Hòn Đá Cứng Cỏi - Reinhard

Chương 105: [5] PNCV4



Trì Diễm lái xe đến trường học đón Trì Nghị Lương về nhà.

“Tin anh trai em sắp xếp đi, không sai được đâu.” Trì Diễm sắp xếp thời gian thật kỹ càng. “9 giờ là hội thảo bắt đầu, 8 giờ chúng ta khởi hành, lái xe chừng 15 phút là đến. Trước đo em chuẩn bị trước mà xem xét thiết bị máy tính xem, phát hiện vấn đề gì còn cứu kịp. Đến sớm còn có thời gian bình tâm lại, đừng lo lắng quá.”

“Anh nghe bảo học y mà muốn vào nghề ít nhất phải học đến tiến sĩ, em hiện tại mới học nghiên cứu sinh không lâu, mà đã có cơ hội đến hội thảo rồi.” Cậu quen tay mà xoa đầu Trì Nghị Lương, mới phát hiện rằng em trai của mình nay đã cao lớn hơn xưa. “Tiếc là năm tháng đèn sách khi xưa anh trai em không có triển vọng như vậy.”

Trì Nghị Lương ngoan ngoãn để Trì Diễm dịu dàng vuốt ve: “Anh rất tuyệt vời mà, em chỉ biết đọc sách thôi.”

Từ nhỏ, anh đã biết là anh trai của mình rất lợi hại, tất cả mọi người đều cho rằng Trì Diễm bình thường như cỏ dại hay hòn đá ven đường mà thôi. Nhưng anh trai của anh có một sức mạnh dịu dàng mà to lớn, anh ấy dùng loại sức mạnh này để bảo vệ những người bên cạnh mình. Chỉ là nó quá khó thấy nên thường bị người khác bỏ qua.

Suy cho cùng, so với những đặc tính nổi bật khác, sự dịu dàng dường như là thứ không đáng chú ý nhất.

Trì Nghị Lương đến nhà, ba đứa trẻ đều rất vui, bọn chúng ước gì chú của mình có thể phân thân thành ba người, nếu thế thì có thể chơi với tất cả bọn chúng. Trì Nghị Lương muốn chỉnh sửa lại bài phát biểu của mình vào ngày mai, nhưng không tiện lắm. Cuối cùng vẫn là Trì Diễm lên tiếng, để Trì Nghị Lương đến phòng làm việc của Thích Thủ Lân, nơi đó yên tĩnh và có bàn thuận tiện cho anh ngồi học.

Phòng làm việc của Thích Thủ Lân.

Thích Thủ Lân. Cái tên này dường như ẩn chứa một thứ ma lực nào đó.

Cửa phòng mở ra, nhưng Trì Nghị Lương lại nán lại một lúc, sau khi lấy hết can đảm mới từ từ bước vào. Nơi này rõ ràng là không gian riêng tư chỉ có Thích Thủ Lân sử dụng, anh thậm chí còn cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo trong pheromone còn vương lại của alpha.

Trì Nghị Lương cảm thấy cánh tay đang ôm lấy laptop của mình đang run rẩy.

Ghế mà Thích Thủ Lân đã ngồi.

Chiếc ly mà hắn đã uống.

Chiếc bút máy mà hắn dùng để ký tên.

Chiếc đèn bàn đã chiếu sáng khuôn mặt của hắn vô số lần.

……

Chỉ cần nhìn những thứ này mà thôi, anh cảm thấy bản thân như được Thích Thủ Lân ôm lấy vậy.

Anh đã từng sợ hãi thế giới, sợ hãi alpha như vậy. Nhưng vì người đàn ông này mà anh trở nên không còn là chính mình nữa.

Omega cuộn tròn trên chiếc ghế da lớn và ôm chặt lấy thân mình. Chỉ điều nhỏ nhặt trong tầm tay này thôi cũng khiến anh hạnh phúc đến mức muốn bật khóc.

Trên bàn có một bức ảnh chụp chung của Trì Diễm và Thích Thủ Lân, đôi mắt biết cười của alpha dường như đang nhìn anh trìu mến qua khung hình.

Bức ảnh sao…… Có lẽ anh có thể bắt gặp những khía cạnh khác của Thích Thủ Lân qua những bức ảnh.

