Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế

Chương 111: Cô Tô, đêm nay có thể đừng đi không?



Edit: phuong_bchii

________________

Động tĩnh trên Weibo có thể nói là vẫn không ngừng hạ nhiệt.

Mọi người còn đang hóng hớt nhưng vẫn chưa hiểu, liền thấy Nguyễn Danh Thành đổi chứng nhận của mình từ tổng giám đốc tập đoàn Nguyễn thị thành ba của Nguyễn Đào.

Avatar cũng từ một tinh anh trong công việc đổi thành chụp ảnh chung với Nguyễn Đào, trong ảnh Nguyễn Đào cười tươi như hoa, một bá tổng ngốc hề hề ở bên cạnh Nguyễn Đào như tượng điêu khắc.

Nguyễn Danh Thành cũng là một người đàn ông đáng mơ ước nổi tiếng trong giới, đẹp trai giàu có còn độc thân, khí chất bá tổng nắm chắc chặt chẽ.

Kết quả hiện tại một bá tổng biến thành kẻ khờ.

Có thể là bị người ta biết thân phận, Nguyễn Danh Thành một chút cũng không bịt kín, trực tiếp chia sẻ mấy cái Weibo gần đây của Nguyễn Đào, còn có thể bình luận một số bài viết.

Nói Nguyễn Đào xinh đẹp cũng thôi đi, còn có thể nhân tiện khích lệ Tô Mạn tao nhã, vừa nhìn liền biết là thục nữ.

Quần chúng ăn dưa bị dưa liên tiếp đập vào mặt đến choáng váng, ngay cả kim chủ sau lưng Nguyễn Đào còn treo ở đầu bảng hot search cũng có vẻ buồn cười.

Hết lần này tới lần khác còn không biết như thế nào, cái hot search này mua cũng mua không được, chẳng những mua không được, mà nhiệt độ càng ngày càng cao, rất nhiều quần chúng ăn dưa không rõ nguyên do kích động chỉ vào, mắng chửi đĩnh đạc chỉ ra ngoài.

Thiên kim đại tiểu thư đang yên đang làn của người ta, cần kim chủ gì chứ?! Bản thân cung có thể làm kim chủ của chính mình được không?!

Lần này quần chúng khu bình luận đều chua chát.

【Ai hiểu? Tôi một người lương tháng 3000 làm sao dám quan tâm cuộc sống của công chúa?】

【Tôi muốn hỏi Nguyễn tổng có thiếu trợ lý không? Loại làm vật trang sức trên chân cho cô ấy á.】

【Vừa rồi tôi còn vô cùng đau đớn tuổi tác Nguyễn tổng lớn như vậy, hiện tại chỉ muốn quyết tâm sửa đổi lỗi lầm kêu một tiếng bố vợ tha thứ cho con rể đi!】

【Lầu trên đừng kêu bậy nha, bố vợ của tôi lát nữa thấy được tức giận thì phải bây giờ? Bố vợ, bố xem thử, con đã ở cửa nhà chờ, bố mở cửa đi ạ!】

Nguyễn Danh Thành: "Tàu điện ngầm, người già, xem điện thoại di động."

Đại khái là bị những bình luận này làm lệch hướng, vậy mà thật sự có không ít người chạy đến Weibo của Nguyễn Danh Thành nhắn lại, còn có không ít người trực tiếp gọi Nguyễn Danh Thành là bố vợ.

Vất vả lắm mới lộ acc clone ra để có thể quang minh chính đại làm fan số một của con gái, Nguyễn Danh Thành còn chưa nghĩ ra đời này mình có thể có thêm ngàn vạn "con rể", thoáng cái có chút trợn tròn mắt.

Nguyễn Danh Thành dương dương tự đắc gửi rất nhiều ảnh của Nguyễn Đào khi còn bé, nhìn thấy một đám người qua đường đều hô to tiên nữ, từ nhỏ đến giờ không biết xấu là gì, vậy mà lại mang đến cho Nguyễn Đào một đợt fan nhan sắc.

Thử hỏi một đám nhóc trèo cây, mọi người đều đổ mồ hôi đầu đầy, chỉ có nàng giống như tiểu tinh linh ở trong một đám khỉ con lấp lánh phát sáng, cho dù trai xinh gái đẹp ở trong giới giải trí chất thành đống cũng đẹp làm cho người ta không dời mắt đi được, nhan sắc như vậy ai nhìn mà không phát cuồng chứ?

