Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế

Chương 91: Còn phải ngủ chung một phòng



Edit: phuong_bchii

________________

Mỹ nhân trước mặt cười nói vui vẻ, vẻ mặt ấm áp lại ấm áp tươi cười, rơi vào trong mắt Nguyễn Đào lại có chút chói mắt.

Đối phương mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen đơn giản cùng quần jean, thắt lưng được nâng cao, chân có vẻ dài hơn, giản dị nhưng tao nhã.

Lúc Nguyễn Đào nhìn thấy Tô Mạn còn sửng sốt một chút, rồi lại bình thường trở lại khi nhìn thấy Tiêu Đình Chi.

Ồ, là đến để quảng bá cho 《 Xuân Sơn Tỉnh 》.

Nguyễn Đào méo mó cười một cái, chào hỏi một số khách mời, rồi bỏ chạy nhanh như chớp.

Trên mặt Tô Mạn vẫn nở nụ cười công nghiệp hóa, cô nhìn Nguyễn Đào chạy đi xa, khóe miệng hơi cong lên.

Các nàng tham gia chương trình giải trí quan sát cuộc sống chậm do một tổ tiết mục lâu đời làm.

Địa điểm quay phim là Shangri - La, Vân Nam, chủ yếu là một loại lạc thú giúp mọi người tìm được cuộc sống yên bình trong cuộc sống đô thị bận rộn, để khách mời bận rộn cũng có thể cảm nhận được điểm sáng và sức hấp dẫn của cuộc sống, cũng là một loại phương thức giải trí thư giãn.

Chương trình giải trí này áp dụng phương thức ghi hình truyền thống, các khách mời cần phải ở trong căn nhà của tổ tiết mục hai ngày một đêm.

Nguyễn Đào đến sớm, nàng lại là hậu bối của giới giải trí, đi theo chào hỏi các khách mời sau đó thì ngoan ngoãn tìm một góc ngồi xuống hỗ trợ hái rau.

Trong số khách mời thường trú phụ trách nấu cơm là một đầu bếp ra mắt làm diễn viên Khúc Trấn, vốn đã có tài nấu nướng giỏi, sau khi không quay phim lại một lần nữa coi nấu cơm là sở thích, thường xuyên nấu cơm cho khách mời trong chương trình giải trí.

Trông nàng đáng yêu rất được lòng, động tác cũng nhanh nhẹn không yếu ớt, thường xuyên qua lại Khúc Trấn cũng rất có hảo cảm với cô gái này.

"Đào Đào a, chú vừa rồi nhìn thấy Tô Mạn còn chào hỏi cháu, hai người trước đó đã quen biết à?"

Hiện tại Khúc Trấn đã hơn 50 tuổi, khi Nguyễn Đào quay hai chương trình tình yêu và xem mắt, ông ấy vẫn luôn nấu cơm trong chương trình này.

Hơn nữa ông ấy cũng không phải rất chú ý giới giải trí những tầng lớp minh tinh nhỏ này, ngược lại cũng không biết những chuyện kia của Nguyễn Đào và Tô Mạn.

Nguyễn Đào thoáng nhìn qua Tô Mạn đi theo những khách mời khác chuyện trò vui vẻ trong sân, bọn họ hình như là đang thảo luận muốn cùng đi hái mía, đang ở nơi đó lựa chọn phải mặc quần áo gì.

Chương trình này không phải phát sóng trực tiếp, tổ đạo diễn cũng nói trước có chỗ không thích hợp sẽ cắt nối biên tập, Nguyễn Đào nói chuyện cũng lớn mật hơn một chút.

"Không biết, cháu là một người mới ra mắt tuyến 48, làm sao quen biết cô Tô chứ? Có thể là thấy cháu là người mới, chào hỏi để cho cháu không xấu hổ thôi."

Lời này nói có chút chua xót, nhưng Khúc Trấn cũng không để ý.

