã sinh con? Ai có thể ngờ rằng một người tình cờ gặp trên đường, một beta bình thường, lại là cha của con cậu.
Lâm Tri Dịch không thể chấp nhận hiện thực này, nhưng cậu lập tức nhớ đến một chi tiết khác, cậu đột nhiên nhìn ông lão, hạ giọng hỏi: “Hai năm trước, khi anh ấy đưa tôi đến đây, tình trạng của tôi lúc đó như thế nào? Tôi đã tỉnh táo rồi sao?”
“Phải, đã tỉnh táo rồi,“ ông lão dừng lại, nhìn Lâm Tri Dịch từ trên xuống dưới, đột nhiên cau mày: “Nhưng nếu như con đã hỏi như vậy, thì ông nhớ lúc đó con có vẻ không thông minh như bây giờ, có hơi ngốc một chút.”
Ông lão nói xong, cảm thấy chưa đủ chính xác, nói thêm: “Nhưng có đôi khi lại không ngốc, còn nói nhỏ với ông, lần sau nếu con chỉ bị cảm cúm nhẹ thì đừng nói ra, chỉ cần nói là con không sao, để cho cậu Chu không phải lo lắng.”
Nhưng hiện tại trong tai Lâm Tri Dịch như có tiếng mic hỏng át đi mọi thứ, cậu hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, qua một lúc sau, cậu mới bình tĩnh trở lại sau như suy nghĩ xung đột với nhau trong đầu, hỏi ông lão: “Ông vừa nói gì vậy?”
Ngay khi ông lão chuẩn bị lặp lại thì bỗng có người bước vào, ông cười với Lâm Tri Dịch rồi xoay người tiếp đón khách hàng.
Cậu bị mất trí, vì bị ngã từ trên núi xuống, gặp chấn thương đầu, bác sĩ cũng có nói rằng não của cậu đã trải qua sự tổn thương nặng, không chỉ là thiếu khả năng suy nghĩ mà còn thiếu ý thức phòng ngừa, chắc hẳn cậu đã rất tin tưởng Chu Hoài Sinh, nhưng Chu Hoài Sinh lại thừa nước đục thả câu.
Nếu không phải vì bị chấn thương đầu, trong tình trạng tỉnh táo, cậu làm sao có thể thích Chu Hoài Sinh? Làm thế nào có thể tự nguyện mang thai?
Không thể, anh ta nhất định đã ép buộc mình, mình không thể nào tự nguyện ở bên anh ta được.
Lâm Tri Dịch lặp đi lặp lại câu nói ấy trong lòng.
Hoá ra những gì Chu Hoài Sinh nói ngày hôm đó là sự thật, “Là tôi có lỗi với em ấy, em ấy không muốn có con, nhưng tôi lại thừa nước đục thả câu, sau này người nhà em ấy tìm thấy em ấy, em ấy liền trở về.”
Mọi thứ đều đã được phơi bày.
Lâm Tri Dịch cảm thấy trời như đang trêu người, thật nực cười.
Cậu không đánh thức Chu Hoài Sinh, cậu không thể đối mặt với anh lúc này, cậu cần một bằng chứng cuối cùng, khi tâm trạng bình tĩnh lại, cậu mua một túi tăm bông ở phòng khám, sau đó lái xe quay về hẻm Thạch Phương. Quyển Quyển vẫn ngồi trên ghế nhỏ, bé không chơi xếp gỗ mà ngồi nhìn chú chó vàng trong sân, học theo tiếng chú chó ấy, chú chó vàng cũng lười để ý đến bé, lười nhác nằm trên mặt đất.
Nghe thấy tiếng bước chân, Quyển Quyên quay đầu qua nhìn, sau đó vui vẻ gọi “chú“.
Lâm Tri Dịch cảm thấy toàn cơ thể đau nhói, cậu không biết phải đối mặt với đứa trẻ này như thế nào.
Bé con còn gọi cậu là “chú“.
Mẫu xét nghiệm DNA có thể tóc, hoặc là dùng que lấy dịch miệng, Lâm Tri Dịch chọn cái sau, cậu ép bản thân phải đều chỉnh lại hơi thở, cố gắng nở nụ cười, cậu cúi xuống, bé con chạy đến ôm cậu, Lâm Tri Dịch đổ nước cho bé, dạy bé xúc miệng, sau đó đưa tăm bông vào miệng bé, lấy mẫu từ bên trong má.
Tim của Lâm Tri Dịch như muốn nhảy ra ngoài, cậu bỏ tăm bông vào túi, chuẩn bị rời đi.
Nhưng Quyển Quyển lại níu chặt lấy tay áo cậu, nhìn cậu với đôi mắt đáng thương.
Trời đã tối, các tòa nhà cũ trông lại càng thêm tồi tàn, Lâm Tri Dịch nghĩ đến việc con của cậu đã lớn lên trong môi trường như thế này, sự căm hận của cậu với Chu Hoài Sinh càng tăng, cậu ôm chặt Quyển Quyển vào lòng, thì thầm: “Quyển Quyển, chờ chú một chút nhé? Chú sẽ nhanh chóng đến đón con.”
