Hôm Qua Mơ Gặp Bồ Câu Trắng

Chương 10



Tác giả: Trương Nhược Dư | Dịch: Hạ Chí

Không đóng giả người máy...

Tôi kinh ngạc, bắt đầu tư duy.

"Trình Tuyển?" Tôi bỗng bật dậy, "Anh giấu sếp đi đâu rồi?"

Nếu sếp không đóng giả người máy, vậy tức là người máy đóng giả sếp.

Anh bắt đầu đóng giả từ khi nào? Sau khi vào khách sạn? Hay ở trên tàu cao tốc?

Nhưng, tất cả đều không phải.

Trình Tuyển trước mặt im lặng một lúc, anh lại châm điếu thuốc rồi ngẩng lên nhìn tôi, "Tề U U, từ trước đến nay chỉ có một Trình Tuyển thôi."

"Anh là người máy, anh xin lỗi."

Tôi loạng choạng lùi một bước, ngã ngồi xuống ghế, không sao bình tĩnh được.

Trình Tuyển ngồi bên cạnh giải thích sơ qua cho tôi hiểu.

Anh là người máy.

Anh sếp Trình Tuyển mà tôi tán tỉnh ba năm trời, không ưa mềm chẳng ưa cứng, vô cùng khó theo đuổi thực ra là người máy.

Công ty mà tôi thuê chế tạo robot bạn trai vừa hay là công ty của nhà anh. Thế nên Trình Tuyển tự xin được thế chỗ, đến nhà tôi với thân phận bạn trai người máy.

Lý do thì là vì...

Trình Tuyển kẹp điếu thuốc, lẳng lặng nhìn tôi, giọng nói hơi khàn: "Anh không muốn em yêu người khác, người máy cũng không được."

Sau một lúc yên lặng, cuối cùng tôi cũng tạm thời xốc lại tinh thần, bắt đầu hỏi dò chi tiết: "Vậy tại sao ba năm qua anh luôn bơ em?"

"Bởi vì... anh là người máy."

Trình Tuyển mỉm cười, xoa đầu tôi bằng bàn tay không cầm thuốc, "Người máy không biết yêu."

Anh lại rít thêm một hơi thuốc.

Bởi vì là Trình Tuyển nên dáng vẻ hút thuốc lá cũng rất đẹp trai.

Tôi trợn mắt ngạc nhiên, não bộ mơ hồ, suy nghĩ duy nhất lóe lên trong đầu tôi là: Hờ, người máy mà cũng biết hút thuốc.

Lại là khoảng dài yên lặng, tôi hỏi một vấn đề cực kỳ quan trọng với mình: "Thế, đêm đó, tại sao anh lại biết..."

Trình Tuyển cười.

Làm việc chung ba năm, tôi hiếm khi thấy anh cười.

"Chắc là do anh khác người máy khác. Ở đây của anh có cấy não của một chàng trai đã qua đời." Vừa nói anh vừa chỉ vào đầu mình, "Mặc dù không có ký ức của anh ta, nhưng anh tự học được rất nhiều thứ."

Nghe anh nói đến tự học, tôi chợt nhớ đến sự chủ động của anh, cách anh khiêu khích, cách...

Tôi đỏ bừng mặt.

Tôi lại nhớ đến một chuyện, "Cái hôm em xin nghỉ nửa buổi, anh lái xe về nhà trước à?"

"Ừ."

Trình Tuyển đáp "Ừ" nhưng lại lắc đầu, "Anh không lái xe, tắc đường quá nên anh chạy về."

Chạy... chạy về?

Nhà chúng tôi cách công ty những hai mươi phút đi xe đấy.

Nhưng anh là người máy, hình như có thể tin tưởng được.

Thảo nào anh về đến nhà trước tôi, hôm ấy tôi bị tắc đường mãi mới về đến nhà.

"Thế nên lúc em về đến nhà mới thấy anh thở dốc?"

Trình Tuyển gật đầu, "Cấu tạo cơ thể anh rất sát với cơ thể người, mọi bộ phận đều vô cùng chân thực, em biết mà."

Tôi xấu hổ liếc xéo anh, mặt lại nóng bừng.

Thế nên... chẳng có thế nên gì nữa.

Người đàn ông tôi yêu thầm ba năm chợt trở thành người máy.

Thế giới này điên quá rồi.