Chỉ cần cố gắng một chút, anh đã tìm thấy những bức ảnh khác trong ngăn kéo bên trong bàn. Nhưng đó không phải Thích Thủ Lân, mà là Trì Diễm.

Những bức ảnh chụp anh trai mà anh chưa từng thấy qua. Dường như là dáng vẻ của anh ấy của bảy tám năm về trước, khoác lên mình chiếc áo yukata Nhật Bản, đeo một túi nước nhỏ có hình con cá vàng trên cổ tay, bối rối nhìn vào dòng người qua lại trong đám đông.

Rồi ảnh anh ấy đang ngủ say sưa trước lò sưởi kiểu Bắc Âu, với một chú mèo lông dài nằm trên đùi.

……

Tất cả đều rất bình dị, đều là hình của anh trai anh.

Phía sau một số bức có đôi ba dòng chữ: Mặc bộ đồ này trông rất đẹp, có vẻ như vẫn không quen ăn đồ Tây, đừng cười với người khác như thế……

Trì Nghị Lương càng nhìn, một cảm giác bất an dần bao trùm trái tim nhạy cảm của anh.

Anh hai đang cười.

Anh hai đang nói chuyện.

Anh hai đang chơi với một chú mèo trên đường phố ở nước ngoài.

……

Toàn bộ ngăn kéo, đều là ảnh chụp của anh hai cậu.

Bức ảnh mới nhất là anh trai anh đang ăn kem. Hình như là lần anh hai đi công tác lần này, xung quanh có người đi cùng nhưng đều bị làm mờ đi. Anh hai đang liếm kem, đôi mắt hơi cong, tuy đã ngoài ba mươi nhưng trông anh hai như một thanh niên hòa ái, tràn đầy niềm vui và sức sống.

Mặt sau của bức ảnh này còn có dòng chữ: Miệng của em ấy đúng thật là rất nóng.

Trì Nghị Lương cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Người đàn ông này ở đâu đó mà ngoài phạm vi của hắn.

Vẫn luôn theo dõi anh trai của anh.

Anh cảm thấy đằng sau vẻ ngoài sáng chói của Thích Thủ Lân như có một bóng đèn mơ hồ không thể giải thích được.

Nhưng mãi đến bây giờ anh mới hiểu.

Vị alpha này là một con thú có ham muốn vô tận. Là một con ác quỷ bò ra từ địa ngục, giấu đi bộ mặt dữ tợn cùng với răng nanh sắc bén, khoác lên vẻ ngoài như một vị thần, chỉ để giữ anh hai của anh bên mình.

“Tiểu Nghị, anh Thích về rồi. Ra ăn cơm đi em.” Trì Diễm gọi đến đường dây nội bộ đến thư phòng. Trì Nghị Lương ở đầu dây bên kia khàn khàn trả lời “Vâng ạ”.

Trì Nghị Lương cẩn thận đặt ảnh về lại chỗ cũ, lấy lại bình tĩnh rồi mới bước ra ngoài. Đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng —— Thích Thủ Lân vừa mới vào cửa, ba đứa nhóc đã vây quanh hắn ríu rít nói chuyện. Đứa con út cũng loạng choạng chạy về phía bố mình. Thích Ngai Thì chỉ có thể kéo Thích Ngai Nham lại một cái, bàn tay nhỏ nhắn che lại mắt của cậu bé, chính cô bé cũng nhắm mắt lại, dáng vẻ dường như đã rất thuần thục. Thích Thủ Lân không ôm đứa nhóc nào hết, vẫn là Trì Diễm bế đứa út lên. Alpha mỉm cười, giơ tay che mắt đứa con út lại, hơi cúi đầu mà trao nụ hôn nồng với người bạn đời của mình.

Đứa con út không nhìn thấy gì, bèn ư ư đầy bất mãn. Thích Thủ Lân hôn đủ rồi mới chịu buông tay ra, đón lấy đứa con út mà an ủi bé. Thích Ngai Thì và Thích Ngai Nham lúc này mới tiến lên.

Trì Nghị Lương ngây ngẩn cả người, bố của bọn họ khi trẻ cũng đi công tác rất nhiều, ba của bọn họ thế nên dành trọn yêu thương cho con cái. Nhưng trong căn nhà này, dường như bạn đời luôn là ưu tiên hàng đầu, con cái cũng phải lùi bước về sau một chút.

