Hôn Khế

Chương 24: Trung thu



Đảo mắt đã tới mười lăm tháng tám Trung thu, các phòng Sở gia đều đang chuẩn bị cho bữa cơm đoàn viên tối nay, nhưng mọi thứ đều không có quan hệ gì với Sở Quân Dật.

Buổi sáng sau khi thức dậy, y liền cùng Cố Thành Chi ăn điểm tâm, sau đó nhìn Cố Thành Chi luyện kiếm, đi theo Cố Thành Chi vào thư phòng cùng hắn đọc sách.

"Ngươi không có chuyện gì khác để làm sao?" Cố Thành Chi có chút bất đắc dĩ buông quyển sách trên tay xuống.

"Ngươi thấy thế nào?" Sở Quân Dật cười hỏi.

Cố Thành Chi liếc mắt nhìn những quyển sách trên bàn, mới trả lời: "Không."

"Vậy đọc xong rồi sao?" Sở Quân Dật hỏi tiếp.

"Chưa." Cố Thành Chi ngồi thẳng dậy, muốn nhìn một chút xem tiếp theo y định nói cái gì.

"Vậy đừng đọc nữa, chúng ta đi ra ngoài đi." Sở Quân Dật đứng dậy đi tới trước bàn, bắt đầu dọn dẹp những thứ trên bàn.

"Ra ngoài?" Cố Thành Chi hơi nhíu mày nhìn động tác của y, vẫn nhịn không được hỏi: "Muốn đi đâu?"

Sở Quân Dật đầu cũng không ngẩng lên nói: "Đi ra ngoài mua đồ."

Những thứ trên bàn không nhiều lắm, chỉ chốc lát đã dọn dẹp xong, Sở Quân Dật thấy Cố Thành Chi vẫn ngồi bất động, liền trực tiếp vươn tay túm lấy hắn.

Cố Thành Chi bị kéo vào chính phòng suốt một đường, nhìn Sở Quân Dật đưa quần áo cho mình để thay, hắn có chút không nói nên lời..

"Thay nhanh đi." Sở Quân Dật nói xong liền trực tiếp bắt đầu cỡi quần áo.

"..." Cố Thành Chi nhìn quần áo trên tay, lại nhìn Sở Quân Dật còn đang thay quần áo, bất đắc dĩ thở dài.

Đợi cho Cố Thành Chi thay đổi quần áo xong, Sở Quân Dật đã ở bên ngoài đi vòng vo vài vòng, nhìn thấy Cố Thành Chi đi ra liền trực tiếp bắt lấy người lôi đi ra ngoài.

Khi hai người đứng trên con phố xá sầm uất, Cố Thành Chi thấy có chút xíu thích ứng không kịp. Hôm nay, hắn nên ở thư phòng đọc sách mới đúng, vì sao lại chạy ra bên ngoài đến... Hắn liếc nhìn Sở Quân Dật, nhưng không phát hiện ra điểm nào giống với những gì Chúc Ninh đã nói...

"Ngươi rốt cuộc muốn mua cái gì?" Cố Thành Chi cùng y đã đi dạo qua hai con đường vẫn không biết được Sở Quân Duật muốn mua cái gì, đành trực tiếp hỏi y.

Sở Quân Dật lấy ra mấy tờ danh sách ra đưa cho Cố Thành Chi, chỉ vào chữ được viết bên trên nói: "Muốn mua mấy thứ này."

Cố Thành Chi nhìn lướt qua một lần nội dung bên trên, có tí nghi hoặc nói: "Ngươi mua mấy thứ này làm gì?"

"Đón Trung thu đó." Sở Quân Dật nói một điều hết sức hiển nhiên.

Nghe y nói như vậy, Cố Thành Chi không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn y.

Thu lại danh sách trong tay Cố Thành Chi, Sở Quân Dật không quá để ý nói: "Ngươi cảm thấy chúng ta được phép đón Trung thu với bọn họ sao?"

Cố Thành Chi sững sờ chút xíu.

