Vẻ mặt Hạ Chân Ngọc phức tạp nhìn Chu Cẩn Vũ, sau đó nói “Anh muốn kết hôn với em?”
Chu Cẩn Vũ mỉm cười gật đầu trả lời “Đúng vậy, kết hôn! Không kết hôn chắc chắn sẽ không giữ được em, em không thể để anh cứ sống trong nơm nớp lo sợ vậy chứ?”
Hạ Chân Ngọc nói “Thật ra anh không cần làm vậy, có thể anh chỉ là nhất thời kích động, nên em vẫn muốn anh tỉnh táo suy nghĩ lại lần nữa.”
Chu Cẩn Vũ cười nói “Chồng em đã sớm qua cái tuổi kích động đó rồi, anh có thể tùy tiện nói muốn kết hôn với một người phụ nữ hay sao?”
Hạ Chân Ngọc cảm thấy quyết định của Chu Cẩn Vũ vẫn có chút vội vàng, vì vậy nói “Anh vẫn cứ nên suy nghĩ kĩ đi, em tạm thời sẽ chưa quay lại với anh đâu.”
Chu Cẩn Vũ nóng nảy nói “Cái gì gọi là tạm thời? Anh không phải đã nói trắng ra với em rồi sao, anh nói muốn kết hôn với em thật sự là nghiêm túc.”
Hạ Chân Ngọc cúi đầu nói “Nhưng em cảm thấy không ổn lắm, em không muốn vì quyết định chưa chín chắn của chúng ta bây giờ mà sau này oán trách lẫn nhau.”
Chu Cẩn Vũ đưa tay nâng mặt Hạ Chân Ngọc lên, nói “Bà xã, em nhìn anh đi, nhìn thật kỹ anh đi, có phải anh gầy đi rất nhiều không?”
Hạ Chân Ngọc nhìn kỹ khuôn mặt Chu Cẩn Vũ, không cảm thấy gì, nhưng đành phải nói “Có gầy đi một chút.”
Chu Cẩn Vũ nghe xong liền trở nên phấn chấn, dùng vẻ mặt đau khổ nói “Đó đều là vì nhớ em đấy, ngày em rời khỏi bệnh viện, anh sốt cao gần 40 độ, sốt liên tục 3 ngày, cả người hôn mê bất tỉnh. Lúc không còn ý thức được gì nữa, anh vẫn gọi tên em. Đấy là Thư ký Đỗ nói với anh. Còn nữa, khoảng thời gian chúng ta xa nhau, anh hai anh đến, anh ở nhà uống say đến mức không biết gì, sau đó anh hai anh nói lúc say anh vẫn luôn cầm điện thoại gọi cho em. Haizzz, anh nói ra cũng chẳng sợ em chê cười, anh hai anh nói lúc ngủ anh cũng gọi tên em, lúc nằm mơ còn khóc cơ mà! Đó đều không phải là nhớ em hay sao?” Chu Cẩn Vũ nghĩ dù sao dỗ dành vợ cũng không cần năng lực gì, chỉ cần tỏ ra đáng thương là được!
Hạ Chân Ngọc nghe xong có chút cảm động, tuy không biết là thật hay giả nhưng vẫn nói “Nhưng mà, em cảm thấy hai chúng ta nếu nói chuyện kết hôn thì…, hay là anh cứ cân nhắc một chút đi!”
Chu Cẩn Vũ bất đắc dĩ nói “Còn phải cân nhắc cái gì nữa, chẳng lẽ em không muốn kết hôn với anh? Em xem, vừa rồi em đã nói em chắc chắn sẽ không cam tâm tình nguyện! Không kết hôn thì em không muốn đi theo anh, kết hôn thì em lại một mực từ chối, tự em nói xem phải làm thế nào đi!”
Hạ Chân Ngọc cũng không biết rốt cuộc cô do dự điều gì, chỉ là cảm thấy chuyện kết hôn mà Chu Cẩn Vũ đề xuất là chuyện không thể tin nổi, cô cũng chưa chuẩn bị tâm lý.
