Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 270



Bên dưới dòng bình luận này, còn đính kèm một bức ảnh.


Là một bức thư trả lời của hội đồng giám khảo ISC, viết hoàn toàn bằng tiếng Anh. 3


Đại khái là nói đã nhận được phản hồi chất vấn, hội đồng giám khảo sẽ điều tra rõ ràng trong thời gian sớm nhất.


Cuộc thi do mườ1i trường cấp ba đẳng cấp thế giới và trung tâm tổ chức thi đấu khoa học quốc tế bắt tay tổ chức,
có liên quan đến học sinh trung học trên khắp t9oàn cầu, tất nhiên phải cực kỳ cẩn trọng. Nhưng dĩ nhiên, hội đồng
giám khảo ISC không thể vì một người đưa ra nghi ngờ, mà trực tiếp cho rằng t3hí sinh có hành vi gian lận, nhất
định phải triển khai điều tra,


Đồng thời, trên trang web chính thức của ISC cũng đăng thông báo, nói l8à sẽ bảo đảm tính công bằng của cuộc thi.


Lúc này trên các trang mạng xã hội trên khắp thế giới lại bắt đầu một cuộc đấu khẩu mới.


Những người lên tiếng châm chọc lúc trước lại nhảy ra.


“Tôi đã bảo mà, làm sao có người trong mấy phút ngắn ngủi có thể vượt qua Amanda, mà hơn nữa còn vượt lên
hơn một trăm điểm, có còn là người không? Ồ, thì ra là vậy, lợi dụng lỗ hổng của hệ thống.”


“Nghe nói kỹ thuật máy tính của nước Hoa cũng không phải hàng đầu thế giới, bình thường không thấy dùng vào
việc gì nghiêm chỉnh, chỉ biết mấy trò lươn lẹo gian manh, lần này bị phát hiện rồi chứ gì?” “Không bằng người ta
thì bảo người ta lợi dụng bug của hệ thống? Có liêm sỉ tí đề, nước Hoa nhiều nhân tài, làm sao nào? Không cho
người khác trả lời đúng liên tục à?” “Được thôi, vậy thì cứ đợi thông báo xem thế nào, xem xem có phải thật sự có
vấn đề hay không, nếu như không có vấn đề thì các người mất mặt thôi.” Đằng Vận Mộng đăng bình luận này
xong, chỉ vào các dòng bình luận đủ mọi loại ngôn ngữ, tức đến mức khuôn mặt trẻ con nhắn cả lại.


“Tử Khâm, cậu nhìn này, những người này đúng là suy bụng ta ra bụng người, lợi dụng lỗ hổng hệ thống cơ đấy, ai
mà không biết ISC là cuộc thi quốc tế được rất nhiều người quan tâm chứ?”


Doanh Tử Khâm liếc mắt nhìn một cái, không để tâm, cô khẽ gật đầu: “Yên tâm, không phải là gian lận đâu.”


Kỹ thuật của app trả lời câu hỏi này của ISC rất hoàn thiện, hội đồng giám khảo chắc chắn đã mời đến nhân viên kỹ
thuật có trình độ máy tính rất cao.


Nhưng nếu như thật sự muốn phá giải thì cũng không phải là không được.


Tuy nhiên, so với việc giải đề thì làm vậy mệt hơn nhiều.


“Tất nhiên là không thể rồi ” Phong Việt ở bên cạnh cũng nhún vai “Nhà ai gian lận mà lại chạy thẳng lên số một
chứ? Khác gì lạy ông tôi ở bụi này? Nên tớ mới bảo là các cư dân mạng nước ngoài ngốc nghếch kiểu gì ấy.”


Doanh Tử Khâm mở điện thoại ra, nhìn bảng xếp hạng hiện giờ, trong lòng đã có tính toán. Cô định một tuần làm
bài thi một lần, chỉ cần số lượng câu trả lời đúng liên tục càng nhiều, thì đến lúc đó số điểm được nhân lên cũng sẽ
càng cao.


Mà lúc này, Đằng Vận Mộng lại đột nhiên lên tiếng, giọng nói có phần cảnh giác: “Cậu đến đây định làm gì hả? Lần
trước bọn này bị cậu hại còn chưa đủ thảm hay sao?”