Nguyễn Đào cũng không quan tâm đến động tĩnh của Nguyễn Danh Thành, dựa theo lời của nàng mà nói thì Nguyễn Danh Thành đã lớn tuổi, nói không chừng Weibo cũng không biết dùng.

Nàng trở thành người có cổ phần cao nhất trong tập đoàn Nguyễn Thị là bởi vì lúc Tô Mạn và Nguyễn Danh Thành làm thủ tục ly hôn, nàng và Nguyễn Danh Thành đều muốn bồi đắp cho Tô Mạn nhiều hơn, Tô Mạn lại giao hết cho Nguyễn Đào.

Chuyện này lúc đầu Nguyễn Đào không biết, sau khi biết nàng đã là sếp lớn của tập đoàn Nguyễn Thị.

Như vậy xem ra, không phải Nguyễn Danh Thành bao nuôi nàng, tiền lương hiện tại của Nguyễn Danh Thành đều cần nàng phát phải không?

Nguyễn Đào cũng không coi chuyện này là gì lớn, một số chuyện khó hiểu ngược lại mang đến cho nàng nhiệt độ lớn hơn nữa cũng thuộc về niềm vui ngoài ý muốn.

Ngược lại ánh mắt Tô Mạn lóe ra vài cái, vẫn nhìn cái hot search đứng đầu có chút không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cô mím môi, trông có vẻ tâm trạng không tốt lắm.

Tay Nguyễn Đào quơ quơ trước mặt cô: "Cô Tô?"

Tô Mạn phục hồi tinh thần, nhìn về phía Nguyễn Đào: "Cái hot search với những tấm ảnh này khẳng định là có người mua, bảo Đường Diệp đi tìm ra xem là ai mua tin tức này."

Nguyễn Đào đáp một tiếng, liền đi gọi điện thoại cho Đường Diệp.

Chuyện này hoàn toàn là chuyện ngoài lề, đối với Nguyễn Đào và Tô Mạn đều không có ảnh hưởng quá lớn, ngược lại quần chúng ăn dưa, ai nấy đều hài lòng rời đi.

Thậm chí còn có người cảm thấy có lỗi với Nguyễn Đào nên tự phát làm tuyên truyền cho nàng, ngay cả chương trình《Cùng tôi kết hôn đi》và《Chậm thời gian》 trước đó quay ở Vân Nam cũng được đưa lên.

Thế cho nên trong giới vẫn lưu truyền một huyền học thần bí, chỉ cần là chương trình có Nguyễn Đào tham gia đều không giải thích được, nhiệt độ trực tiếp tăng vù vù.

Buổi tối Nguyễn Đào và Tô Mạn vừa trở về khách sạn,thì Đường Diệp gửi tin nhắn tới.

Kết quả không ngoài dự đoán của Tô Mạn, ngược lại Nguyễn Đào nhìn cái tên có chút xa lạ kia gãi đầu: "Đây là ai?"

Tô Mạn có chút sốt ruột nhìn nàng: "Người được đề cử giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất Kim Bá năm ngoái, cũng là một nữ diễn viên hạng A, em không biết?"

Tô Mạn vừa nói như vậy, Nguyễn Đào ngược lại có chút ấn tượng.

"À, tên là Đồ Minh Nguyệt phải không? Trước đây em không quan tâm lắm đến những chuyện trong giới giải trí, hơn nữa...... em xem video cũng chỉ xem phần chị đoạt giải kia, nào quan tâm qua cái gì đề cử hay không đề cử?"

Lời này ngược lại lấy lòng Tô Mạn rất tốt, khóe môi của cô hơi nhếch lên, cười nói: "Bộ phim này vốn là cô ấy diễn, bị tôi cắt râu, về phần chống lại em, có thể là cảm thấy em mới ra mắt dễ ức hiếp, hoặc là cảm thấy tôi luôn che chở em, tổn thương em cũng có thể làm cho tôi có chút tổn thương đi."

Không ít người trong giới sáng mắt là có thể nhìn ra Tô Mạn đang mở đường cho Nguyễn Đào, thậm chí có người hoài nghi Nguyễn Đào là người Tô Mạn muốn tự mình ký hợp đồng, còn nói bóng nói gió hỏi Truyền Thông Thịnh Thế, đáp án Thịnh Thế đưa ra đều là Nguyễn Đào bây giờ vẫn là nghệ sĩ của bọn họ.