Chu Cẩn Vũ thấy Hạ Chân Ngọc cả buổi không nói gì, cũng có chút sốt ruột, phát cáu lên “Anh nói cho em biết, em đừng có nghĩ linh tinh, anh đã nói kết hôn, em không muốn lấy chồng cũng phải gả! Nếu cảm thấy có gì khó xử thì cứ nói ra, anh đều có thể giải quyết cho em. Nếu em có tình cảm với người khác thì thu hồi về hết đi, anh biết trong tay em có một ít tiền, nhưng số tiền ít ỏi này của em không đủ làm gì cả đâu! Trừ khi em có thể chuyển nhà, nếu không thì cứ ở đó mà đợi anh đến lấy em đi!”
Hạ Chân Ngọc nói “Chỉ là em chưa chuẩn bị sẵn sàng thôi, anh muốn kết hôn với em là thật lòng sao? Người nhà anh có thể đồng ý không? Chỗ cha mẹ em cũng là vấn đề, sao anh lại không thể nghĩ thay em như vậy, trước kia thế nào, bây giờ vẫn thế, anh chưa từng vì em mà suy nghĩ điều gì!”
Chu Cẩn Vũ lập tức nói “Anh còn phải thật lòng như thế nào nữa, nếu không anh cũng viết giấy cam đoan cho em nhé? Phía cha mẹ em, anh cũng đã nghĩ rồi, họ đơn giản chỉ là lo lắng mà thôi. Còn nhà anh, em không cần phải suy nghĩ gì cả, chỉ cần nghe anh là được, chúng ta đi gặp họ, em cũng không cần nói gì nhiều, đã có anh đây!”
Hạ Chân Ngọc chỉ cảm thấy Chu Cẩn Vũ nói thì rất đơn giản, cha mẹ cô còn có hi vọng miễn cưỡng qua ải, nhưng nhà Chu Cẩn Vũ làm sao có thể đơn giản mà tiếp nhận cô? Nếu cứ mâu thuẫn, sau này làm sao sống chung với nhau được?
Chu Cẩn Vũ nhìn Hạ Chân Ngọc, cười nói “Em không tin anh sao? Anh nói cho em biết, kết hôn thuận lợi thật sự là việc không dễ, nhưng chỉ cần anh muốn, chẳng có gì là không làm được, em là vợ anh, chỉ cần chung thủy với anh thôi, những chuyện khác em không cần quan tâm!”
Hạ Chân Ngọc nhìn những mảnh thủy tinh trên mặt đất vẫn không chắc chắn, thở dài muốn nói với Chu Cẩn Vũ có thể cho cô suy nghĩ 2 ngày được không, ai ngờ vừa quay lại, hơi thở liền phả lên mặt Chu Cẩn Vũ đang gần trong gang tấc.
Hạ Chân Ngọc dịch xuống, nói “Anh lại gần em như thế làm gì, làm em sợ hết hồn!”
Ánh mắt Chu Cẩn Vũ có chút thay đổi, dụi trán vào trán cô, nói “Bà xã, tâm ý của anh em đã hiểu chưa?”
Hạ Chân Ngọc lại xê dịch ra phía sau, nói “Đã hiểu, anh tranh thủ thời gian cho người đến dọn dẹp những thứ này đi, em thấy có lẻ phải thay toàn bộ rồi.”
Chu Cẩn Vũ bây giờ hận không thể ôm Hạ Chân Ngọc thân mật ngay lập tức, vì vậy đưa tay lên ôm lấy Hạ Chân Ngọc, cười nói “Chỗ này có là gì, vì vợ anh, cái căn nhà này có nổ tung anh cũng không tiếc, chúng ta đi lên tầng nha?”
Hạ Chân Ngọc nhìn bộ dạng gấp gáp của Chu Cẩn Vũ, vừa bực mình vừa buồn cười nói “Anh có thể đứng đắn một chút không, em không muốn lên tầng, ai biết được anh đã làm gì với ai trên chiếc giường đó chứ?”
Chu Cẩn Vũ dứt khoát kéo Hạ Chân Ngọc ngồi lên chân mình, thấp giọng nói “Anh với Tạ Vũ Manh thật sự không làm gì, nếu không bây giờ em cứ kiểm nghiệm anh đi. Không lên cũng được, chúng ta làm ở đây cũng như nhau!”