Doanh Tử Khâm tắt điện thoại đi, quay đầu sang liên nhìn thấy Tu Nhan đang lộc cộc lê giày cao gót bước về phía
này. Với tư cách là Đại tiểu thư nhà họ Tu, trước giờ Tu Nhan vẫn luôn chú trọng đến phong thái của mình.


Cho dù bị Đằng Vận Mộng thẳng thừng chất vấn như vậy, trên mặt cô ta vẫn giữ được nụ cười trang nhã đúng
mực, chỉ là hơi ngạc nhiên: “Ý cậu là chuyện ở quán karaoke lần trước à? Tôi cũng đâu có ngờ nhà họ Phùng lại
dám to gan gây chuyện trong phòng riêng của tôi như thế.


“Nhưng mà hiện giờ bọn Phùng Hoa đã ngã ngựa rồi, xem như đã báo thù được cho các cậu rồi.”


Đằng Vận Mộng hoàn toàn không tin lời nói của Tu Nhan, hừ lạnh một tiếng.


Cô ấy biết chắc chắn Tu Nhan không thoát khỏi liên can trong vụ ở quán karaoke, nhưng cô ấy không có chứng cứ.


Càng không cần nói đến việc, quyền thể của nhà họ Tu rất lớn, ở một phương diện nào đó thì đúng là có thể đè chết người.


Tu Nhan thu lại nụ cười, ánh mắt dừng trên người cô gái: “Bạn Doanh, tháng sau có một cuộc triển lãm thư họa
quốc tế được tổ chức ở Đế đô, đều là tác phẩm do các nước trên thế giới gửi đến tham dự.”


“Cậu viết chữ đẹp như vậy, tuy cậu không phải người của Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa, nhưng cũng
nên đi tham quan buổi triển lãm này, tôi cho cậu một tấm vé nhé, đến lúc đó cậu cầm theo tấm vé này là có thể vào
trong hội trường.”


“Không cần.” Doanh Tử Khâm nhìn cũng không thèm nhìn, thản nhiên nói: “Tôi có.”


Tu Nhan hơi ngẩn ra, lại phì cười: “Bạn Doanh, vé tôi đưa cho cậu là vé nội bộ của hiệp hội chúng tôi, không phải
loại cậu mua bên ngoài đâu.” Cô ta trực tiếp thả tấm vé xuống: “Dù sao thì tôi cũng đưa vé cho cậu rồi, đến lúc đó
cậu nhớ đến đấy nhé.”


Giống như chợt nhớ ra gì đó, Tu Nhan làm bộ vô ý nói: “Nghe nói hiệp hội cũng gửi đi mấy tác phẩm của các đại sự
thư pháp trong hiệp hội, bạn Doanh, đến lúc đó cậu cũng có thể học tập đôi chút, rồi tôi sẽ giới thiệu quản lý của
hiệp hội chúng tôi cho cậu làm quen, nói không chừng cậu còn có thể gia nhập ấy chứ.”


Nói rồi, Tu Nhan quay gót rời đi thẳng.


Doanh Tử Khâm cũng không thèm nhìn tấm vé, thấy Phong Việt có ý muốn đi, liền tiện tay nhét cho cậu ta.


Đúng là cô cũng có vé, Thịnh Thanh Đường đã cho cô mấy tấm.


Nói là trong triển lãm có cả chữ mà ông giúp cô gửi đi, bảo cô nên tự mình đến xem.


Nhưng Thịnh Thanh Đường biết cô không có hứng thú với mấy thứ này, nên cũng không hy vọng gì nhiều là cô sẽ
đến.


Phong Việt là một cậu nhóc thần kinh thô điển hình, mà cũng phát hiện ra không khí có gì đó không đúng: “Có
phải Tu Nhan đang nhắm vào cậu không?”


Doanh Tử Khâm nheo mắt: “Chắc thể.”