Khúc Trấn "À" một tiếng, cười nói: "Không có việc gì, chú trước kia từng hợp tác vớ Tô Mạn một lần, cô ấy là người rất tốt, đối với hậu bối cũng rất dịu dàng, đêm nay cháu cùng cô ấy còn phải ngủ một phòng đó, đừng quá câu nệ, tới nơi này của chúng ta cứ coi như là nhà mình, thả lỏng một chút ha."

Nguyễn Đào bị một câu "Đêm nay cháu cùng cô ấy còn phải ngủ một phòng đó" của Khúc Trấn làm cho sét đánh ngoài cháy trong mềm.

Còn phải ngủ một phòng nữa.

Ngủ một phòng.

Một phòng.

Sao nàng lại quên, chương trình này ngay từ đầu quả thật đã nói với nàng bởi vì vấn đề lớn nhỏ của căn phòng nhỏ, khách mời nữ bình thường là ngủ chung một phòng, phòng còn lại tương đối lớn, đều là để cho khách mời nam ngủ chung giường.

Mà vừa lúc, nàng và Tô Mạn, chính là hiện tại trong chương trình này chỉ có hai khách mời nữ......

Nguyễn Đào đột nhiên cảm thấy rau dưới tay mình có chút khó hái.

Khúc Trấn tưởng là nàng căng thẳng, lại cười híp mắt khuyên giải: "Không có việc gì, hai người đều là người trẻ tuổi, cùng nhau chơi một chút sẽ không căng thẳng nữa, cháu đừng thấy Tô Mạn là ảnh hậu, thật ra tính tình rất tốt, trước kia lúc chúng ta cùng nhau quay phim, diễn viên đối diễn với cô ấy NG rất nhiều lần cô ấy cũng không tức giận, còn cổ vũ đối phương cố gắng lên, thậm chí nguyện ý nói chuyện với đối phương."

Khúc Trấn lại vỗ ót một cái, buông đồ ăn đang rửa xuống, đứng lên lau nước đọng trên tay mình, trực tiếp kéo Nguyễn Đào lên khỏi mặt đất.

Khi Nguyễn Đào còn vẻ mặt mơ hồ Khúc Trấn liền đẩy nàng ra ngoài: "Đi đi, cùng đi chơi đi, nơi này có một người chú là được, người trẻ tuổi mấy đứa còn vướng víu hơn."

Nguyễn Đào bất ngờ không kịp đề phòng bị ghét bỏ vướng víu còn bị đẩy ra khỏi bếp: "......"

Mấy người trong sân còn đang thương lượng đi đâu chặt mía, thấy Nguyễn Đào đến cũng nhanh chóng kéo nàng vào, Tiêu Đình Chi thậm chí còn nhét cho nàng một bộ trang bị chuyên nghiệp.

"Nào nào nào, mau đi thay đi, lát nữa chúng ta sẽ xuất phát, làm da mịn màng của em đừng để bị cháy nắng."

Nguyễn Đào: "......"

Đây chính là một chút quyền từ chối cũng không có trong truyền thuyết sao?

Quả thật một chút quyền từ chối cũng không có, Nguyễn Đào liền nhận mệnh cầm một bộ quần áo đi thay.

Quần áo tổ tiết mục chuẩn bị là quần yếm giống Mario và áo cotton tay dài, bên ngoài đội một cái mũ che nắng rất lớn, chủ yếu là một người thuận tiện làm việc đồng áng vẫn không bị cháy nắng.

Vóc dáng của Nguyễn Đào ở trong giới giải trí không tính là cao, nhưng mà hôm nay một đám khách mời ngoại trừ Tô Mạn còn lại đều là khách mời nam, cả đám đều cao to.

Đứng giữa bọn họ, Nguyễn Đào liền cảm thấy mình vừa xinh xắn lanh lợi vừa đáng yêu. Vừa vặn quần áo của nàng còn là màu hồng nhạt, cả người liền có vẻ càng đáng yêu.

