Tháng tám bầu trời mưa như thác đỗ, toàn bộ trắng xoá một vùng trời. Mọi âm thanh, mọi sự sống của người dân Sài thành như bị màn mưa nhấn chìm không một chút kháng cự. Bao tháng ngày vội vã ồn ào tấp nập giờ đây chỉ còn một mảnh không gian hiu quạnh không lấy một bóng người, tựa như thể toàn bộ Sài thành đang bị hoan phế mặc cho thiên nhiên tàn phá, lộng hành.
Phương Ngọc Ánh nằm trên ghế sô pha ngoái đầu nhìn ra ngoài, ánh mắt xa xăm có như không nhìn cửa sổ không ngừng bị gió bạo tạt, liên tục phát ra tiếng lạch cạch, cô mặc kệ nó gào thét run rẫy cầu xin, cũng chẳng buồn đi đến khoá lại chốt cửa. Lúc này đây tâm trạng cô đã bị thời tiết cuốn đi.
[Đây là biên tập viên Minh Thư, tại khu vực số 3 Sài thành, hiện tại bão cấp 8 gió giật mạnh người dân nên tránh ở trong nhà]
Âm thanh người phụ nữ phát ra, Phương Ngọc Ánh đưa mắt nhìn tivi, màn hình giật giật vài lần có dấu hiệu muốn ngừng hoạt động, rè rẹt vài tiếng lại tắt ngủm, tối đen. Cô tiếp tục đưa mắt nhìn xung quanh, chung cư hiện đang ở đã vào tuổi xế chiều, căn phòng có chút cũ kỹ nhưng tương đối gọn gàng sạch sẽ.
Cũng đã 6 tháng khi Phương Ngọc Ánh tỉnh dậy, 3 tháng ở điều trị sức khoẻ, 3 tháng tiếp theo mọi phạm vi hoạt động đều thu gọn ở trong căn phòng này hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài. Không nghĩ đi ra ngoài, cũng không nghĩ liên hệ bắt kỳ ai, độ lười biếng không biết khi nào đã trở nên một tầm cao mới.
Phương Ngọc Ánh xoay người nằm thẳng nhìn trần nhà, hai tay để ở trước ngực, một bộ dáng hết sức ngoan ngoãn cho đến khi trong miệng phát ra vài tiếng ngân nga, câu từ khủng bố hoàn toàn đối lập với hình tượng của cô.
"Một làn mưa đạn rơi rơi trong biển lửa~
Em chạy quanh quanh núp ở sau cửa~
Em là ai, đây là đâu, ohh, kéo chốt nghiên người đem địch bắn thành hộp sọ nhảy số ohh~"
Tiếng ca vừa ngừng, chuông điện thoại báo cuộc gọi đến cũng bắt đầu vang. Phương Ngọc Ánh liếc mắt nhìn tên hiển thị 'Chỉ huy' trên màn hình, không nhanh không chậm bắt máy áp vào bên tai
"Alo"
"Phương Ngọc Ánh, em thì chừng nào mới đi làm?" Đầu giây bên kia giọng đàn ông tức giật róng lên. Cô nhíu mày đem điện thoại để xa xa một ít sau lại chỉ nghe tiếng bên kia thở phì phò mới áp lại gần
"Em thất nghiệp mà, làm gì có việc đâu mà đi làm" Phương Ngọc Ánh vừa nói vừa chơi móng tay, đối với người bên kia giận dữ hoàn toàn không liên quan bộ dáng
"Đại tá đồng chí Phương Ngọc Ánh, đại đội trưởng đặc khu X. Một tháng lương gần 8 vị số, em còn nói cái gì thất nghiệp?"
"Chỉ huy của em ơi, trợ cấp cấp bậc quân hàm mỗi tháng không tính là lương nha. Còn có đặc khu của em chỉ chuyên về giết người, hiện tại thế giới hoà bình. Đi làm còn không phải rãnh rỗi mỗi ngày lau súng? Em lại không cần dùng chúng. Bỏ bốn lên năm. Em nhàn rỗi, mà nhàn rỗi có nghĩa là thất nghiệp nha" Phương Ngọc Ánh bật người dậy, lấy trên bàn quả táo xoa xoa vào áo lau sạch
"Em còn dám nói lý với anh? Không đi làm anh báo cáo cấp trên trừ-lương-em!!!"
"Ấy đừng, chị đẹp Minh Thư vừa báo là bão cấp 8 gió giật mạnh nên tránh ở trong nhà, em đi không được" Phương Ngọc Ánh nói xong cắn một cái, vị chua chua ngọt ngọt căng mọng nước nhanh thẩm thấu vào đầu lưỡi, trong lòng không ngừng khen ngợi táo ngon.
"Minh Thư nào?"
"Là biên tập viên Minh Ánh của đài truyền hình M3 nha"
"Phương! Ngọc! Ánh! Trừ! 50%! Lương!"
Tút, tút, tút
Âm thanh báo hiệu bên kia tắt máy, Phương Ngọc Ánh bĩu môi quăng điện thoại một bên.
"Hở tí là trừ lương, quỷ hẹp hòi"
Cô lầu bầu một tiếng, rất nhanh thành thật đứng dậy đi về phía phòng ngủ thay một bộ đồ khác. Áo thun quần bò cùng đôi sneaker, cô bước vài bước lấy áo khoác nằm trên giá treo mặc vào người. Khuôn mặt trắng trẻo ẩn ẩn nét không vui, mang theo chút lười biếng cùng non nớt.
Bước từng bước nặng nề đi ra khỏi cửa, khoá chốt. Phương Ngọc Ánh ngước đầu nhìn trời mưa, mũi hít một hít, uất ức "Trời mưa cũng bắt đi làm"
Vừa dứt câu, thân ảnh Phương Ngọc Ánh biến mất trong màn mưa.
...
"Chỉ huy, em đã tới. Anh tuyệt đối không được báo cấp trên trừ lương em" Phương Ngọc Ánh tới đặc khu nhanh chân chạy xông vào văn phòng chỉ huy, quên luôn gõ cửa. Hai tay chóng ở trên bàn trừng mắt nhìn chỉ huy cảnh cáo
"Ngọc Ánh"
Giọng nói già nua quen thuộc ở bên tai, Phương Ngọc Ánh giật mình, môi mấp máy run run quay người nhìn, cười ngượng ngùng "Bác Lâm, mới tới chơi a"
Nhắc vàng nhắc bạc không thấy đâu, nhắc cấp trên cấp trên liền xuất hiện. Ash chết tiệt!
"Chuyện khi nãy là con nói bừa, bác đừng tin" Phương Ngọc Ánh cười cười, tranh thủ liếc chỉ huy bộ dạng hắn đang nén cười chăm chọc cô một cái, ánh mắt tràng ngập chết chóc nhưng đối với khuôn mặt hết sức đáng yêu của cô đối với người khác nhìn vào hoàn toàn vô hại.
Vì thế làm Lương Minh Khánh cùng Lương Minh Lâm bật cười.
Phương Ngọc Ánh mím môi, trước mặt cấp trên (Lương Minh Lâm) cô không dám làm càn, lương của cô à không trợ cấp của cô còn phải bị cấp trên định đoạt đâu.
Chỉ dám trừng mắt nhìn Lương Minh Khánh (chỉ huy) ý đồ muốn nói 'anh còn cười nữa, tình đồng chí lập tức tan thành mây khói'
"Được rồi, anh không có báo cấp trên trừ lương em"