Muốn ôm bố, thì phải chờ bố và ba hôn nhau xong mới được……

Trong mắt của Trì Nghị Lương, đúng thật là không thể tin được. Kết hợp với những bức hình khi nãy, anh cảm thấy mối quan hệ trong gia đình này cực kỳ vặn vẹo.

“Tiểu Nghị đến rồi à?” Thích Thủ Lân ngẩng đầu nhìn anh. “Đến ăn cơm đi em.”

Trì Nghị Lương gật gật đầu, cổ họng như bị thứ gì đó ngăn lại, không nói được lời nào.

Trước kia, rõ ràng anh rất chờ mong được trò chuyện với Thích Thủ Lân kia mà.

Tuy rằng Trì Diễm đã chuẩn bị các món ăn yêu thích cho Trì Nghị Lương, nhưng bữa cơm tối này Trì Nghị Lương như ăn phải sáp vậy. Trì Diễm nhận ra cảm xúc của em trai không đúng lắm, còn nghĩ là do anh quá căng thẳng vì buổi thuyết trình ngày mai, vào buổi tối trước khi ngủ còn đến phòng ngủ cho khách an ủi Trì Nghị Lương, để anh giảm bớt căng thẳng.

“Trước kia…… Hình như em cũng đã ngủ ở phòng này, có đúng không?” Trì Diễm trầm ngâm nói.

“Đã từng ạ.” Trì Nghị Lương trả lời chắc nịch. “Anh hai còn nhớ rõ không ạ? Vào cái đêm giao thừa tám năm trước…… anh hai dẫn theo em và chị ba trốn đến nhà của anh Thích đấy ạ.”

Khi đó, bọn họ như những chú chim lang thang trong gió tuyết, sau biết bao gian truân thì cuối cùng cũng tìm được một chiếc tổ ấm áp sẵn lòng đón nhận bọn họ.

“Đã tám năm rồi……” Trì Diễm chống hai tay lên giường. “Anh lại cảm thấy như đó là chuyện của kiếp trước vậy.”

Không quá khi nói rằng sau khi gặp gỡ Thích Thủ Lân, cậu tựa như được sống lại một lần nữa vậy.

“Anh hai à……”

“Hửm?”

Khi Trì Diễm nhìn về phía anh, Trì Nghị Lương lại nghẹn lại những lời muốn nói. Trên cổ của anh hai lộ ra chiếc vòng bạc, mặt trên là chiếc nhẫn kết hôn. So với nhẫn, thứ đáng chú ý hơn là vệt đỏ nhạt dưới cổ, đó là dấu hôn. Người lưu lại nó là ai thì không cần phải nói đến.

Kể cho anh hai hay không đây? Anh hai à, rằng anh luôn bị người đàn ông kia theo dõi, từng nụ cười, từng cử chỉ của anh đều là những điều mà người đàn ông kia không muốn chia sẻ với người ngoài.

“Em đừng lo lắng quá về bài phát biểu ngày mai. Chắc hẳn em đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Bây giờ em chỉ cần nghỉ ngơi cho thật tốt thôi, có hiểu không?” Trì Diễm an ủi. “Anh cũng không làm phiền em nữa.”

Trì Nghị Lương cuối cùng cũng không nói gì.

Đêm đó anh đã mơ một giấc mơ khủng khiếp.

Trong giấc mơ, anh hai thoạt đầu vẫn mang dáng vẻ thiếu niên, sẽ chải tóc cho Trì Mộng Gia, và chở anh hóng gió bằng xe đạp. Ba người bọn họ vẫn hạnh phúc và thân thiết như thế. Nhưng chỉ trong chớp mắt, anh hai anh đã trưởng thành. Anh hai mặc bộ tây trang màu trắng, trên tay cầm bó hoa, mỉm cười nói với anh rằng: “Tiểu Nghị, anh sắp kết hôn rồi.”

Trì Diễm lặng im đứng ở nơi đó, nhưng Trì Nghị Lương lại cảm thấy bản thân anh cách anh hai ngày một xa.

“Anh hai!” Bóng dáng của Trì Diễm dần bị sương mù bao phủ, Trì Nghị Lương liều mạng đưa tay ra muốn chạm vào anh hai, nhưng màn sương kia quá giá lạnh khiến cho ngón tay đau buốt, căn bản không thể đến gần. Mà Trì Diễm, người đang ở trong màn sương, dường như chẳng bị ảnh hưởng gì cả.

