Tô Mạn bất kể là đi tới chỗ nào đều là sự tồn tại chói mắt nhất trong đám người.
Cô chỉ là mặc một bộ quần áo bình thường không thể bình thường hơn, trên mặt cũng không có lớp trang điểm xinh đẹp, khiến cho người ta cảm thấy xinh đẹp vô song, không thể rời mắt, trên sân khấu 24 vị khách mời nữ ăn mặc tỉ mỉ trước mặt cô cũng là bầy đom đóm, hoàn toàn sánh không bằng.
Trên thực tế cũng không ai muốn so sánh với Tô Mạn.
Tổ đạo diễn đã hoàn toàn không thể khống chế hướng phát sóng trực tiếp này, lúc Tô Mạn nói với hắn mình có thể cứu cục diện, đạo diễn gần như không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.
Tin tưởng cô, nếu đạo diễn biết Tô Mạn sau khi đi lên mở mồm liền nói loại lời này, ít nhất cũng phải suy xét một chút mới có thể để cho cô đi lên!
Nhưng hiện tại lên cũng đã lên, đạo diễn cũng không thể đi kéo Tô Mạn xuống nói cô câm miệng đi.
Huống chi lời cũng đã nói, phòng phát sóng trực tiếp hiện tại sắp nổ tung, tổ đạo diễn cũng dứt khoát mắt nhắm mắt mở, tùy ý để tình thế phát triển.
Có chút từ bỏ chính mình nói, nhiệt độ hiện tại ngược lại là cao nhất từ khi toàn bộ chương trình phát sóng tới nay.
Đạo diễn nhìn chằm chằm vào động tĩnh trong sân khấu, cổ họng như muốn nhảy lên tận đáy lòng.
Lời nói của Tô Mạn hiển nhiên khơi dậy càng nhiều sóng, không ít người xem trực tiếp hỏi đều điên theo.
【Đây là cốt truyện gì vậy???】
【Mẹ kiếp, chẳng lẽ Tô Mạn và Nguyễn Đào trước đây đã biết nhau?】
【Đừng quá thái quá, nhìn biểu cảm của Nguyễn Đào rõ ràng là càng bối rối mà, Tô ảnh hậu muốn giải cứu cục diện tốt xấu gì cũng phải nói rõ sự tình ra một chút chứ!】
【Cười chết, trước đó chưa từng đối lời thoại, hiện tại chơi hỏng rồi đúng không?】
Rõ ràng những người cho rằng Tô Mạn và Nguyễn Đào đang suy sụp không chỉ đưa ra những bình luận này trong buổi phát sóng trực tiếp mà ngay cả bản thân Sóc cũng nghĩ như vậy.
Hắn sửng sốt trong chốc lát, vừa định mở miệng phản bác thì phát hiện Tô Mạn coi như là mang giày đế bằng cũng có thể cho người ta một loại cảm giác áp bách rất mãnh liệt.
Sóc cao không đến 1m7, Tô Mạn đứng ở bên cạnh hắn không thể nghi ngờ là đang dùng chiều cao vả mặt hắn, hơn nữa Tô Mạn chỉ là nhẹ nhàng liếc hắn một cái, khiến cho hắn cảm nhận được tính công kích cực kỳ mãnh liệt.
Sóc không dấu vết xê dịch sang bên cạnh, cảm giác được thoát khỏi phạm vi công kích của Tô Mạn về sau mới chậm rãi tâm thần.
Hắn cười lạnh phản bác: "Cô Tô nói dễ nghe như vậy, lúc cô Nguyễn lên trung học hai người hẳn là còn chưa quen biết nhỉ?"
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp và Nguyễn Đào đều nghĩ như vậy, lông mi Tô Mạn lại nhẹ nhàng lắc lư, trên mặt nở nụ cười ôn hòa.
Chỉ là nụ cười này có chút bất đắc dĩ, có chút phiền muộn.
Cô thở dài một hơi, mới khẽ cười nói: "Tôi không phải là người thích kể chuyện riêng đặt vào những trường hợp như vậy, chỉ là hiện tại bởi vì trước kia tôi có một số cách làm không thành thục khiến Nguyễn Đào và một chàng trai khác rơi vào dư luận, tôi rất tự trách."
Cô lại dừng một chút, mới nói: "Trên thực tế, chủ nhiệm lớp trung học của Nguyễn Đào, cô Tô Đại, là chị ruột của tôi, cho nên lúc Nguyễn Đào lên trung học tôi đã biết cô ấy, về phần những thứ từng được Nguyễn Đào nhắc tới, quả thật đều là tôi tặng. Nếu cậu nói quen biết chàng trai kia, có thể hỏi một chút lúc trước người tặng đồ cho Nguyễn Đào có phải là một cô gái mập lùn hay không, đó là trợ lý cũ của tôi Tiểu Nhiễm.
"Về phần tại sao tôi lại gửi những thứ đó cho cô Nguyễn Đào, cũng là bởi vì tôi nhìn thấy những thứ cô ấy viết trên bảng tin của trường."
Tô Mạn lúc nói những lời này vẫn nhìn Nguyễn Đào ngồi ở chỗ kia có chút ngây người, lời nói của cô nghiêm túc không thể tưởng tượng nổi, lời nói cũng làm như thật, không có một chút nửa điểm đang bịa đặt loạn tạo hương vị.
Ánh mắt Nguyễn Đào chớp chớp, vẫn có chút không lấy lại tinh thần từ đống tin tức có chút nổ tung này.