Nói xong, Chu Cẩn Vũ không thể đợi được nữa hôn lên môi Hạ Chân Ngọc, trực tiếp khiêu khích đưa đầu lưỡi Hạ Chân Ngọc vào trong miệng mình mút thật mạnh, bàn tay to lớn cách lớp quần áo sờ lên ngực Hạ Chân Ngọc dùng sức vân vê, tay kia cởi quần Hạ Chân Ngọc, kéo cả nội y xuống, mới kéo đến qua đùi liền thả ra, đưa tay lên trên, luồn theo khe hở trực tiếp tiến vào bên trong Hạ Chân Ngọc bắt đầu ra vào.
Sau đó Chu Cẩn Vũ rút tay đang ở trên ngực Hạ Chân Ngọc về, cởi quần áo của mình, đồng thời thở gấp nói “Bảo bối ngoan, tự cởi quần áo của em ra, nhanh lên một chút!”
Hạ Chân Ngọc bị ngón tay của Chu Cẩn Vũ ra vào có chút đau, kháng cự nói “Không được, em hơi đau, anh chậm lại một chút.”
Bây giờ Chu Cẩn Vũ bất chấp tất cả, vẫn thô bạo thăm dò chỗ nhạy cảm của Hạ Chân Ngọc, hung hăng hôn Hạ Chân Ngọc, mới lên tiếng “Cục cưng, lát nữa chú tiến vào, em sẽ thoải mái ngay thôi. Vợ yêu, trước tiên em cứ cởi quần áo ra đi, để chú nhìn qua chút nào! Mẹ nó, cái quần này làm sao vậy, sao lại không cởi được?
Chu Cẩn Vũ gấp đến độ trên trán ứa mồ hôi, nhưng vẫn không cởi được khóa quần, Hạ Chân Ngọc chịu đựng phía dưới đau nhức, động đậy thân thể, muốn tránh ngón tay Chu Cẩn Vũ đang xâm nhập, nhưng nhìn bộ dạng Chu Cẩn Vũ giống hệt như con kiến trên chảo lửa, nhịn không được bật cười.
Chu Cẩn Vũ đè Hạ Chân Ngọc lại, vội vàng la lên “Em đừng có tránh, bảo bối nghe lời, mau cởi quần giúp anh, nhanh lên một chút!” Nói xong, Chu Cẩn Vũ kéo tay Hạ Chân Ngọc lên muốn cô cởi quần mình, còn anh dùng một tay cởi quần áo của Hạ Chân Ngọc.
Hạ Chân Ngọc chỉ phải giúp Chu Cẩn Vũ kéo khóa quần, lúc này Chu Cẩn Vũ đột nhiên giang tay ôm Hạ Chân Ngọc giạng chân ra ngồi trên đùi mình, cởi áo ngoài ra, kéo áo ngực xuống, một tay ôm lấy lưng Hạ Chân Ngọc, đè cô áp sát vào mình, đồng thời há miệng ngậm một bên tròn trịa của cô mà mút, mà gặm cắn, tay kia vẫn xoa nắn giữa hai chân Hạ Chân Ngọc.
Hai tay Hạ Chân Ngọc vịn lên vai Chu Cẩn vũ, hô hấp có chút dồn dập, nói “Anh làm như vậy sao em cởi giúp anh được?”
Chu Cẩn Vũ căn bản không để ý Hạ Chân Ngọc nói gì, chỉ dụi đầu trước ngực Hạ Chân Ngọc, thay phiên mút vào. Một lát sau mới ngẩng đầu, nói “Cuối cùng cũng đỡ thèm rồi, mau cởi cho anh.”
Hạ Chân Ngọc cũng rất mất công mới cởi được quẩn giúp Chu Cẩn Vũ, Chu Cẩn Vũ lập tức rút tay ra, kéo nội y đang bao lấy lửa nóng của mình, vội vàng nói “Bảo bối ngoan, nếu đau thì nhẫn nhịn một chút, anh không chịu nổi nữa rồi!”
Nói xong Chu Cẩn Vũ vịn eo Hạ Chân Ngọc, tìm đúng vị trí cứng rắn lách vào, ấn Hạ Chân ngọc ngồi xuống, Hạ Chân Ngọc cau mày không ngừng hít sâu, cắn môi chịu đựng đau đớn.
