Một ngày nào đó trong tháng tám, Vệ Tây Bá Chúc Ninh đi vào Sở gia làm khách, hay nói cho chính xác hơn là đi vào trong viện tử của Sở Quân Dật làm khách.
Mấy năm nay Chúc Ninh thường xuyên tới, Sở gia lại không quản Sở Quân Dật, càng không thèm để ý tới Chúc Ninh, khi hắn đến liền trực tiếp nói một tiếng với người gác cổng thì sẽ được cho vào.
"Dật ca, Dật ca, huynh gần đây sống thế nào? Không ai làm khó huynh chứ?!" Chúc Ninh trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt.
"Đệ không phải tránh mặt sao?" Sở Quân Dật mí mắt cũng không nâng, chỉ là không chút để ý hỏi.
Chúc Ninh mí mắt giật giật, sau đó đi tới bên người Sở Quân Dật, thật cẩn thận nói: "Việc đó, Dật ca, không phải là đệ nghĩ cho hai ngươi sao, để bọn huynh sớm gặp nhau... Huynh đừng tức giận..."
Sở Quân Dật lần này rốt cuộc giương mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, mới tặng thêm cho hắn một ánh mắt xem thường.
Trước đây, y và Cố Thành Chi có thể gặp mặt cũng nhờ có Chúc Ninh gửi thiếp mời. Sau lần đó, người này luôn tránh mặt y, còn tránh mặt một lần liền tránh hơn một tháng. Nếu không phải hiện tại hắn tự tới đây, y không biết đến khi nào mới nhìn thấy người nữa.
"Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Sở Quân Dật dùng khuỷu tay chọt chọt hắn một chút để cho hắn ngồi đàng hoàng lại.
Chúc Ninh thấy thần sắc y như thường, lúc này liền thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống cái ghế đối diện mới nói: "Do tứ biểu ca của đệ nhờ đệ hỗ trợ, biểu ca nói rằng Cố tam gia muốn gặp huynh, đệ nghĩ làm vậy cũng được, để cho hai người sớm gặp nhau, không phải đợi đến... Ngày đó đột nhiên gặp mặt thì thật ngại ngùng nha."
Sở Quân Dật hỏi: "Là Trương tứ gia?"
Chúc Ninh gật gật đầu, "Đúng rồi, biểu ca và Cố tam gia rất thân."
Trương tứ gia là thứ tử của đại phòng Anh quốc công phủ, cũng là cháu trai của nương gia Chúc lão thái thái, quan hệ với Chúc Ninh không tệ.
"Nga, đúng rồi." Chúc Ninh bất chợt vỗ đầu, sau đó nói: "Biểu ca nói còn có đồ muốn đưa cho Cố tam gia, hắn ở đâu?"
"Ừ, đệ chờ một chút." Sở Quân Dật nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
"Dật ca, sao huynh lại rời đi?!" Chúc Ninh há hốc mồm, tại sao người này lại rời đi.
"Huynh đi gọi hắn, đệ chờ một lát đi." Sở Quân Dật phất phất tay, trực tiếp đi ra ngoài viện.
Chúc Ninh vẫn ngây ngốc nhìn phương hướng y rời đi, cái này không thích hợp nha!
Viện tử hiện tại Sở Quân Dật đang sinh sống là nằm ở hậu viện, mà thư phòng y vẫn luôn dùng thì nằm ở tiền viện.
Chúc Ninh là ngoại nam, nếu muốn đi ra hậu viện vậy phải đi gặp Sở lão thái thái trước, nhưng mặc kệ là Sở Quân Dật hay Chúc Ninh đều chưa từng có suy nghĩ này, cho nên tiếp đãi Chúc Ninh đều ở thư phòng ở tiền viện.
Cố Thành Chi hiện đang dành thời gian cho việc học, ngoại trừ ăn, ngủ và luyện võ, thời gian còn lại hắn đều dành cho việc đọc sách trong thư phòng.
Sau khi trở về từ Vạn Pháp tự, ban ngày Sở Quân Dật đều đến thư phòng ở tiền viện, thư phòng hậu viện trực tiếp để lại cho Cố Thành Chi. Hiện tại Chúc Ninh muốn tìm Cố Thành Chi, vậy Sở Quân Dật chỉ đành đi gọi người đến.