Nguyễn Đào nhỏ giọng oán thầm nói: "Có một loại ảo giác học sinh tiểu học không cẩn thận bước vào sân trường trường trung học là chuyện gì xảy ra thế?"

Tiêu Đình Chi vừa lúc đứng ở bên cạnh nàng, nghe vậy cũng là cười đến ngửa tới ngửa lui, vừa cười vừa vỗ vai Nguyễn Đào: "Em thật sự là quá đáng yêu, chị Diệp quả thật không lừa tôi!"

Nguyễn Đào nghịch ngợm nháy mắt mấy cái với đối phương, hai người là cùng một người đại diện, Đường Diệp cũng đã sớm nói để Tiêu Đình chăm sóc Nguyễn Đào nhiều một chút, Tiêu Đình Chi liền tính dẫn theo Nguyễn Đào cùng nhau đi hái mía.

Anh mới vừa vươn tay còn chưa chạm tới Nguyễn Đào, Tô Mạn liền từ phía sau trực tiếp kéo Nguyễn Đào qua, cánh tay của cô đặt ở trên cổ Nguyễn Đào, lấy tư thế ôm nàng từ phía sau ôm vào trong ngực.

Tô Mạn nhìn về phía Tiêu Đình Chi vẻ mặt có chút tối tăm, khóe miệng của cô đơn phương nhếch lên, lời nói ra khỏi miệng lại rất nhẹ nhàng.

"Đào Đào đương nhiên phải một tổ với tôi, ai thèm chơi với đám đàn ông thối các người chứ, đúng không Đào Đào?"

Tiêu Đình Chi nhìn thấy biểu tình này của Tô Mạn nói ra lời như vậy, liền rùng mình một cái, tất cả mọi người đều là người lăn lộn trong giới giải trí, làm sao không rõ Tô Mạn đang tuyên bố chủ quyền của mình chứ?

Anh buồn cười sờ sờ mũi, ngoài miệng lại đùa giỡn nói: "Ai thối? Lát nữa chặt mía xong, xem cô có thơm hay không, các người một tổ cũng được, tôi một tổ với Tô Văn, lát nữa các người chặt mía không nhiều bằng chúng tôi cũng đừng khóc cầu xin mấy anh giúp đỡ nhé."

Mọi người đều cười ha ha theo, một đám người vừa nói vừa cười đi đến về vị trí ruộng mía.

Dọc theo đường đi cũng không ai hỏi qua ý kiến của Nguyễn Đào, giống như ngay từ đầu đi ra chặt mía, hay là cùng một tổ với ai, cũng không ai hỏi qua nàng có nguyện ý hay không.

Có điều nàng là một kẻ vô danh tiểu tốt không có địa vị, ý kiến vốn cũng là không quan trọng.

Dù sao bất kể là Khúc Trấn hay Tiêu Đình Chi, thậm chí là Tô Mạn, điểm xuất phát của bọn họ đều là chiếu cố nàng.

Nguyễn Đào ôm một cây rựa đi theo sau Tô Mạn, từng bước từng bước mới ở vị trí bước chân của cô, như thể là muốn trùng với bước chân của người phía trước.

Nàng vẫn không ngẩng đầu, cũng không chú ý tới Tô Mạn và Tiêu Đình Chi bọn họ đã nói muốn tách ra hành động, để lại mía một bên râm mát cho Tô Mạn và Nguyễn Đào.

Tô Mạn vừa dừng bước, Nguyễn Đào liền sững sờ tông vào.

Một tiếng trầm đục truyền đến, Nguyễn Đào nhanh chóng ngẩng đầu, lại quên mất mình còn mang theo một cái mũ rơm có vành nón, ngẩng đầu một cái liền đụng vào cằm Tô Mạn.

Nguyễn Đào lần này là triệt để không dám nói chuyện, luôn cảm giác mỗi lần cùng Tô Mạn quay chương trình giải trí, lịch sử đều kinh người tương tự...