Chu Cẩn Vũ hai tay nắm lấy eo Hạ Chân Ngọc, không đợi cô kịp thích ứng liền trực tiếp bắt đầu luật động mạnh liệt, sau đó ngẩng đầu nói với Hạ Chân Ngọc, nói “Bã xã, cúi xuống đây để anh hôn cái nào.”
Hạ Chân Ngọc bị Chu Cẩn Vũ đẩy lên không thoải mái lắm nhưng vẫn cúi đầu cho Chu Cẩn Vũ hôn lên môi mình. Chu Cẩn Vũ thỏa mãn hôn Hạ Chân Ngọc, nuốt nước miếng của cô, bên dưới vẫn luật động rồi phóng ra.
Hạ Chân Ngọc cảm thấy chất dịnh ấm áp trong người liền ngẩng đầu lên, lại bị Chu Cẩn Vũ đè xuống.
Chu Cẩn Vũ mập mờ cười nói “Đừng động đậy, sao có thể tha em dễ dàng như vậy, chú đang giúp em thôi, bây giờ có lẽ đủ ẩm ướt rồi.”
Hạ Chân Ngọc xấu hổ đỏ bừng mặt, xì một tiếng khinh miệt, nói “Sao miệng anh không bao giờ nói được gì đứng đắn chút vậy? Buồn nôn chết đi được!”
Chu Cẩn Vũ dùng sức để cho cả hai đều nằm lên ghế sa lon, thân thể vẫn không rời Hạ Chân Ngọc, vừa cười vừa nói “Bây giờ mới thoải mái hơn một chút, em muốn chạy sao? Anh hận không thể tan vào trong em, để anh ở bên trong chút đi, lát nữa chú sẽ hầu hạ em!” Nói xong anh cười đen tối.
Hạ Chân Ngọc bị Chu Cẩn Vũ đè lên có chút bực mình, cựa quậy người, nói “Anh ngồi dậy một chút đi, em khó thở quá rồi.”
Chu Cẩn Vũ hơi nâng người lên, hôn Hạ Chân Ngọc, nói “Đừng sợ, chú làm hô hấp nhân tạo cho em!” Nói xong, anh lại đưa lưỡi sang dây dưa với Hạ Chân Ngọc.
Hạ Chân Ngọc biết Chu Cẩn Vũ hôm nay nhất định là ham muốn quá độ, sẽ không dễ dàng buông tha cho cô, vì vậy nghiêng đầu né tránh, nói “Em biết ngay anh chỉ nghĩ đến chuyện này thôi mà, còn nói yêu em, hóa ra anh chỉ cần có vậy, đợi đến khi kết hôn chắc chẳng có gì lạ nữa rồi.”
Chu Cẩn Vũ quay mặt Hạ Chân Ngọc sang, hôn một cái mới nói “Ai bảo thế, bảo bối nghe lời à, đối với em, anh chẳng có chỗ nào không yêu cả! Kết hôn cũng là vì có thể danh chính ngôn thuận chăm sóc em, em đang làm nũng với chú hay sao? Đại bảo bối của chú, vậy thì chú chiều em vậy!”
Chu Cẩn Vũ nói xong cũng ngồi thẳng dậy, nâng hai chân Hạ Chân Ngọc lên, bắt đầu một lượt tiến công mới.
Hạ Chân Ngọc bị động tác của Chu Cẩn Vũ làm cho hoảng sợ hét lên một tiếng, nhưng chỉ một lát sau đã bị Chu Cẩn Vũ mãnh liệt va chạm kích thích không nhịn được vặn vẹo eo phối hợp với anh, muốn khoái cảm hơn nữa, cũng muốn mau chóng giải thoát chính mình.
Chu Cẩn Vũ bị Hạ Chân Ngọc kích thích, vốn định làm theo trình tự, sau đó liền làm loạn, cúi xuống ôm chặt Hạ Chân Ngọc, cuồng loạn hôn cô, cấp tốc thẳng người va chạm với cô, đồng thời hưởng thụ cảm giác khoái cảm lúc đâm vào.
Hạ Chân Ngọc bị Chu Cẩn Vũ hôn, chỉ có thể phát ra tiếng “Ư…ưm…”, sắc mặt ửng hồng, đã sắp không chịu nổi.
Chu Cẩn Vũ dùng sức cắn lên môi Hạ Chân Ngọc mới chịu nhả ra, Hạ Chân Ngọc thở gấp run giọng nói “Anh muốn kìm nén để giết chết em phải không?”