Chúc Ninh ở thư phòng chờ đến trong lòng có chút rối bời, không phải do Sở Quân Dật đi quá lâu, chỉ là hắn cảm thấy có chút không đúng lắm...
Đợi thêm chốc lát, Sở Quân Dật và Cố Thành Chi lần lượt bước vào viện.
Chúc Ninh vội vàng đứng dậy, tuy rằng hắn có tước vị, nhưng hôm nay là lấy thân phận bằng hữu tốt của Sở Quân Dật đến đây, tự nhiên sẽ không làm càn. Song phương chào hỏi nhau liền ngồi xuống.
"Việc lần trước phải đa tạ Vệ Tây Bá đã trợ giúp." Cố Thành Chi ngồi xuống. Câu nói đầu tiên y nói chính là cảm tạ Chúc Ninh trước đó đã giúp lừa Sở Quân Dật ra ngoài.
"..." Chúc Ninh giật giật khóe miệng, lại thấy Sở Quân Dật không quá để ý, mới có hơi cứng ngắc nói: "Khách khí, khách khí."
"Không biết Vệ Tây Bá gọi Cố mỗ đến đây có chuyện gì?" Câu nói thứ hai Cố Thành Chi liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi rõ ý đồ đến.
"..." Chúc Ninh cảm thấy hắn có chút theo không kịp suy nghĩ của vị này, tình huống bình thường không phải nên hàn huyên vài câu trước, lại hỏi trực tiếp như thế thật sự ổn không! Mặc dù Chúc Ninh đang ở trong lòng oán trách, nhưng hắn vẫn móc ra một tấm thiếp mời đưa qua, "Biểu ca bảo ta đưa cái này đó cho ngươi..."
Cố Thành Chi nhìn thiếp mời thì nhịn không được co rút khóe miệng, y nhìn chằm chằm thiếp mời đó lại không có ý định đưa tay ra nhận.
Chúc Ninh có hơi chịu không nổi hành động không theo lẽ thường của vị này, thời điểm này không phải nên nhận lấy thiếp mời trước hay sao! Hắn nhìn về phía Sở Quân Dật, muốn nhờ y giúp đỡ xem tình huống này là thế nào.
Kỳ thật lúc này Sở Quân Dật biết rất rõ ràng Cố Thành Chi đang suy nghĩ cái gì, nhưng khiến Chúc Ninh khó xử vậy thì không tốt lắm, y vươn tay chạm nhẹ cánh tay của Cố Thành Chi, ý muốn nói hắn đừng ngồi cứng đơ mãi.
Nhìn thấy Sở Quân Dật liếc mắt với mình một cái, lúc này Cố Thành Chi mới đưa tay sang nhận lấy thiếp mời, thuận tiện nói một tiếng cảm ơn xong, liền không che giấu sự ghét bỏ trên mặt.
Nhìn thấy Cố Thành Chi trực tiếp ném thiếp mời lên trên bàn, Chúc Ninh đã không biết nên lộ ra biểu tình gì. Tuy rằng thiếp mời này được làm ra rất hoa mỹ và thơm, nhưng có thể nào đừng tỏ ra ghét bỏ nó đến vậy không...
Thấy Chúc Ninh giống như có lời muốn nói, Cố Thành Chi nói thẳng: "Vệ Tây Bá không cần băn khoăn, cứ thẳng thắn nói ra."
"..." Chúc Ninh ấp úng hồi lâu lại một câu cũng không nói.
Sở Quân Dật coi như đã nhìn ra Chúc Ninh có lời muốn nói với Cố Thành Chi, liền hỏi: "Cần huynh tránh đi không?"
Chúc Ninh há miệng thở dốc, không đợi hắn nói chuyện, Sở Quân Dật đã gật đầu đứng dậy đi ra khỏi thư phòng.
"..." cái loại hành động không theo lẽ thường chẳng lẽ còn có thể lây bệnh sao?! Chúc Ninh cảm thấy bản thân có hơi cáu kỉnh.
"Vệ Tây Bá muốn nói cái gì?" Cố Thành Chi hỏi.
"Ngươi đến cùng đã làm gì Dật ca?!" Chúc Ninh hung hăng trừng mắt nhìn Cố Thành Chi.
"..." Lần này đến phiên Cố Thành Chi hết chỗ nói, "Ta không làm gì y cả."