Nói như không nói, bây giờ là nghệ sĩ của các người, sau này có phải hay không thì ai biết được?

Lúc trước sự chú ý của Nguyễn Đào đối với 《Phỉ Thạch》 cũng không cao lắm, đối với nàng mà nói, cân nhắc kỹ vai diễn của mình trước mới là quan trọng nhất, hơn nữa toàn bộ đoàn phim cũng không tuyên truyền trước.

Nàng lại càng không biết thì ra Đồ Minh Nguyệt là nữ chính được chọn trước đó.

Nguyễn Đào cẩn thận suy nghĩ một chút, cướp đoạt tài nguyên gì đó, hình như là chuyện rất bình thường.

Tô Mạn giống như là biết nàng đang suy nghĩ cái gì, xoa xoa tóc của nàng.

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, cô ấy chỉ thử vai thôi, lúc ấy không có diễn viên nào có vị trí cao hơn cô ấy, cô ấy cứ cho rằng mình nhất định có thể tham gia diễn xuất, còn bán được không ít tin tức trong giới ra ngoài, chỉ chờ lúc vào đoàn phim xào một chút, không ngờ hạng mục này đều bị tôi chặn hết rồi."

Vậy cũng là rất bình thường, dù sao đều là dưới tình huống thử vai, có Tô Mạn gia nhập ai còn có thể chọn diễn viên khác chứ?

Hơn nữa Tô Mạn còn mang đến càng nhiều tài chính và không gian phát triển tới, có Tô Mạn gia nhập, trình độ cả bộ phim đều có thể tăng lên một bậc.

Kẻ ngốc cũng biết phải chọn như thế nào, huống chi tổ đạo diễn cùng các kim chủ cũng không phải kẻ ngốc, có sự hỗ trợ càng lớn của kim chủ và ảnh hậu, nhân vật gì đối với Tô Mạn mà nói không phải giống như lấy đồ trong túi, làm sao còn có thể có chuyện Đồ Minh Nguyệt?

"Cho nên cô ấy đã tìm người chụp mấy thứ này, sau đó nói ba em là kim chủ của em?"

Tô Mạn vuốt cằm, vươn tay vén tóc bên má Nguyễn Đào ra, trên mặt đều là vẻ mặt cưng chiều.

"Không có việc gì, tôi sẽ giải quyết, em không phải lo."

Cô vừa nói như vậy, Nguyễn Đào ngược lại có hứng thú, đôi mắt sáng ngời nhìn Tô Mạn.

"Chị muốn giải quyết như thế nào? Tìm người xử cô ấy?!"

Tô Mạn: "???"

"Đầu óc em nghĩ cái gì vậy? Đương nhiên là lấy gậy ông đập lưng ông, scandal của Đồ Minh Nguyệt còn nhiều hơn số muối em từng ăn đấy, tùy tiện mua mấy cái đi lên liền đủ để cho cô ta không dám ra khỏi cửa."

"...... Ồ, như vậy à."

"Trông em có vẻ thất vọng?"

"Không có không có, tuyệt đối không có!"

Nguyễn Đào liên tục xua tay, hai người đêm nay đều là ăn cơm tối ở đoàn phim xong mới trở về, Nguyễn Đào lề mề ở trong phòng tắm chơi điện thoại di động nửa ngày cũng đoán được, lại theo Tô Mạn cùng nhau xem kịch bản.

Tô Mạn nói xong cảnh diễn ngày hôm sau cho Nguyễn Đào, rồi trở về phòng mình.

Cô ở phòng bên cạnh Nguyễn Đào, khoảng cách không xa không gần, có chuyện gì cũng có thể biết trước tiên, ngày hôm sau quay tương đối sớm, Nguyễn Đào ngược lại có thể ngủ thêm một lát, cảnh quay của cô nhiều, sáng sớm đã phải đến phim trường bắt đầu quay rồi.

Cô vừa mới đứng lên mặc áo khoác vào, Nguyễn Đào đã vội vàng vàng ngồi dậy, vươn tay ra ôm lấy đai lưng váy của cô, Tô Mạn không để ý, đã bị lực của Nguyễn Đào kéo cả người ngã xuống một chút, lập tức đè lên người Nguyễn Đào.

Trên mặt Nguyễn Đào đỏ ửng mắt thường cũng có thể thấy được, giọng của nàng càng nhỏ như muỗi ruồi, không cẩn thận nghe cũng không nghe được.

"Cô...... cô Tô, đêm nay có thể...... dừng đi không?"