Chu Cẩn Vũ nảy sinh ác độc nói “Vậy thì đành chết chung thôi!” Sau đó đè lên Hạ Chân Ngọc, lại tiếp tục ra vào mãnh liệt.
Một hồi lâu sau, Hạ Chân Ngọc không chịu nổi nữa, chống người nói “Em thật sự không được rồi, dừng lại đi.”
Chu Cẩn Vũ nhướn khóe miệng cười cười, giọng nói có chút căng cứng “Bảo bối ngoan, nhẫn nhịn đi, chúng ta cùng ra.”
Hạ Chân Ngọc nâng cánh tay vắt lên trán mình, cô thật sự sắp không chịu nổi cảm giác tuyệt diệu như ảo giác này nữa.
Chu Cẩn Vũ nhìn động tác của Hạ Chân Ngọc, cười ha ha, nhưng anh cũng đang cố nén cảm giác trí mạng kia, đâm lung tung vào bên trong, mỗi lần đều phải chạm vào xương mu mới bỏ qua, như thể muốn rút ra toàn bộ rồi lại vào đến tận cùng.
Hạ Chân Ngọc cuối cùng cũng nhịn đến cực hạn, kêu lên một tiếng rồi mềm nhũn cơ thể. Chu Cẩn Vũ lại bị từng đợt co rút kích thích phát điên, lại liều mạng luật động một hồi, gân xanh trên trán đều nổi lên, mới khàn giọng nói “Bảo bối ngoan, sinh cho chú một đứa con nhé!” Sau đó ôm chặt lấy Hạ Chân Ngọc phóng ra.
Sau đó, Chu Cẩn Vũ nằm trên người Hạ Chân Ngọc thở hổn hển, một lát sau mới lên tiếng “Bà xã, em vẫn còn luyến tiếc anh à?”
Chu Cẩn Vũ ghé vào tai Hạ Chân Ngọc, cười nói “Anh đã dâng hiến toàn bộ cho em, chỗ ấy của em sao lại động tình trở lại rồi, chưa ăn no sao? Vậy đợi lát nữa chú sẽ cho em ăn thêm một chút!”
Hạ Chân Ngọc mở to mắt, nói “Biến sang một bên đi, anh vẫn chưa chịu dậy à, eo em đau sắp chết rồi, có ai lại đi hành hạ người khác như thế không?”
Cuối cùng Chu Cẩn Vũ cũng ngồi dậy, nhưng vẫn ôm Hạ Chân Ngọc, nói “Không phải vì anh đói quá lâu rồi hay sao! Anh nói thật đấy, chúng ta sinh con đi, được không?”
Hạ Chân Ngọc nhìn Chu Cẩn Vũ, nói “Bây giờ nói chuyện này còn quá sớm, xem tình hình lúc đó thế nào đã rồi tính sau.”
Chu Cẩn Vũ nói “Sớm cái gì nữa! Nếu không chúng ta cứ suy nghĩ dần đi, như vậy có được không? Nhưng nói không chừng lần này có thể mang bầu đấy, ông xã em rất có năng lực mà!”
Hạ Chân Ngọc bực bội “Anh nghĩ thì hay lắm, anh đừng quên trước đó em đã uống thuốc rồi, làm sao mà mang bầu được, anh có bình thường không thế, vừa rồi sao không ra ở bên ngoài?”
Chu Cẩn Vũ nói “Có lẽ không sao, chẳng có tác dụng gì đâu.”
Hạ Chân Ngọc đẩy Chu Cẩn Vũ một phát, nói “Anh không có trách nhiệm hay sao? Anh nói xem làm sao bây giờ, thuốc kia uống hay không uống đây, thật có ngày bị anh làm tức chết mất!”
Chu Cẩn Vũ ôm Hạ Chân Ngọc, nghĩ nghĩ, thần thần bí bí nói “Bà xã, thật sự không sao mà, em tin anh đi.”
Hạ Chân Ngọc nhìn thấy biểu lộ của Chu Cẩn Vũ, cảm giác không đúng lắm, vì vậy lại hỏi “Anh có lừa em làm cái gì đó không?”