"Vậy sao huynh ấy có thể thay đổi nhiều đến như vậy!" Chúc Ninh nghiến răng nghiến lợi.
"Thay đổi?" Cố Thành Chi sửng sốt, sau đó hỏi: "Thay đổi cái gì?"
Chúc Ninh ngây người, chợt nhớ đến Cố Thành Chi chưa từng thấy Sở Quân Dật của trước đây, bản thân lại không biết nên nói như thế nào.
"Vậy y trước kia có bộ dáng gì?" Cố Thành Chi bị hắn nói đến có chút tò mò.
Chúc Ninh bị hỏi vậy liền sửng sốt, hắn ngẫm nghĩ một hồi, mới nói: "Chính là như thế này, chuyện gì cũng không quản, chuyện gì cũng không hỏi, chỉ cần không chọc tới trước mắt huynh ấy, thì huynh ấy xem như không nhìn thấy."
Cố Thành Chi nhớ lại chút tình huống bọn họ ở chung thời gian qua, quả thật không phát hiện Sở Quân Dật có loại dấu hiệu này.
"Ngươi thật sự không có làm gì huynh ấy?" Chúc Ninh hồ nghi nhìn y, "Ta quen biết huynh ấy nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua huynh ấy như hiện giờ... Như vậy, như vậy tích cực, đúng, chính là tích cực! Ta chưa thấy qua huynh ấy có thể tích cực làm một chuyện gì cả!"
Cố Thành Chi lắc lắc đầu, tỏ vẻ bản thân quả thật không rõ ràng lắm.
Chúc Ninh rất nghẹn khuất, hắn đứng dậy nói một câu: "Tổ mẫu còn đang chờ ta trở về, ta đi trước." Nói xong liền xoay người ra khỏi thư phòng.
Mà Cố Thành Chi chính là thần sắc thản nhiên nhìn hắn rời đi.
Lúc ra khỏi thư phòng chỉ nhìn thấy Sở Quân Dật đứng ở trong viện, thấy Chúc Ninh đi ra liền hỏi: "Nói xong rồi?"
"Ừm..." Chúc Ninh không biết tâm tình bây giờ của mình như thế nào, nếu Sở Quân Dật có thể trở nên tích cực hắn tự nhiên cao hứng, nhưng bọn họ quen biết nhiều năm như vậy mà hắn không thể làm cho Sở Quân Dật thay đổi, y quen biết Cố Thành Chi mới mấy tháng mà thôi, vì sao lại thay đổi nhiều như vậy.
"Làm sao vậy?" Sở Quân Dật thấy ánh mắt của hắn có chút khác thường vội hỏi.
"Đệ không có sao." Chúc Ninh nhìn y vẫn là nở nụ cười, mặc kệ bởi vì sao, Sở Quân Duật có thể phát triển theo hướng tích cực thì hắn nên cao hứng mới đúng. Nhưng nhìn Sở Quân Dật, hắn vẫn nhịn không được hỏi một câu: "Huynh sống tốt không?"
"Rất tốt, đệ không cần lo lắng, Cố tam gia là người không tệ, bọn ta ở chung rất tốt." Sở Quân Dật cười nói.
Chúc Ninh gật gật đầu, hắn có thể nhìn ra quan hệ của hai người không có vấn đề gì, bất quá hắn chỉ muốn nghe chính miệng Sở Quân Dật nói ra mà thôi.
Đưa Chúc Ninh ra khỏi Sở gia, Sở Quân Dật trở lại thư phòng phát hiện Cố Thành Chi chưa có rời đi. Hắn nhìn Sở Quân Dật thì thần sắc có hơi khó hiểu, giống như đang đánh giá lại giống như đang cân nhắc cái gì đó.
"Làm sao vậy?" Sở Quân Dật kỳ thật là muốn hỏi bọn họ đã nói gì rồi, sao một người hai người đều trở nên kỳ quái như vậy.
"Không có gì." Cố Thành Chi chuyển ánh mắt qua thiếp mời, "Ngày mai, ta phải đi ra ngoài một chuyến."
Sở Quân Dật cũng nhìn thoáng qua thiếp mời kia, kế đó nói: "Đã biết, ngươi đi đi."
Trên thiếp mời viết địa chỉ là một gian trà lâu, Cố Thành Chi tới phòng đã hẹn lại không thấy có người, đợi không tới một chung trà nhỏ, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân.