Cậu giao bé lại cho dì Vương rồi đi tới cơ quan xác nghiệm ADN.
Cậu trả một khoản tiền lớn, cơ quan xác nghiệm ưu tiên xử lý việc của cậu, hai tiếng sau, cậu nhận được bản kết quả.
Tay cậu run lên, mắt bắt đầu mờ, nhân viên bên cạnh đưa ly nước cho cậu, cậu gật đầu: “Cám ơn.”
Cậu mở báo cáo, trang thứ hai cuối cùng viết “tỷ lệ quan hệ cha con là 99.9991%”, nhân viên giải thích: “Nghĩa là bạn và người được xác nghiệm còn lại có mối quan hệ cha con về mặt sinh học.”
Nước mắt của Lâm Tri Dịch bỗng rơi xuống, làm ướt bản báo cáo, nhân viên nhanh chóng đưa khăn giấy cho cậu.
Lâm Tri Dịch đi trên đường phố như người mất hồn, trời đã hoàn toàn tối, ánh đèn xe cộ tạo nên khung cảnh đêm ở thành phố, Lâm Tri Dịch nắm chặt bản báo cáo, đi mê man, trong đầu không có một suy nghĩ gì.
Cho đến tận nửa đêm, cậu mới gọi điện thoại cho Chu Hoài Sinh.
“Tôi đang ở dưới nhà anh, anh ra đây.”
Dường như Chu Hoài Sinh vẫn chưa ngủ, anh im lặng một lúc rồi mới nói: “Được.”
“Đừng làm ồn đánh thức Quyển Quyển.” Lâm Tri Dịch cúp máy.
Chỉ thoáng chốc đã có tiếng bước chân bước xuống từ hành lang, Chu Hoài Sinh bước ra từ cánh cửa, đi tới chỗ Lâm Tri Dịch, cậu đứng dưới ánh đèn đường, trên khuôn mặt còn vệt nước mắt.
Lâm Tri Dịch ấn tài liệu vào ngực Chu Hoài Sinh, lạnh lùng nói: “Giải thích đi.”
Chu Hoài Sinh cúi đầu xem mấy giấy tờ trên tay, trên đó đều là chữ cái và số, anh không hiểu rõ lắm. Lâm Tri Dịch cũng không muốn lãng phí thời gian, cậu chỉ vào kết quả xét nghiệm trên tài liệu, nói với Chu Hoài Sinh: “Đây là bản xét nghiệm AND tôi vừa làm chiều nay, kết quả cho thấy tôi và Quyển Quyển có mối quan hệ cha con về mặt sinh học. Anh hiểu điều đó có nghĩa là gì không? Nghĩa là thằng bé là con trai của tôi! Chu Hoài Sinh, anh biết mọi chuyện, ngay từ đầu anh biết rõ mọi chuyện, vậy mà anh để thằng bé gọi tôi là chú!”
Sắc mặt Chu Hoài Sinh tái nhợt, anh hoảng loạn nhìn Lâm Tri Dịch.
Trong đôi mắt của Lâm Tri Dịch chỉ còn lại sự căm ghét, “Đứa trẻ đó từ đâu ra? Hoá ra anh cũng biết rõ chuyện anh thừa nước đục thả câu, anh hiểu rõ mọi chuyện hơn tôi. Lúc đó tình trạng của tôi không ổn định, có lẽ chỉ có mình anh ở bên cạnh tôi, nên tôi mới tin tưởng anh, phụ thuộc vào anh, nhưng không có nghĩa là tôi đồng ý quan hệ với anh, cũng không phải tôi muốn sinh con cho anh!”
Chu Hoài Sinh từ từ cúi đầu, “Tôi xin lỗi, tôi-”
Lâm Tri Dịch lau đi giọt nước mắt rơi trên má, gằn từng chữ từng chữ, “Anh khiến tôi cảm thấy thật ghê tởm.”
Trong đôi mắt của Chu Hoài Sinh tựa hồ cũng mang theo nước mắt, anh trông thật bất lực, anh cúi người, ngón tay vô thức run rẩy, anh nói: “Cậu Lâm, tôi xin lỗi. Tôi biết là những tổn thương tôi đã gây ra cho cậu không thể sửa chữa được nữa. Cậu muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được, tôi sẵn sàng chấp nhận.”
“Ngồi tù cũng chấp nhận?”
Khuôn mặt Chu Hoài Sinh trắng bệch như tờ giấy, nhưng anh không dám ngước lên mà chỉ nói: “Phải.”
Lâm Tri Dịch chỉ cảm thấy anh thật giả dối.
“Tôi không nhớ gì về thời gian đó, nhưng dù có chuyện gì xảy ra, quan hệ giữa tôi và anh cũng không còn nữa. Tôi nghĩ, trong khoảng thời gian đó, tất cả cảm xúc và lời hứa của tôi đều không còn giá trị.”
Câu nói này dường như làm cho Chu Hoài Sinh sụp đổ, anh đột ngột nhìn lên Lâm Tri Dịch, ánh mắt anh như vỡ nát, anh mở miệng, dường như muốn nói điều gì đó.