“Anh hai! Ra ngoài nhanh đi anh!” Anh hét lên như muốn bật khóc.

Trì Diễm chẳng mảy may di chuyển. Một bóng đen từ sâu trong sương mù dâng lên, từ từ bao vây lấy Trì Diễm, biến thành những chiếc dây gai quấn chặt lấy thân hình của Trì Diễm, bộ đồ trắng tinh của anh dần bị bóng tây vấy bẩn, bó hoa trên tay cũng dần khô héo, cuối cùng ngay cả nụ cười của anh hai cũng bị nuốt chửng……

Trì Nghị Lương giãy giụa tỉnh dậy trước tiếng kêu của Trì Diễm. Nhìn dáng vẻ thở dốc hổn hển của em trai, Trì Diễm hỏi rằng có phải anh mơ thấy ác mộng hay không. Trì Nghị Lương ngơ ngác mà nhìn anh hai của anh, đột nhiên choàng đến ôm lấy anh hai.

Trì Diễm vuốt lưng em trai mình, nói: “Chắc là em mơ thấy buổi hội thảo hôm nay à. Để anh nói cho em nghe, chuyện này cũng bình thường thôi. Người ta sẽ mơ những thứ quan trọng đối với mình đó em, giống như anh này, có khi anh cũng mơ thấy mình không thể giải được câu nào trong môn toán của kỳ tuyển sinh đại học ấy.” Cậu an ủi em trai một lúc rồi bảo em trai dậy tắm rửa và ăn sáng.

“Tiểu Nghị, chào buổi sáng nhé em.”

“…… Chào Anh Thích, buổi sáng tốt lành ạ.” Trì Nghị Lương ngồi trên bàn ăn không dám nhìn vào mắt của Thích Thủ Lân, vội ăn hết bữa sáng của mình.

Trước khi đi, Trì Diễm còn dặn anh kiểm tra kỹ xem đã thu dọn hết đồ đạc hay chưa. Thích Thủ Lân bế đứa út đưa bọn họ ra cửa, nói với Thích Ngai Thì và Thích Ngai Nham: “Ngày hôm qua, bố dạy các con thế nào?”

Hai đứa trẻ đồng thanh cất lên giọng nói trẻ con: “Chúc chú diễn thuyết thành công ạ!”

Trì Nghị Lương có chút kinh ngạc, song vẫn cố gắng mỉm cười: “Cảm ơn các cháu nhé.”

“Dạ lần sau chú đến chơi với tụi con tiếp nhé!” Thích Ngai Thì và Thích Ngai Nham ôm lấy chân anh, Trì Nghị Lương xoa xoa đầu của bọn nhóc: “Chắc chắn rồi.”

Sau đó anh ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng của anh trai mình, bèn nhìn thấy Trì Diễm đang xách túi đựng máy tính đứng trước mặt của Thích Thủ Lân, hôn đứa con út đang nằm trong lồng ngực của hắn rồi giúp hắn chỉnh lại cà vạt mà đứa con út đã làm rối. Thích Thủ Lân nhìn dáng vẻ cậu chỉnh lại cà vạt cho mình, bèn lén cúi đầu hôn cậu một cái. Trì Diễm rụt rụt cổ, oán trách nói: “Anh làm gì đấy…… Ở đây còn có em trai em đó.”

Cuối cùng, Thích Thủ Lân nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của đứa út, vẫy vẫy tay chào bọn họ.

Trì Nghị Lương ngồi ở trên ghế phụ, cảm thấy có chút hoảng hốt. Nhưng tâm trạng của Trì Diễm trông rất tốt, còn ngân nga theo tiếng nhạc trên radio.

“Anh hai à……” Trì Nghị Lương cố lấy hết dũng khí mà mở lời. “Anh có cảm thấy…… giữa người yêu hay bạn đời với nhau, nếu không có sự đồng ý của hai bên…… thì có chấp nhận được không?”

Trì Diễm kinh ngạc nhìn anh một cái, ngập ngừng hỏi: “Sao thế? Chẳng lẽ…… Tiểu Nghị thích ai rồi à?”