Phong Việt gãi gãi đầu: “Nhưng vì sao chứ? Tuy là cậu xinh đẹp hơn cậu ta, IQ cao hơn cậu ta, còn biết kiếm tiền
hơn cậu ta, nhưng cậu ta là Đại tiểu thư của nhà họ Tu cơ mà, muốn gì mà không có?”


Doanh Tử Khâm ngập ngừng, điềm đạm nói: “Người cậu ta thật sự muốn nhắm vào không phải là tôi.” Phong Việt
càng đờ ra, nhưng cậu ta cũng không biết phải hỏi từ đầu.


Cậu ta lại giơ tay gãi đầu, sau đó tiếp tục lắp ghép mô hình thiết bị máy móc vật lý cùng với Đằng Vận Mộng theo
bản thiết kế có sẵn.


***


Vào lúc các trường đang tranh luận liệu trong vòng thi loại online lần này của ISC có tồn tại hành vi gian lận hay
không, thì Đại học Norton vẫn dửng dưng như không, không màng đến tình hình thế giới, không tham gia vào bất
kỳ chuyện gì.


Từ sau lần trước được Doanh Tử Khâm dùng cổ y giúp cải thiện cơ thể, phó hiệu trưởng cảm thấy mình đi lại đã
nhẹ nhàng hơn nhiều.


Ông đến phòng làm việc của ban tuyển sinh, đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy trưởng ban tuyển sinh đang xem máy
tính.


Ban tuyển sinh của Đại học Norton thực ra chỉ phụ trách việc tuyển sinh của các học viện cấp S, cấp SS và một vài
cấp A cá biệt, những học viện cấp bậc khác không thuộc phạm vi quản lý của ban tuyển sinh.


Trưởng ban tuyển sinh là một trong số ít những quản lý cấp cao biết đến phó hiệu trưởng.


Trưởng ban tuyển sinh vội vàng đứng dậy: “Phó hiệu trưởng.”


Phó hiệu trưởng bước tới, nhìn thấy trên màn hình máy tính là một chương trình của nước Hoa.


Ông không hiểu tiếng nước Hoa, bèn hỏi: “Đây là gì thế?”


“Đây là một chương trình học thuật do nước Hoa tổ chức, người tham gia đều là các em học sinh trung học.”


Trưởng ban tuyển sinh nói: “Tôi thấy trong này có mấy mầm non rất khá, có thể chiêu mộ đến trường của chúng
ta.”


Phó hiệu trưởng từ một tiếng, gật gật đầu, cũng cùng xem. Cho đến khi ông ấy nhìn thấy một gương mặt quen
thuộc: “…”


“Bịch” một cái, phó hiệu trưởng ngã dập mông xuống sàn.


Trưởng ban tuyển sinh hết hồn, vội vàng đỡ ông ấy dậy: “Phó hiệu trưởng, ngài không sao chứ?”


“Không, không sao.” Phó hiệu trưởng rút khăn giấy lau mồ hôi nhễ nhại trên trán: “Chỉ là tự dưng chân đứng
không vững, không khống chế được.”


Ông kinh ngạc đến sửng sốt.


Một pho Phật sống đã tham gia vào lịch sử châu Âu suốt ba trăm năm, còn ghi danh vào sử sách.


Vậy mà lại chạy tới tham dự một cuộc thi học thuật quốc tế dành cho học sinh trung học??? Tuy bọn họ cũng định
chọn ra một vài người từ trong số những thí sinh tham dự vòng thi quốc tế ISC để gọi vào Đại học Norton.


Phó hiệu trưởng run rẩy móc điện thoại ra, mở phần mềm chat do trường Đại học Norton đặc biệt tạo ra, tìm đến
phần “người đặc biệt quan tâm.” “Tôi nhìn thấy ngài trên tivi, sao ngài lại bế tắc đến mức đi tham dự ISC thể? Có gì
đáng để tham dự đầu? Ngài đến đây thì vị trí hiệu trưởng cũng nhường cho ngài ngồi mà.”


Mười phút sau, phía bên kia mới có người trả lời.


“Lần trước tôi thấy đầu ông hơi hỏi rồi đấy, ông xem có muốn mua ít dầu gội đầu kích thích mọc tóc không? Chỗ
tôi vừa hay có mấy chai, chúng ta là chỗ quen biết, tối giảm giá cho? Nhưng mà phí vận chuyển quốc tế thì ông tự
trả nhé.”