Nhưng cuối cùng, anh cũng không nói được, anh nhìn Lâm Tri Dịch rồi chậm rãi gật đầu, bình tĩnh nói: “Phải, cậu bị rơi từ trên núi xuống, khi tỉnh dậy cậu không nhớ gì cả, không nhớ tên mình, không nhớ nhà ở đâu.”
“Trước đây tôi cũng từng bị mất trí nhớ sao?” Lâm Tri Dịch nhíu mày.
“Sau đó, tôi đưa cậu đến bệnh viện làm kiểm tra em bé, tôi quên mang theo giấy tờ tạm thời của cậu nên phải quay về lấy, cậu lại nằng nặc muốn đi theo, lúc đó bỗng có chiếc xe chạy tới, cậu vì muốn tránh nên bị ngã, đầu bị va vào bậc đá ven đường, may mắn là cha cậu đi ngang qua nên đã cứu cậu. Vì tôi là beta, không thể trấn an cậu bằng pheromone, từ khi cậu mang thai, sức khỏe của cậu đã rất kém, lại gặp thêm chuyện nên đã khiến em bé bị sinh non. Khi tôi gặp lại cậu, có vẻ cậu đã lấy lại trí nhớ.”
“Anh có quyền gì mà mang con tôi đi?”
Chu Hoài Sinh muốn nói “Là em bảo cho tôi ôm đứa nhỏ đó cút đi”, nhưng anh nhớ lại lúc ấy Lâm Tri Dịch đã quên mất anh, nên anh không còn gì để nói.
Lâm Tri Dịch hít một hơi sâu, nói: “Tôi lười tranh cãi với anh, chỉ cần anh trả lại con cho tôi là được.”
Chu Hoài Sinh lập tức lắc đầu, lần đầu tiên anh thể hiện ra cảm xúc mạnh mẽ như vậy, anh van nài: “Không, cậu Lâm, xin cậu, tôi sẽ đưa con đi, đi thật xa, cả đời này sẽ không đến gần thành phố này nữa, tôi đảm bảo, không có người thứ ba nào biết chuyện này.”
Lâm Tri Dịch không tin nổi mà nhìn anh.
“Cậu thích Quyển Quyển chỉ là bị hấp dẫn bởi pheromone, nếu ít tiếp xúc hơn thì cậu sẽ không để tâm nữa. Cậu Lâm, sau này cậu sẽ kết hôn, sẽ có con với người cậu yêu, đứa bé đó mới là đứa trẻ cậu nên yêu thương.”
Những giọt nước mắt lại rơi xuống mặt Lâm Tri Dịch.
Gió lạnh thổi qua, những vệt nước mắt trên mặt như dao cắt.
Chu Hoài Sinh vô ý thức vươn tay muốn lau đi nước mắt trên mặt Lâm Tri Dịch, nhưng vừa đưa tay lên thì anh lại rút về.
Lâm Tri Dịch bỗng cảm thấy lồng ngực thật đau, “Tôi có cảm giác nghe thấy Quyển Quyển đang khóc.”
Chu Hoài Sinh ngay lập tức quay về, bước nhanh lên lầu, Lâm Tri Dịch theo sau, Chu Hoài Sinh chưa kịp lấy chìa khóa mở cửa thì đã nghe thấy tiếng Quyển Quyển khóc.
Quyển Quyển khóc gọi “Cha“.
Chu Hoài Sinh mở cửa, không thay giày mà đã bước vào phòng ngủ, ôm lấy Quyển Quyển ở góc giường.
Quyển Quyển ở trong vòng tay Chu Hoài Sinh, nhấn mặt vào ngực Chu Hoài Sinh và khóc.
Lâm Tri Dịch bỗng trở nên bối rối, cậu thậm chí còn không dám tiến lại gần, cuối cùng Quyển Quyển cũng phát hiện ra cậu, đôi mắt ngập nước, giơ tay về phía cậu: “Chú, bế.”
Lâm Tri Dịch mới bước đến, ôm chặt Quyển Quyển, hương sữa thơm thơm trên cơ thể Quyển Quyển, ngực đau đớn đến không thể nói lên lời.
Quyển Quyển nhanh chóng mệt mỏi thiếp đi, Lâm Tri Dịch đặt bé vào chăn.
Khi đi qua phòng khách, Lâm Tri Dịch thoáng nhìn qua hộp sắt nhỏ dưới bàn, liên tưởng đến tờ giấy có viết “A Hoài, chúng ta kết hôn đi“.
Cậu nhìn Chu Hoài Sinh một cách căng thẳng, tự nhủ trong lòng: Không có khả năng, mình không thể nói những lời như vậy, do mình bị mất trí nhớ, còn bị ngã chấn thương đầu, cậu không thể yêu một tên bất lương lợi dụng người khác.
“Khuya rồi, hay là..?” Chu Hoài Sinh nhìn đồng hồ.
“Khỏi, bây giờ tôi sẽ về sửa sang lại phòng trẻ em, anh đợi tôi, mai tôi sẽ đến đón Quyển Quyển.”