Tô Mạn lại cười cười, nhìn về phía Sóc: "Ngược lại, cậu, cầm thứ kiến thức nửa vời, là muốn công kích Nguyễn Đào, hay là chàng trai giúp tôi truyền lại không ít thứ kia? Nếu như tôi đoán không nhầm, đối tượng công kích của cậu hẳn là chàng trai kia nhỉ, Nguyễn Đào chẳng qua chỉ là cậu thuận theo mà thôi."
Mặt Sóc thoáng cái trở nên âm tình bất định, hắn khẽ cắn môi nhe răng cười rộ lên.
"Cô nói thật à? Cô chính là vì giúp Nguyễn Đào giải vây, cho nên ở đây diễn trò thôi, nếu có chuyện như vậy, vì sao cô không có trực tiếp nói cho Nguyễn Đào? Ngược lại là để cho cô ấy chẳng hay biết gì, tôi xem phản ứng của cô ấy, cũng là không biết những chuyện kia đâu."
Tô Mạn khẽ nhíu mày, có chút phiền lòng vì con sóc này lì lợm la liếm.
Nhưng đây quả thật đều là chuyện trước kia cô gây ra.
Cô lững thững đi về phía Nguyễn Đào ngồi ở ghế khách mời, hơi cúi người, giống như là có chút mở miệng xin lỗi.
"Xin lỗi, tôi không nói cho em biết những chuyện này, nhưng những chuyện này quả thật đều là tôi làm, khiến em hiểu lầm đi thích người khác, là tôi không đúng."
Thật ra người Nguyễn Đào thích cho tới bây giờ vẫn luôn là người đã từng tặng quà cho nàng, chứ không phải Bách Văn Viễn.
Nhưng mà nàng vẫn có chút không thể tin nhìn Tô Mạn, giống như nàng không rút ra được điều chính mình cần từ lượng thông tin đó.
Nguyễn Đào là thật sự cảm nhận được CPU của mình bị cháy khô.
Mặt nàng đỏ bừng, có chút không thể tin: "Không phải... em... cái kia, cái gì? Đây đều là gì vậy?"
Phản ứng của Nguyễn Đào hoàn toàn chọc cười mọi người trong chương trình phát sóng trực tiếp.
【Không nói cái khác, tôi hiện tại liền cùng Nguyễn Đào có một cái phản ứng, đây đều là cái gì vậy?】
【Nếu là thật, vậy Tô Mạn chính là mưu đồ đã lâu hả?】
【Đậu má tôi lại đẩy thuyền... Cho nên Mạn Đà La Đào Trấp từ rất lâu trước kia chính là thật!】
Tô Mạn không bất ngờ với phản ứng hiện tại của nàng, cô khẽ thở dài một hơi, trên mặt mang theo một ít cưng chiều làm cho người ta đủ ở trong nhu tình của cô mà hòa tan.
Cô chậm rãi mở miệng, mặt lộ vẻ thành kính, giống như đang đọc lời thoại trong phim, vẻ mặt nghiêm túc đến đáng sợ.
"Nếu tình yêu theo gió, em nguyện hái hồng sơn trà trong máu xuống, tặng cho người làm đóa hoa hồng đầu tiên của buổi sáng."
Con ngươi Nguyễn Đào hơi phóng đại, đây không phải nàng lúc trước viết ở trường học trên bảng lời đồn đãi sao?!
Cho nên người gửi những thứ đó cho nàng, thật sự là Tô Mạn sao?
Nguyễn Đào vẫn cảm thấy có chút không thể chấp nhận.
Tô Mạn cũng không thèm để ý phản ứng của Nguyễn Đào, cô thẳng người lên nhìn về phía Sóc trên sân khấu.
"Là một người đàn ông, dùng ngôn ngữ không rõ ràng để cố ý công kích một người phụ nữ, hành vi như vậy tôi cho rằng là đáng xấu hổ. Mặc kệ Nguyễn Đào từng thích ai, cô ấy cũng chưa từng xen vào tình cảm của bất cứ ai, cho dù là thích người đàn ông kia, bọn họ cũng không phát sinh tranh chấp tình cảm trên thực tế, trong tình huống như vậy, là ai đúng hay sai? Bọn họ đều không sai, ngược lại là cậu, dùng ngôn ngữ như vậy làm vũ khí, mới là hẹp hòi đến cực điểm."
Lời lẽ của cô thuế lợi, trong ngôn ngữ mang theo một ít hàn ý lạnh lẽo, Tô Mạn rất ít nói với người khác lời như vậy, hiện tại là thật sự tức giận. Web đọc nhanh 𝘁ại ⩵ 𝘁𝒓u m𝘁𝒓uyen.V𝑵 ⩵
Sóc có chút đứng không vững, hắn còn muốn nói chút gì đó vì mình tranh đấu, micro của mình đã bị một tay trực tiếp đoạt lấy.
Người tới mặc trang phục chuyên nghiệp của tuyển thủ eSport, lúc cầm micro còn thở hổn hển, rõ ràng là vừa mới từ sân huấn luyện đi đến.
Sự xuất hiện của cậu làm cho trong ngoài sân khấu lại xôn xao, Nguyễn Đào nghiêng đầu liền thấy được đạo diễn vẻ mặt không thể luyến tiếc hơn nữa vẻ mặt đều viết "Tôi rất ổn".
Người tới chính là Bách Văn Viễn, cậu thở hổn hển mấy hơi, cũng không thèm liếc mắt Sóc bên cạnh lấy một cái, liền cầm lấy micro.
"Tôi hẳn là chàng trai mà Sóc đã nói kia nhỉ? Tôi ở chỗ này làm chứng, Nguyễn Đào chưa từng xen vào tình cảm của bất kỳ ai, những thứ lúc trước quả thật đều là cô Tô Mạn nhờ tôi đưa cho Nguyễn Đào."