Chu Cẩn Vũ cười khan hai tiếng mới lên tiếng “Để em yên tâm, anh vẫn đưa thuốc cho em, nhưng sau khi em bị bệnh, thuốc anh đưa cho em không phải thuốc thật. Ừm, là đậu dinh dưỡng không đường nhập khẩu, là đồ ăn thôi, không có mùi vị gì!”
Hạ Chân Ngọc nghe xong ngược lại không hề tức giận, chỉ có chút kỳ quái, liền hỏi “Anh đánh tráo thuốc của em, là muốn em mang thai sao? Cho nên sau đó mỗi lần anh đều ra ở bên ngoài? Sao anh không nghĩ nếu em không muốn sinh con, anh đen đủi phải lấy em, đến lúc đó em có thể không hận anh sao?”
Chu Cẩn Vũ vội vàng nói “Em đừng đổ oan cho anh, khi đó anh muốn em sinh con cho anh, nhưng cũng không có ý định tiền trảm hậu tấu, chỉ là muốn em trước hết chăm sóc cơ thể thật tốt, anh cũng sẽ chậm rãi khuyên em, đợi đến khi khuyên được rồi thì anh sẽ đổi cho em thuốc khác.”
Hạ Chân Ngọc tiếp tục hỏi “Còn đổi nữa? Anh còn muốn đổi thuốc gì cho em uống?”
Chu Cẩn Vũ thản nhiên nói “Đổi thành Vitamin B9(*)”
Hạ Chân Ngọc không nói gì, hóa ra từ đầu đến cuối Chu Cẩn Vũ không có ý định buông tha cho cô, khi đó rõ ràng anh còn tráo thuốc với ý định để cô sinh con cho anh.
Chu Cẩn Vũ còn nói thêm “Bà xã, đừng suy nghĩ nhiều nữa, được không? Ừm, nhưng mà, bây giờ em cũng có thể bắt đầu uống Vitamin B9 được rồi, anh nghe nói tốt nhất là uống trước 3 tháng, tý nữa anh sẽ tìm cho em.”
Hạ Chân Ngọc không hề để ý đến Chu Cẩn Vũ, bây giờ cô đang nghĩ, nếu Chu Cẩn Vũ thật sự muốn kết hôn với cô, không phải cô nên nói cho cha mẹ biết sao?
Chu Cẩn Vũ lại ôm Hạ Chân Ngọc cả buổi mới chịu buông tay, Hạ Chân Ngọc nhìn đống bừa bộn trên mặt đất, nói “Những thứ này làm sao bây giờ?”
Chu Cẩn Vũ không quan tâm, nói “Sẽ có người dọn, đồ đạc cũng không cần mua nữa, anh đổi căn nhà khác, cũng không thể làm trên ghế sa lon mãi được.”
Trong đầu người này căn bản không có gì đứng đắn, nhưng Hạ Chân Ngọc lại nhớ tới một việc “Anh ném chiếc nhẫn Phương Hạo Kỳ tặng cho em đi, vậy phải làm sao bây giờ? Anh cũng hơi quá đáng, chiếc nhẫn đắt như vậy, nói ném là ném!”
Chu Cẩn Vũ không vui nói “Người đàn ông khác tặng nhẫn cho vợ anh, anh chỉ ném đi là hời cho hắn quá rồi. Cái nhẫn đó có là gì đâu, ngày mai anh sẽ bảo Thư ký Đỗ cho hắn một cái đẹp hơn!”
Hạ Chân Ngọc nói “Vấn đề chỉ đơn giản vậy thôi à? Anh nói xem, vậy em phải ăn nói với Phương Hạo Kỳ thế nào đây, nói em ném chiếc nhẫn ấy đi rồi hay nói anh ném đi, thật sự là tức chết đi được!”
Chu Cẩn Vũ thoáng cái đã cao giọng, nói “Sao, em còn muốn gặp hắn nữa à? Anh nói cho em biết, không cần đâu, anh sẽ để cho Thư ký Đỗ làm chuyện này, em đừng quan tâm. Còn nữa, em cũng không cần nghĩ đến việc sẽ liên hệ với hắn nữa, có nghe thấy không?”
Hạ Chân Ngọc nhìn Chu Cẩn Vũ nói “Em muốn nói chia tay với anh ấy, anh ngăn cản làm gì? Hơn nữa, chẳng lẽ sau này anh vẫn trông chừng em như trước sao?”
