Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế

Chương 88: Có phải nàng và Tô Mạn không có duyên phận hay không?



Edit: phuong_bchii

_________________

Nói cái gì mà hoàn toàn không liên quan, thật sự là quá đả thương người.

Tô Mạn vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, đầu của cô hơi cúi xuống, ánh đèn ở bãi đỗ xe lờ mờ, không đủ để cho người ta thấy rõ ràng cô đang suy nghĩ cái gì.

Nguyễn Đào và Bạch Giản lên xe, không hề có ý quay đầu lại nhìn Tô Mạn.

Bạch Giản có chút lo lắng nhìn Nguyễn Đào, cô nàng trấn an vỗ vỗ tay đối phương, dịu dàng nói: "Đào Đào? Cậu không sao chứ?"

Không sao, nàng thì có thể có chuyện gì chứ?

Nguyễn Đào không nói được cảm xúc của mình là gì, tóm lại chính là có chút mệt mỏi, cũng có chút nhịn không được muốn giận cá chém thớt Tô Mạn.

Tuy rằng nàng biết cảm xúc như vậy là không đúng, nhưng vẫn nhịn không được.

Tay Nguyễn Đào vuốt hai gò má của mình, trên mặt nàng còn có lớp trang điểm hôm nay quay hình ở trường quay còn chưa kịp tẩy đi, theo một ít chất lỏng ấm áp chua xót từ trong kẽ tay nàng chảy ra, trộn lẫn một ít ánh sáng lấp lánh, khiến cho người ta có chút không dời mắt được.

Bạch Giản có chút đau lòng lấy khăn tay từ trong túi xách ra nhét vào trong tay Nguyễn Đào, cô nàng đối mặt với Nguyễn Đào như vậy cũng có chút luống cuống tay chân.

Cách khóc của Nguyễn Đào bất kể là ai nhìn cũng phải lo lắng theo, có lẽ nàng không muốn để cho Bạch Giản nhìn thấy bộ dạng của mình, cố ý lấy tay vuốt mặt.

Chỉ là bả vai nhỏ co rút, ai tùy ý nhìn cũng khó chịu theo.

Bạch Giản nhẹ giọng nói: "Đào Đào, mình biết cậu rất oan ức, chúng ta đừng khóc nữa, được không?"

Giống như là đang dỗ trẻ con, giống như hoàn toàn quên mất hai người bọn họ thật ra là bạn bè cùng lứa tuổi.

Nguyễn Đào lắc đầu, giọng nói vẫn còn hơi nghẹn ngào.

"Mình, mình cũng không phải cảm thấy oan ức, chỉ là cảm thấy khó chịu, chỉ là, khi cậu phát hiện chuyện trước kia của cậu đều là trò cười, mình cảm thấy giống như để mình ở trên thế giới này một bộ quần áo cũng không có mà mặc, hoàn toàn bị lột ra cậu biết không?"

Miêu tả này có chút lộn xộn.

Nhưng ý của Nguyễn Đào Bạch Giản cũng đại khái có thể hiểu được.

Cảm thấy trước kia mình từng thích một người, hiện tại không thích nữa, nhưng lại phát hiện đây thật ra là một trò cười.

Đối phương cho tới bây giờ cũng chưa từng thích nàng, đều là tự nàng hiểu lầm, tự mình đa tình lâu như vậy cũng thôi đi, còn chìm đắm trong tình thế khó xử là đối phương thực sự đã có bạn gái mà đến trêu chọc nàng, khó chịu đi theo rất lâu.

Thật sự là quá buồn cười.

"Người bình thường nếu biết người mình thích trước kia hẳn là trời xui đất khiến chính là người hiện tại mình thích, hẳn là cũng sẽ cảm thấy vô duyên vô cớ bỏ lỡ lâu như vậy, rất đáng tiếc nhỉ?"

Nguyễn Đào lau lớp trang điểm trên mí mắt, không ít mảng sáng lớn theo nước mắt của nàng bị lau sạch, trên khăn giấy cũng vẫn lấp lánh tỏa sáng như cũ.

"Nhưng mình không cảm thấy như vậy, cho dù lúc đó người tặng đồ cho mình chính là Tô Mạn, mình cũng cảm thấy mình giống như bị đùa giỡn, rất không chịu nổi, lúc quay hình xảy ra chuyện như vậy, mình cũng cảm thấy rất mất mặt, rất có lỗi với đạo diễn."

Là một ngôi sao, cho dù là rơi xuống nhân gian vẫn là một ngôi sao, giống như những ngôi sao kia trên khăn giấy cũng lấp lánh tỏa sáng.

Bạch Giản há miệng, muốn nói gì đó, ra khỏi miệng vẫn có chút khô quắt trấn an nói: "Không phải lỗi của cậu, Đào Đào, đều là tên Sóc kia rảnh rỗi kiếm chuyện, hắn và Bách Văn Viễn tranh giành vị trí đội trưởng, một lòng muốn hắt nước bẩn cho Bách Văn Viễn."

Nguyễn Đào lắc đầu, vò khăn giấy thành một cục.

"Hiểu lầm Bách Văn Viễn thích mình, cho nên người thích cậu ấy nhiều năm là mình, hiểu lầm cậu ấy có bạn gái còn tới trêu chọc mình sau đó mắng cậu ấy rất lâu cũng là mình, hôm nay còn để cậu ấy bởi vì mình mà đánh nhau với Sóc, sao có thể không phải lỗi của mình chứ?"

Nhưng chuyện như vậy làm sao nói rõ ràng được?

