Nửa đêm, tất cả các cửa hàng đều đã đóng cửa, Lâm Tri Dịch không tìm thấy nơi nào để mua đồ cho trẻ em, nhưng cậu lại không muốn về nhà. Cậu quay lại ô tô, ngồi đó suốt cả đêm. Tới khi trời tờ mờ sáng, cậu mới động đậy cơ thể cứng nhắc của mình.
Sau khi về nhà và rửa mặt, cậu ước chừng kích thước giường trong phòng ngủ, sau đó lại đến cửa hàng. Cậu đặt mua giường trẻ em, sofa nhỏ, ghế ăn cho em bé, còn mua thêm một đống đồ chơi và đồ ăn. Cậu lại nhớ đến việc Quyển Quyển bị hen suyễn, cậu vội gọi điện thoại kêu người đến chuyển giường cũ đi, giặt sạch sẽ rèm cửa, còn không quên thuê người của công ty vệ sinh đến tổng vệ sinh nhà cửa một chuyến.
Khi Lâm Tri Dịch rời khỏi trung tâm mua sắm, mặt trời đã lên cao. Ánh nắng hắt vào mặt cậu, thật chói mắt, cậu chỉ vừa nhắm mắt lại thì bất ngờ cảm thấy choáng váng. Cậu lùi lại vài bước, suýt thì té ngã, nhưng may mắn đã có người đỡ lấy cậu.
Lâm Tri Dịch quay đầu nhìn lại, ra là Lục Cẩn Thừa.
Nhà họ Lục và nhà họ Cố đã có mối quan hệ thân thiết từ lâu, Lâm Tri Dịch và Lục Cẩn Thừa từ nhỏ đã quen biết nhau. Lục Cẩn Thừa lớn hơn Lâm Tri Dịch bốn tuổi, là một trong những alpha đẹp trai nhất mà Lâm Tri Dịch từng gặp, không chỉ ngoại hình xuất sắc, lịch lãm mà còn rất giàu có, rất có tiếng trong giới nhà giàu. Mặc dù trong những năm Lâm Tri Dịch đi học đại học, gia đình hai bên vẫn luôn thử ghép đôi Lục Cẩn Thừa và Lâm Tri Dịch, nhưng do cả hai đều không có ý nghĩ đó, họ chỉ giữ mối quan hệ bạn bè, cuối cùng không có chuyện gì xảy ra.
Lục Cẩn Thừa nắm lấy cánh tay của Lâm Tri Dịch để giúp cậu đứng vững, “Tri Dịch, cẩn thận.”
Lâm Tri Dịch cúi đầu xoa nhẹ giữa hai mày, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo với Lục Cẩn Thừa, “Anh Cẩn Thừa.”
“Sao sắc mặt em trông kém vậy?”
“Không có gì.” Lâm Tri Dịch lắc đầu.
Lục Cẩn Thừa muốn cầm giúp những túi lớn trong tay Lâm Tri Dịch, nhưng Lâm Tri Dịch lại không chịu buông. Nhìn thấy môi cậu thậm chí cũng tái nhợt không chút máu, Lục Cẩn Thừa hỏi: “Em có đang bận gì không, chúng ta kiếm chỗ nào đó ngồi chút đi, lâu rồi chúng ta mới gặp nhau.”
Lâm Tri Dịch nói: “Dạ được.”
Lục Cẩn Thừa cùng cậu đi vào một quán cà phê, Lâm Tri Dịch không ăn được gì cả. Ngửi mùi cà phê, dạ dày trống rỗng từ lâu bắt đầu có cảm giác chua, nhưng cậu lại không quen thể hiện cảm xúc trước mặt người khác, nên cậu không nói gì.
Lục Cẩn Thừa nhìn mấy túi mua sắm ở dưới chân Lâm Tri Dịch, “Tri Dịch, sao em mua nhiều đồ cho trẻ con thế?”