Tiếng cửa mở vang lên, một âm thanh dễ nghe rồi lại có phần ngả ngớn theo cửa truyền đến, "Huynh đệ còn chưa tới, sao Tam gia đã tự mình uống rồi."
Cố Thành Chi đầu cũng không nâng ném một tấm thiếp mời lên trên bàn, sau đó tiếp tục uống trà nói: "Là ngươi tới quá muộn."
"Ta chỉ muộn một chút." Người nọ đóng cửa lại liền ngồi xuống đối diện Cố Thành Chi, cầm lấy ấm trà tự rót một chung cho mình, rồi tự mình uống nó.
"Lần sau còn dùng cái loại thiếp mời này ngươi muốn đến muộn bao lâu đều được!" Cố Thành Chi ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.
"Đừng nóng giận a, thiếp mời này rất tốt mà." Người đối diện cười đến mặt mày sáng lạn, hoàn toàn không coi trọng lời Cố Thành Chi nói.
Người ngồi ở đối diện của Cố Thành Chi chính là người đưa thiếp mời đến Trương tứ gia, hắn diện mạo tuấn lãng, một đôi đôi mắt hoa đào trong mắt tràn đầy ý cười, vừa nhìn vào liền có tinh thần đẩu tẩu, thần thải phi dương (tinh thần phấn chấn, thần thái rạng rỡ).
"Gọi ta ra đây có việc gì?" Cố Thành Chi nhíu mày hỏi.
"Đương nhiên muốn hỏi một chút tình huống của ngươi, nhưng trông ngươi có lẽ sống rất ổn." Trương tứ gia đưa tay chống cằm, nhìn chằm chằm Cố Thành Chi không chớp mắt.
Cố Thành Chi nghiêm mặt nhìn thẳng hắn, Trương tứ gia chỉ có thể oán giận sờ sờ cái mũi, nói: "Gần đây sống tốt chứ? Bọn ta sợ ngươi cảm thấy xấu hổ, cho nên mới không đi tìm ngươi."
"Không sao." Cố Thành Chi nâng chung trà lên uống một ngụm, sau đó đột nhiên nhìn hắn, "Ngày đó là các ngươi ép rượu?" Tuy rằng là một câu hỏi, nhưng ngữ khí rất khẳng định.
Lúc này, Trương tứ gia rất xấu hổ, hắn cười khan vài tiếng mới nói: "Đây không phải muốn giúp ngươi xả giận sao... Chỉ là không nghĩ tới tửu lượng Sở lục gia lại kém đến vậy..."
Thấy Cố Thành Chi hừ lạnh, Trương tứ gia liền chuyển sang nói chuyện khác, nhưng có một số việc hắn vẫn muốn biết, cuối cùng không sợ chết hỏi: "Ừm, Sở lục gia thế nào?"
"Rất tốt." Cố Thành Chi không tính giấu diếm, thấy Trương tứ gia thật sự tò mò liền nói thẳng.
"Thật không ngờ ngươi có thể nói toạc ra vậy, làm huynh đệ với ngươi nhiều năm rồi, nhưng chưa từng được ngươi nói một câu 'Rất tốt', Sở lục gia này rốt cuộc có mị lực gì mà khiến cho Tam gia của chúng ta đối đãi khác biệt nha!" Trương tứ gia thoạt nhìn lòng đầy căm phẫn, nhưng trong mắt lại lại lộ ra tia hóng hớt lập lờ, kế đó liền chêm thêm một câu: "Khi nào thì mang người đến, để bọn ta được hiểu biết chút ít đi!"
Cố Thành Chi dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn hắn, ở khía canh nào đó thì Trương tứ gia và Tấn Luật giống nhau, đều là loại người cặn bã, nhưng phương diện cặn bã của hai người bọn họ không giống nhau.
Tấn Luật thích nam nhân, chỉ cần là kẻ hắn ta coi trọng sẽ trực tiếp cướp về nhà, đợi cho chơi đã rồi sẽ một cước đạp đi, cuối cùng cho một ít ngân lượng.
Mà Trương tứ gia thích nữ nhân, phong lưu thành tính lại tàn nhẫn vô tình, bên ngoài kỹ nữ thân mật vô số, chỉ cần bộ dáng xinh đẹp dù là ai đến cũng không cự tuyệt, nhưng hắn không có dã tâm, phong lưu chỉ là phong lưu, nhưng không có dẫn người mang về nhà, trong nhà chỉ có một vị chính thê, ngay cả một thông phòng thiếp thất đều không có.