“Không có.” Trì Nghị Lương tựa như bị kim đâm một cái, quả quyết phủ nhận. “Chỉ là chúng ta chưa từng nói về chuyện nay bao giờ…… Cho nên em tò mò ạ.”

“A…… Ra là vậy à.” Trì Diễm nghĩ nghĩ, em trai của cậu cũng đã đến độ tuổi có thể yêu đương rồi, hỏi một câu cũng chẳng có vấn đề gì.

“Anh cảm thấy, hai người nếu đã ở bên nhau thì nên trò chuyện với nhau nhiều một chút. Đặc biệt là khi gặp mâu thuẫn, đừng chỉ một mình im lặng, bằng không thì người kia sẽ không thể hiểu được suy nghĩ của em.”

“Mỗi người đều sẽ có những điểm không hoàn hảo ở một mức độ nào đấy. Nếu hai người muôn tiếp tục đồng hành cùng nhau thì nhất định phải chung sống thật tốt mới được.”

“Tiểu Nghị…… Anh biết là trước kia em rất sợ alpha. Nhưng anh hai muốn nói với em rằng, sau này dù em có thích alpha, beta hay thậm chí là omega đi nữa. Thì thứ đầu tiên mà em thích chính là người đó, chứ không phải là giới tính của người nọ.” Trì Diễm chắc chắn nói.

Trì Nghị Lương nói bóng nói gió hỏi: “Vậy thì anh hai cảm thấy…… anh Thích như thế nào? Anh…… Chẳng lẽ anh không cảm thấy anh Thích có chút……”

Ham muốn kiểm soát quá mạnh, quá mức tính toán đối với anh, thậm chí đến mức bệnh hoạn hay sao.

Anh hai sống cùng hắn lâu như vậy, chẳng lẽ trước đến nay đều không phát hiện người đàn ông này là một tên điên hay sao?!

“Anh ấy à? Không sao cả.” Nhắc tới Thích Thủ Lân, khóe mắt của Trì Diễm tràn đầy dịu dàng, khóe môi cũng vô thức nhếch lên. “Chỉ là đôi khi anh ấy có phần quá chiếm hữu mà thôi.”

Có phần.

Mà thôi.

Trì Nghị Lương ngơ ngác nhìn anh trai mình. Bóng đen và gai nhọn trong giấc mơ đêm qua dường như đã thực sự xuất hiện, chúng quấn lây Trì Diễm, siết chặt lấy người anh ấy, vô số gai nhọn đâm vào da thịt anh ấy, đâm vào trái tim của anh ấy. Như thể vật sống kia muốn hút hết máu thịt của anh ấy vậy.

Nhưng Trì Diễm vẫn mỉm cười đầy hạnh phúc, ôm lấy bóng tối và thứ gai nhọn kia.

Trì Nghị Lương kinh hãi nhận ra một điều.

Hóa ra anh hai của cậu cũng bệnh mất rồi.

【 Tác giả có lười muốn nói: 】

Em trai: Mẹ kiếp, anh ta là thứ khùng điên gì thế? Chuồn lẹ thôi.

Phiên ngoại chính văn đến đây là hết.

Phần tiếp theo là phiên ngoại tưởng tượng, bé bò sữa Đá Nhỏ đến đây!!!

[Escanor có lời muốn nói: ]

Lời đầu tiên, tui xin gửi lời xin lỗi đến các bạn đọc vì đã lặn lâu như vậy. Vì muốn tập trung vào kỳ học nên tui đã off mạng xã hội một thời gian nên không edit được, và hiện tại tui đang trong thời gian nghỉ hè nên đang cố edit hết các chương phiên ngoại còn lại.

Lời thứ hai, tui muốn nói là như trước kia tui có nói là tui chỉ thích câu chuyện về Alpha Thích Thủ Lân và Beta Trì Diễm thôi, nên phần phiên ngoại tưởng tưởng mà tác giả có nhắc bên trên tui sẽ không edit nhé, các bạn có thể đọc ở web hồng nhé.

Lời cuối cùng, 2 phiên ngoại cuối cùng sắp đến là Một ngày phản công của Trì Diễm (1 chương) và 1731 (12 chương).

Cảm ơn mọi người ủng hộ bộ này nhé và chúc mọi người một ngày vui vẻ nhé.