Chu Cẩn Vũ bật cười, nói “Nói chia tay cũng không cần em đi, nghe lời anh! Anh chỉ tạm thời lo lắng, hôm nay bị dọa như vậy cơ mà, đợi khi chúng ta kết hôn rồi, anh đảm bảo sẽ không giống như trước nữa! Nghe lời đi, anh sẽ không cho em đi gặp hắn đâu.”
Mãi đến khi Hạ Chân Ngọc bị Chu Cẩn Vũ đưa về nhà vẫn cứ phải nghe anh lải nhải chuyện không để cô đi gặp Phương Hạo Kỳ, nghe đến đau cả đầu, cuối cùng cô đành phải đồng ý không đi gặp Phương Hạo Kỳ nữa.
Lái xe đỗ trước cửa tiểu khu nhà Hạ Chân Ngọc, Chu Cẩn Vũ mới nghiêm mặt nói “Em mau nói với cha mẹ em chuyện của chúng ta đi, sau đó trước thứ 6 anh sẽ tìm thời gian thích hợp đến gặp cha mẹ em.”
Chu Cẩn Vũ thấy Hạ Chân Ngọc không trả lời, lại nói thêm “Em không nói cũng được, đến lúc đó em hãy tự mình nói cho rõ ràng, em chỉ cần đừng trách anh chủ động đến thăm là được rồi.”
Hạ Chân Ngọc vội vàng nói “Em nói, em nói, anh ngàn vạn lần đừng đột ngột đến nhà em, em sợ cha mẹ em không chịu nổi sự kích thích này.”
Chu Cẩn Vũ nghiêng người hôn Hạ Chân Ngọc, cười nói “Vậy em xử lý đi, sau khi gặp cha mẹ em xong, tháng sau anh sẽ tranh thủ đưa em về nhà anh một chuyến.”
Hạ Chân Ngọc hơi sợ, đi đến nhà Chu Cẩn Vũ, liệu có được không?
Lúc này Chu Cẩn Vũ ôn nhu nói “Chân Ngọc, em phải tin anh. Anh đã nói sẽ kết hôn với em, cũng sẽ không khiến em phải chịu bất cứ thiệt thòi gì, nhà của anh mặc dù có chút bối cảnh, nhưng em còn chưa tin vào năng lực của chồng em à? Yên tâm đi, họ nhất định sẽ chấp nhận em, em còn chưa hiểu tính anh đâu, em tưởng với ai anh cũng để họ đánh chửi tùy ý như em chắc?”
Hạ Chân Ngọc bị trêu bật cười, nói “Chiếu đã ra như vậy rồi, em chỉ cần cảm tạ ân huệ ngàn vạn lần (**) thôi chứ gì?”
Chu Cẩn Vũ nhướn khóe miệng, vừa cười vừa nói “Không cần, chuyện này không phải là anh cam tâm tình nguyện hay sao?”
Hạ Chân Ngọc không hề nhiều lời với Chu Cẩn Vũ, chào tạm biệt rồi xuống xe về nhà.
Hạ Chân Ngọc vào cửa, cô nhìn thấy cha mẹ đều ngồi ở phòng khách xem ti vi, liền chào hỏi rồi về phòng. Cô ngồi trên giường suy nghĩ, cuối cùng cũng quyết định hay là cứ nói đi.
Vì vậy, Hạ Chân Ngọc từ trong phòng đi ra, ngồi trên ghế sa lon bên cạnh cha mẹ, nói “Cha, mẹ, con có chuyện này muốn nói với hai người.”
(*) Vitamin B9: Axít folic, và Folat là các dạng hòa tan trong nước của vitamin B9, cần thiết cho dinh dưỡng hằng ngày của cơ thể người để phục vụ các quá trình tạo mới tế bào. Nhu cầu về chất này tăng cao ở phụ nữ mang thai và trẻ sơ sinh.
(**) cảm tạ ân huệ ngàn vạn lần: Nguyên văn là “thiên ân vạn tạ”. Người ta tôn kính vua như trời nên thiên ân còn dùng để chỉ ân vua. Trong đoạn ý của Hạ Chân Ngọc là coi như Chu Cẩn Vũ là vua ra chiếu, cô chỉ cần cảm tạ long ân và làm theo.