Là nói Tô Mạn trước kia tặng đồ cho nàng mà không nói cho nàng biết? Hay là muốn nói Bách Văn Viễn không có nói rõ ràng không phải cậu ấy tặng những thứ đó?

Táo giáng sinh, chocolate lễ tình nhân, bình thường không gián đoạn một ít đồ ăn vặt, thậm chí có đôi khi còn có một hai quyển sách ngoại khóa.

Những thứ kia lấp đầy gần như hơn phân nửa thời trung học của Nguyễn Đào, hiện tại nói với nàng thật ra đều là Tô Mạn tặng, những rung động buồn cười trước kia của nàng đều là giả, thậm chí tức giận ngay sau đó đều là giả.

Thật sự là quá hoang đường, cũng quá buồn cười.

Cũng quá mất mặt.

Hơn nữa, chuyện hôm nay nàng thậm chí cũng không có mở miệng nói chuyện đường sống, trên cơ bản đều bị Tô Mạn và Bách Văn Viễn nói rõ sự tình ra.

Bọn họ chắn trước mặt nàng, giống như nàng còn là một đứa trẻ gặp chuyện còn cần người khác ra mặt, vĩnh viễn không lớn lên được.

Trong chuyện này, không có một người nào tới hỏi qua cảm giác của nàng.

Nàng cảm thấy mình không xứng với Tô Mạn, cũng không xứng với Bách Văn Viễn.

Nhưng nhiều hơn nữa, vẫn cảm thấy khó chịu và không chịu nổi, còn có một chút cảm giác thất bại bất lực.

Nguyễn Đào nhỏ giọng nói: "Thật ra mình cũng không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy có lẽ mình và Tô Mạn quả thật không phải người cùng một thế giới, chị ấy là ảnh hậu xinh đẹp, nếu mình không ra mắt có lẽ cũng kế thừa gia nghiệp giúp ba mình, có lẽ cả đời này cũng sẽ không có tiếp xúc dư thừa nào."

Nàng nói như vậy, Bạch Giản ngược lại có chút hiểu.

"Mình và Triển Duyệt cũng không phải người cùng một thế giới, trên thế giới này, ngoại trừ ngay từ đầu đã làm bạn với người nhà của mình, còn có ai ngay từ đầu đã ở cùng một thế giới chứ?"

"Tại sao cậu lại đồng ý yêu Triển Duyệt chứ?"

Bạch Giản chớp chớp mắt, lúc nghĩ đến Triển Duyệt khóe miệng toát ra một tia vui vẻ và dịu dàng đến mắt thường có thể thấy được.

"Muốn hỏi lý do, thật ra cũng không có lý do, có lẽ là lời cô ấy nói đã lay động mình, cả đời này ai mà không phải sáng nay có rượu sáng nay say, nếu bỏ lỡ sẽ cảm thấy tiếc nuối, vậy thì rơi vào tay giặc ngắn ngủi, cũng không phải chuyện xấu gì."

"Nhưng liều lĩnh thất thủ, sự thật chứng minh là có chút ngu xuẩn."

Những lời này của Nguyễn Đào không phải là nói Bạch Giản và Triển Duyệt, mà là nói bản thân với Tô Mạn.

Cũng bởi vì cùng đối phương ở chung một khoảng thời gian đã nói thích, thật ra cũng đối với mình có chút không chịu trách nhiệm nhỉ, có lẽ đối phương cũng sẽ cảm thấy ý thích của nàng có chút gánh nặng.

Lại nói tiếp nàng ngay từ đầu đã gây phiền toái, mỗi lần đều là Tô Mạn đi ra giúp nàng giải quyết, đến cả quay hai chương trình giải trí cũng có tình huống không ngừng.

Lần trước bị thương, lần này lại gây ra sự cố như vậy.

Nguyễn Đào đột nhiên bắt đầu hoài nghi mình có xung đột với giới giải trí hay không, xem ra bớt chút thời gian muốn đi tìm một đại sư tính cho mình một quẻ, xem thử có phải nàng không có duyên phận gì với giới giải trí hay không.

Lại xem thử, có phải nàng và Tô Mạn không có duyên phận hay không.

Xe đưa Nguyễn Đào về nhà trước, Bạch Giản hỏi đi hỏi lại chắc chắn nàng không cần người đi cùng mới rời đi.

Nguyễn Đào đứng tại chỗ vẫy vẫy tay, sau khi xe hoàn toàn biến mất ở khu biệt thự mới cứng lại nụ cười trên mặt mình, ủ rũ đi về phía nhà mình.

Dọc theo đường đi nàng đều tại gãi đầu của mình, nghĩ thầm ngày hôm nay thật sự quá mất mặt, tuy rằng chính mình vừa mới còn nói với Tô Mạn mấy lời tàn nhẫn, nhưng mà thật ra...

Nàng cũng không có trách cứ Tô Mạn, phần nhiều là chỉ trích chính mình, mặc kệ là lúc đối mặt với Bách Văn Viễn, hay là chuyện liên quan đến Tô Mạn.

Chỉ là nàng không rõ vì sao lúc học trung học người tặng đồ cho mình lại trở thành Tô Mạn, nói có lý thì khi đó hai người đúng là không quen biết.

Nguyễn Đào vừa đi qua khúc cua, thì thấy trước cửa nhà mình có một người đang đứng.

Dưới đèn đường lờ mờ có thể nhìn ra đó là một người phụ nữ, bên chân người đó còn có một đống tàn thuốc, trong không khí đều tràn ngập một mùi nicotine nồng đậm.

Nguyễn Đào xoay người bỏ chạy, lại nghe thấy sau lưng truyền đến một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng lại mang theo mệt mỏi.

"Đứng lại."
— QUẢNG CÁO —