Ngón tay của Lâm Tri Dịch chạm nhẹ trên bề mặt cốc, cảm nhận sức nóng tỏa ra từ cà phê, cậu không phải là người thích thể hiện cảm xúc, nhưng lúc này, cậu cần một lối thoát, để giải tỏa, để giảm áp lực.
“Em có một đứa con.”
“Cái gì?” Lục Cẩn Thừa tưởng mình nghe lầm.
“Trong khoảng thời gian em mất tích, em đã mang thai, bây giờ đứa bé đã hai tuổi, em đã gặp thằng bé, cũng đã làm xét ADN.”
Lục Cẩn Thừa kinh ngạc đến mức phải qua một lúc lâu anh mới mở miệng nói, “Cha đứa bé là ai?”
“Là người đã cưu mang em khi em ngã từ trên ghế xuống,“ Lâm Tri Dịch nhìn vào hình ảnh phản chiếu của cốc cà phê trên bàn, bất ngờ thêm một câu: “Anh ta là beta.”
“Beta sao, anh nghe nói beta và omega không dễ kết đôi, huống chi em lại còn là một omega có cấp bậc cao như vậy.”
“Phải, cho nên sức khoẻ của đứa nhỏ kia rất kém, gầy hơn nhiều so với các bé cùng tuổi, nhưng lại rất ngoan rất đáng yêu.”
“Tri Dịch.” Lục Cẩn Thừa nhìn khuôn mặt của Lâm Tri Dịch, không rõ biểu cảm trên khuôn mặt của Lâm Tri Dịch rốt cuộc là tốt hay là xấu.
“Có chuyện kỳ thú như vậy thật sao? Em bị ngã xuống núi, bị mất trí nhớ, ngay cả tên của mình là gì cũng chẳng nhớ rõ, sau đó lại mang thai con của người kia, rồi lại bất cẩn bị ngã dẫn đến sinh non, lại bị mất trí nhớ lần nữa. Anh Cẩn Thừa, anh nói xem có buồn cười không? Em cứ quên những chuyện đáng lẽ em không được quên.”
Lục Cẩn Thừa không tiện mở miệng, cẩn thận nói: “Em bị mất trí nhớ nên mới không nhớ rõ những chuyện lúc ấy, anh lo chuyện em mang thai là do em bị cưỡng ép.”
Lâm Tri Dịch hờ hững nói: “Bị cưỡng ép thật mà, chính anh ta nói, là anh ta thừa nước đục thả câu.”
Lục Cẩn Thừa cứng họng.
Vành mắt Lâm Tri Dịch đỏ hoe, cậu tựa lưng trên ghế, tự giễu mà cười nói: “Vậy mà em lại ở chung với anh ta lâu như vậy, vậy mà em còn đi quan tâm anh ta, mua quần áo cho anh ta, trong thoáng chốc em còn đã... Bây giờ nhớ lại em chỉ cảm thấy ghê tởm, em không có cách nào đối mặt được với những việc này, anh Cẩn Thừa, em có thể chấp nhận em từng có một đoạn cảm tình trong một năm rưỡi em bị mất trí nhớ, cũng chấp nhận chuyện em có một đứa con, nhưng em không chấp nhận chuyện mình bị cưỡng ép, em chẳng nhớ được gì, cho nên em vẫn luôn miên man suy nghĩ, em sắp điên rồi, em cảm thấy thật ghê tởm.”
Giọng nói Lâm Tri Dịch run rẩy, Lục Cẩn Thừa từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của cậu, Lâm Tri Dịch từ nhỏ đã điềm đạm trưởng thành hơn nhiều so với các bạn đồng trang lứa, khí chất cũng tựa như Cố Niệm, nếu không phải Lâm Tri Dịch đang rơi nước mắt trước mặt anh, Lục Cẩn Thừa thậm chí còn không tin Lâm Tri Dịch biết khóc.