Hai người này về mặt đời tư đều rất hỗn loạn, Cố Thành Chi nhìn không quen, nhưng y lại chưa bao giờ nói ra. . Chap mới luôn có tại # t r u m t r u y e n.Vn #
Lúc ban đầu nhìn thấy Sở Quân Dật thì y rất kinh ngạc, đồng dạng là đôi mắt hoa đào nhưng khí chất giữa hai người khác nhau nhiều đến như thế.
Trương tứ gia bị ghét bỏ không tự giác sờ sờ mặt, tự luyến nói: "Ta biết bản thân đẹp trai, nhưng ngươi yên tâm ta khẳng định không đi câu dẫn Sở lục gia, nhưng ngươi phải cẩn thận Tấn Luật một chút."
"Ngươi còn có mặt sao?!" Cố Thành Chi đối với điểm này của hắn thật sự không thể nào nhìn quen được, mỗi lần nhìn thấy mặt của hắn đã muốn xông lên đánh cho một trận nhừ tử.
"Ngươi đây là ghen tị! Ngươi đây là ghen tị bộ dáng của đẹp hơn ngươi!" Trương tứ gia có chút đắc ý nói: "Ngày đó ta đã gặp qua Sở lục gia rồi, tuy rằng mặt mày của y không mĩ miều hơn ta, nhưng so với ngươi thì tốt hơn rất nhiều."
"..." Cố Thành Chi vẫn nghĩ không ra, một đại lão gia suốt ngày cứ nghĩ mấy cái thứ diện mạo của mình đẹp hay không đẹp để làm cái điểu gì!
"Ngươi đừng không phục nha, chẳng lẽ ngươi còn cảm thấy có ai xinh đẹp hơn cả ta?" Trương tứ gia nhướng mày hỏi.
"Có." Cố Thành Chi đầu tiên nghĩ đến chính là Sở ngũ gia.
"Ai?! Chẳng lẽ ngươi nói Sở lục gia?" Trương tứ gia mở to hai mắt nhìn.
"Y nhìn thuận mắt hơn ngươi." Cố Thành Chi vốn muốn nói Sở Quân Dật xinh đẹp hơn hắn, nhưng lại cảm thấy dùng từ xinh đẹp để hình dung Sở Quân Dật không tốt lắm.
Y nhìn khuôn mặt của Trương tứ gia, so sánh một chút, ở trong lòng gật đầu, đường nét ngũ quan của Sở Quân Dật đều đẹp hơn Trương tứ gia, nhưng khí chất của Sở Quân Duật quá mức ôn hòa che lấp đi diện mạo thật sự của y.
Nhưng Cố Thành Chi lại rất thích người như vậy, bản thân không quá thích người quá phô trương. Tấn Luật và Trương tứ gia là bằng hữu của Cố Thành Chi, đó là hai người duy nhất có thể tuỳ ý phô trương mà y không thấy khó chịu.
"Vậy ngươi nói tới ai?!" Trương tứ gia gắt gao nhìn y.
Mà Cố Thành Chi chỉ lắc lắc đầu, y không tính nói là Sở ngũ gia, chỉ hỏi: "Hôm nay, gọi ta ra còn có chuyện gì khác không?"
Trương tứ gia nghiến răng nhìn y, hắn biết nếu Cố Thành Chi không muốn nói không có ai ép buộc được. Hắn thở dài, nghiêm túc nói: "Ta đại biểu cho các huynh đệ tới, bọn ta biết ngươi chịu ủy khuất, ngươi đừng quá lo lắng, những chuyện khác bọn ta sẽ giúp ngươi để mắt tới, ngươi chỉ cần an tâm đọc sách, chúng ta chờ ngươi trở về!"
Cố Thành Chi sửng sốt một lát, sau đó cúi đầu nhẹ giọng nói: "Cám ơn."
"Cảm ơn cái gì, huynh đệ cả mà!" Trương tứ gia lại khôi phục chiêu bài tươi cười của mình.
Cố Thành Chi gật gật đầu, sau đó cũng bật cười, đúng vậy, mình còn có huynh đệ, đây mới là huynh đệ.