Phó hiệu trưởng: “..”


Đã làm phiền rồi.


Ông không nên liên lạc với vị Phật sống này.


Phó hiệu trưởng lại lau mồ hôi, nói: “Mấy học sinh kia đều rất khá, đến lúc đó có thể gửi thư mời, nhưng mà có thể
vào được học viện cấp S hay không thì vẫn phải kiểm tra lại.”


Ngành kỹ thuật cơ khí còn có thể xem là ngành học bình thường, nhưng mà chương trình học thì lại không giống
với những trường đại học khác.


Ngành kỹ thuật cơ khí của Đại học Norton sẽ nghiên cứu loại hình vũ khí mới,


Loại hình vũ khí mới này có vẻ bề ngoài không có gì đặc biệt, thậm chí có một vài loại nhìn giống như những gì
được thể hiện trong các bộ phim điện ảnh khoa học viễn tưởng.


Cũng vì có ngành kỹ thuật cơ khí, mà khoa học kỹ thuật của Đại học Norton mới phát triển nhanh hơn trình độ
khoa học kỹ thuật của toàn thế giới hiện nay nói chung.


Điều khiến phó hiệu trưởng sầu muộn là ngành luyện kim và chiêm tinh học.


Ngành luyện kim còn đỡ, chiêm tinh học đến giờ còn không đủ số người để lập thành một lớp.


Cũng không còn cách nào khác, dù sao thì người có năng khiếu về mảng này cũng quá ít ỏi.


Không giống như thời kỳ châu Âu cổ đại, có rất nhiều phù thủy và thuật sĩ, bản thân bọn họ đã có năng lực bói
toán.


“Tôi cũng thấy thế” Trưởng ban tuyển sinh rất tán thành, còn đặc biệt chỉ vào cô gái: “Phó hiệu trưởng, ngài xem
bạn học sinh này, ngoại hình thật xinh đẹp, IQ cũng cao, tôi nhất định phải mời cô bé đến đây.”


Phó hiệu trưởng mặt không cảm xúc, trong lòng chỉ muốn cười nhạt mấy tiếng. Hiệu trưởng còn chẳng mời được
thì ai dám mời?


Trưởng ban tuyển sinh không biết suy nghĩ trong lòng của phó hiệu trưởng, vẫn rất lạc quan: “Để tôi đi điều tra tư
liệu về mấy em ấy rồi ghi chép lại, đến lúc đó sẽ gửi thư mời.”


Bảy giờ tối, bệnh viện Đế đô.


Mục Vũ Khê tan học xong liền cùng quản gia đến thăm Mục Duy Phong.


Trong một tuần này, sức khỏe của Mục Duy Phong đã tốt lên nhiều, qua mấy ngày nữa là anh ta đã có thể xuất
viện.


Lần này, Thịnh Thanh Đường cũng đến..


Mục Duy Phong thấy Mục Vũ Khe có vẻ rất hào hứng thì cười với cô bé: “Tiểu Khê, sao thế?”


“Hội đồng giám khảo của ISC cuối cùng đã lên tiếng thanh minh rồi.” Mục Vũ Khê cởi cặp sách xuống, đưa điện thoại cho anh ta xem: “Em đã bảo mà, nước ta chắc chắn sẽ vô địch.”


Đây là một thông báo nóng hổi, mới được đăng lên trang chủ chính thức của ISC vào lúc sáu giờ năm mươi phút.


“Xin được thông báo cho toàn thể thí sinh tham dự cùng các nhân viên giám sát được biết thông qua điều tra của nhân viên kỹ thuật, thí sinh này không hề có bất kỳ hành vi gian lận nào, cũng không lợi dụng lỗ hổng của hệ thống, đây là điểm số chân thực, hoàn toàn dựa vào thực lực mà có.


Chúng tôi đã đặc biệt mời ngài Denton Dole đến để giúp đỡ tạo ra phần mềm trả lời câu hỏi lần này, mong các thí sinh cứ yên tâm làm bài.”