Lục Cẩn Thừa nhẹ vỗ vào tay Lâm Tri Dịch an ủi: “Tri Dịch, anh có thể hiểu cho tâm trạng của em hiện tại. Em nghe anh, bản chất của sự việc này là vi phạm pháp luật. Việc mất trí nhớ không phải là lý do khiến tên kia có thể cưỡng ép em. Bây giờ anh và em sẽ đi báo cảnh sát.”
Lâm Tri Dịch đột nhiên im bặt.
Lục Cẩn Thừa nghĩ cậu không muốn có thêm người biết về vụ việc này, “Không sao đâu, anh sẽ phong tỏa tất cả tin tức, không để cho bất kỳ ai khác biết.”
Lâm Tri Dịch vẫn lặng im, đầu ngón tay dần dần thu lại, nằm gọn trong lòng bàn tay.
“Tên đó đã vi phạm pháp luật, hành động đó không bao giờ có thể dung thứ được, Tri Dịch, đừng bao giờ nảy sinh lòng thương cảm với người đã làm tổn thương em.”
Lâm Tri Dịch không phản đối, Lục Cẩn Thừa nghĩ rằng cậu đã đồng ý với chuyện đi báo cảnh sát, khi anh chuẩn bị giúp Lâm Tri Dịch sách những chiếc túi mua sắm thì ngoài cửa lại đột nhiên vang lên những tiếng động ồn ào. Hoá ra là có một người mang theo hai chiếc va li lớn bước vào, góc của chiếc va li va vào mép quầy, tạo ra âm thanh đinh tai.
Nhìn thấy hai chiếc va li lớn đó, Lâm Tri Dịch bất thình lình đứng dậy, “Em nói với anh ta là hôm nay em sẽ đến đón con. Bây giờ đã hơn mười giờ, nếu em không đi ngay, em sợ anh ta sẽ mang đứa bé kia đi mất. Xin lỗi anh, em có việc đi trước, cảm ơn anh đã lắng nghe chuyện của em.”
“Này Tri Dịch!” Tiếng của Lục Cẩn Thừa còn chưa kịp dứt, Lâm Tri Dịch đã nhanh chóng cầm lấy túi mua sắm rồi rời khỏi quán cà phê.
Tại ngõ Thạch Phương, cửa hàng bán bánh nướng vẫn chưa đóng cửa, thế nên xe của Lâm Tri Dịch không thể đi vào được, cậu đành phải đỗ xe ở mép đường, sau đó đi bộ qua con hẻm rồi lên tầng hai, đến trước cửa nhà Chu Hoài Sinh. Lúc này, Lâm Tri Dịch đã rất mệt mỏi, cậu gõ cửa nhưng không có ai trả lời. Cảm giác hoảng loạn tràn ngập, cậu lại gõ mạnh vài cái nữa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc. Dép lê nhà Chu Hoài Sinh rất cứng, anh mới vừa bước ra khỏi phòng ngủ, Lâm Tri Dịch đã cảm nhận thấy tiếng bước chân của anh.
Nhưng cửa vẫn không mở.
Lâm Tri Dịch bỗng nhiên bật khóc.
Cậu chậm rãi cúi xuống, hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt, không kiềm được mà khóc nức nở.
Nếu vẫn còn mẹ thì tốt rồi, nếu Cố Niệm vẫn còn ở bên cạnh cậu, chắc chắn mẹ sẽ nói cho cậu biết lúc này cậu nên làm gì cho đúng.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cánh cửa đã mở ra.
Chu Hoài Sinh bước ra, Lâm Tri Dịch nhìn lên, nước mắt trượt từ gò má xuống cổ áo, cậu chớp chớp mắt, muốn nói một câu mắng mỏ anh, nhưng tầm nhìn lại dần trở nên mờ mịt, ý thức cũng ngày càng hỗn độn, trước khi mất ý thức, cậu thấy Chu Hoài Sinh đã lao đến ôm lấy cậu.
“A Hoài.”
Trong đầu Lâm Tri Dịch bỗng xuất hiện hai chữ này.
Quyển Quyển đang ngồi ở góc giường cố gắng đeo đôi tất gấu nhỏ mà Lâm Tri Dịch đã mua cho bé lần trước. Tuy nhiên, thể lực của bé lại không đủ, dù cố gắng mở rộng miệng tất bằng hai bàn tay nhỏ, nhưng trước khi nó có thể được đưa lên chân, tất đã bị văng đi bởi độ co giãn. Quyển Quyển chỉ có thể xuống giường, lấy lại đôi tất và bắt đầu lại từ đầu.
Lần này, khi bé mới chỉ đưa được nửa chiếc tất gấu vào, Chu Hoài Sinh đã ôm Lâm Tri Dịch bước vào. Quyển Quyển vội vàng lùi lại, nhưng động tác lại quá chậm, khi Lâm Tri Dịch nằm xuống, cơ thể cậu đã đè lên chiếc tất gấu còn lại của bé.
Chu Hoài Sinh ôm Quyển Quyển ra xa, đôi tất gấu nhỏ cuối cùng cũng bị Lâm Tri Dịch đè dưới chân.
Quyển Quyển cũng không tức giận, bé bò đến bên Lâm Tri Dịch, hỏi một cách lo lắng: “Chú bị sao vậy ạ?”
Chu Hoài Sinh đang giúp Lâm Tri Dịch cởi giày: “Chú đang rất mệt nên ngủ mất rồi.”
Quyển Quyển muốn ôm lấy cánh tay của Lâm Tri Dịch, nhưng Chu Hoài Sinh đã ôm lấy Lâm Tri Dịch trước, anh khéo léo cởi áo khoác của Lâm Tri Dịch rồi giúp cậu nằm xuống, Quyển Quyển nhìn cha và chú dựa sát vào nhau, cũng ngơ ngẩn bò tới, cũng muốn được dựa cùng.
Chu Hoài Sinh sờ bụng Lâm Tri Dịch, lại nhìn đôi môi tái nhợt của cậu, đoán cậu chưa ăn gì nên đi xuống bếp nấu canh.
Quyển Quyển sợ đánh thức Lâm Tri Dịch nên ngoan ngoãn ôm lấy cánh tay Lâm Tri Dịch, bất động chờ đợi Lâm Tri Dịch tỉnh lại.
Nhưng Lâm Tri Dịch lại ngủ rất lâu, lâu đến mức Quyển Quyển ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay, đến khi bé tỉnh dậy bởi tiếng động gì đó, Lâm Tri Dịch vẫn chưa tỉnh. Nhưng khi bé ngẩng đầu dậy, bé lại thấy cha mình đang ngồi bên giường, tay còn nắm lấy tay của chú, trông cha rất khổ sở.
Chu Hoài Sinh chỉ nắm lấy rất nhẹ, nhìn thấy Quyển Quyển tỉnh lại anh liền buông ra, anh mỉm cười nhẹ, chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Quyển Quyển.
Lâm Tri Dịch ngủ đến ba giờ chiều.
Cậu ngơ ngác nhìn trần nhà, nhìn xung quanh rồi nhận ra mình đang nằm trên giường của Chu Hoài Sinh.
Quyển Quyển đang chơi xếp hình trong phòng khách, nghe thấy tiếng động, bé lập tức thả khối xếp hình xuống, chạy vào phòng ngủ, kinh ngạc kêu lên: “Chú!”
Lâm Tri Dịch nhanh chóng mở rộng vòng tay, ôm lấy nhóc con vào lòng, ôm một lúc thật lâu, cậu lại vùi mặt vào trong cơ thể Quyển Quyển, hít một hơi thật sâu, để Quyển Quyển ngồi lên đùi mình, do dự một chút, cậu nói: “Quyển Quyển, đừng gọi chú là chú nữa được không?”
Quyển Quyển ngẩng đầu, mái tóc xoăn cọ vào cổ Lâm Tri Dịch, “Vậy phải gọi là gì ạ?”
Lâm Tri Dịch muốn nói nhưng rồi lại dừng lại, lúc này, Chu Hoài Sinh bước vào, Lâm Tri Dịch lập tức ôm chặt lấy Quyển Quyển, Quyển Quyển đương nhiên không hiểu chuyện gì, bé vừa lao vào vòng tay của Lâm Tri Dịch, vừa mỉm cười với Chu Hoài Thánh..
Quyển Quyển vòng tay qua cổ Lâm Tri Dịch, nghiêm túc nói: “Muốn, chú, ăn đùi gà.”
“Thằng bé để dành đùi gà cho cậu.” Chu Hoài Sinh nói.
Lâm Tri Dịch còn có thể làm gì nữa, cậu chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Chu Hoài Sinh, sau đó giả vờ bị gượng ép đến bàn ăn tối.
Chu Hoài Sinh bưng món thịt hầm nóng hôi hổi lên bàn, sau đó bưng cơm cho Lâm Tri Dịch.
Lâm Tri Dịch lúc này cảm thấy đói, muốn tỏ ra mình không muốn ăn trước mặt Chu Hoài Sinh, nhưng sau khi húp ngụm cạm đầu tiên, cậu lại lập tức ăn thêm thìa thứ hai.
Chu Hoài Sinh vì để đảm bảo cho lòng tự trọng của cậu, anh một mình đi đến phòng khách thu dọn đồ đạc.
Lâm Tri Dịch ăn hết bát cơm mà không nói lời nào, Quyển Quyển ngồi bên cạnh cậu, Lâm Tri Dịch lấy chiếc đùi gà ra dụ bé, Quyển Quyển nuốt nước bọt, không kìm được mà rướn người lên cắn một miếng.
Lâm Tri Dịch bật cười, mọi phiền muộn như đều tan biến, cậu đút cho Quyển Quyển ăn hết chân gà, dỗ bé uống nửa ăn canh, sau đó ôm Quyển Quyển vào lòng, sờ bụng bé.
Mãi cho đến tối, Lâm Tri Dịch không có biểu hiện gì lạ, cậu và Quyển Quyển ngồi trên thảm chơi đồ chơi, cậu ôm Quyển Quyển xem phim hoạt hình, thậm chí đến giờ đi ngủ, cậu còn chủ động ở lại ngủ cùng Quyển Quyển.
Chu Hoài Sinh biết Lâm Tri Dịch nhất định đang che giấu ý đồ xấu.
Trước đây, khi Lâm Tri Dịch phạm sai lầm hoặc muốn làm điều xấu, đầu tiên cậu sẽ cư xử như một em bé ngoan.
Nhưng anh cũn không vạch trần, anh trải thảm ra sàn nhà, tắm rửa xong xuôi rồi nằm xuống, Lâm Tri Dịch ôm Quyển Quyển vào lòng ngủ.
Chu Hoài Sinh nhắm mắt nghỉ ngơi đầu.
Một giờ sáng, trên giường vang lên tiếng sột soạt, Lâm Tri Dịch bế Quyển Quyển đi đến cuối giường, mặc áo ấm cho Quyển Quyển, quấn thêm cho Quyển Quyển chiếc áo khoác rồi rón rén bước xuống đất, ngay cả dép lê cũng không thèm mang, cậu để trân trần định đi ra khỏi phòng ngủ
Bước ngang qua đầu Chu Hoài Sinh, vừa mở cửa ra, một giọng nói đột nhiên vang lên từ trong bóng tối “Cậu Lâm“.
Chu Hoài Sinh lẳng lặng ngồi dậy.
Lâm Tri Dịch sợ đến mức hai chân lập tức nhũn đi, đầu óc hoàn toàn choáng váng, cậu muốn chạy lại về giường, nhưng do không đi dép, cậu bị trượt chân, cả người lẫn Quyển Quyển đều chúi nhũi vào trong ngực Chu Hoài Sinh.
Chu Hoài Sinh nhìn hai mái tóc xoăn một lớn một nhỏ trong lòng mình, bất lực thở dài.....