Sở Quân Dật xếp tờ danh sách lại, thấy biểu tình của Cố Thành Chi liền bật cười, "Đừng như vậy, cười một cái, sắp tới Trung thu rồi. Bọn họ không cho chúng ta đón lễ cùng, vậy chúng ta tự đón, hai người chúng ta thôi. Ngươi có thích cái gì không? Chúng ta cùng nhau mua."

"Không có." Cố Thành Chi lắc đầu, trong lòng nặng trĩu.

Sau khi mua xong mọi thứ trở về Sở gia, trời đã về chiều.

Trần ma ma đến đây truyền lời rằng Sở lão thái thái bảo bọn họ ở trong viện tử giữ hiếu kỳ, không cần đi chính điện, lần này thái độ của bà ta đã khá hơn nhiều, cung kính nói xong lại cung kính rời đi.

Nghe xong, mặt Cố Thành Chi không chút thay đổi, sau đó nhìn Trần ma ma rời đi, khi hắn xoay người nhìn Sở Quân Dật thì trái tim như bị thắt chặt lại. (Nói chứ đọc mấy chương sau thương bé Duật lắm á, so ra anh Chi còn đỡ hơn chút)

Cơm chiều bọn họ ăn ở trong sân, thức ăn cũng giống như mọi ngày. Sau khi ăn xong liền cho hạ nhân trong viện về nghỉ, người có nhà có thể về nhà, người không có nhà để về thì lui xuống đi nghỉ ngơi.

Mà Sở Quân Dật bày một cái bàn trong sân, bên trên có đầy đủ những thứ như đồ ăn vặt, rượu. Thậm chí còn có mấy loại bánh trung thu nữa.

Hai bên bàn đặt hai cái ghế nằm, Sở Quân Dật và Cố Thành Chi mỗi người một cái, nằm ở đó ngửa mặt ngắm vầng trăng tròn treo trên bầu trời.

Gió đêm thổi qua, mang theo hơi lạnh, Cố Thành Chi nghiêng đầu nhìn Sở Quân Dật hỏi: "Vẫn luôn thế này phải không?"

"Cái gì?" Sở Quân Dật bị hỏi đến nên mờ mịt chút xíu, cẩn thận suy nghĩ một lúc mới hiểu được hắn nói cái gì, "Đã nhiều năm lắm trôi qua rồi, nhưng vậy cũng không có gì không tốt, thanh tịnh."

Cố Thành Chi không biết lời này là Sở Quân Dật nói để an ủi hắn hay an ủi chính mình, chỉ cảm thấy trái tim như bị thắt lại lần nữa.

"Ta biết ngươi chắc chắn không quen, nhưng mà..." Sở Quân Dật cười ôn hòa, nhưng ánh mắt đã có chút thất thường, "Có một số việc phải làm quen, sẽ không ai ở lại mãi..."

Cố Thành Chi bình tĩnh nhìn y nói: "Ngươi vẫn luôn tự nói những lời này với bản thân sao?"

Sở Quân Dật thu liễm vài phần tươi cười, ánh mắt đảo qua lại một hồi mới "Ừ" một tiếng.

Đêm yên tĩnh, ánh trăng sáng tỏ, lẽ ra là một ngày ồn ào lại trôi qua vắng vẻ như vậy.

Nhìn thấy một bàn đầy đồ vật nhưng không ai đưa tay lấy, Cố Thành Chi nghĩ tới hình ảnh vui chơi tết Trung thu ở biên quan, nếu như ở biên quan mấy thứ này đừng nói là ở trên bàn, mà ở trên đường đưa đến đều đã bị cướp giật sạch sẽ rồi.

Nếu như phụ mẫu vẫn còn sống, bọn họ nhất định sẽ bắt hắn ăn nhiều hơn khi nhìn thấy những thứ này, sau đó Cố nhị lão gia lại lôi kéo hắn uống rượu, mà Cố nhị thái thái lại là thần tình bất đắc dĩ nhìn hai người bọn họ vừa nói chuyện uống rượu hại thân, vừa ở một bên rót đầy rượu vào hai cái chung cho bọn họ.

Khi nghĩ đến những điều này, Cố Thành Chi cảm thấy bầu không khí lúc này yên tĩnh đến mức cả người thấy khó chịu, hắn hít thở sâu vài hơi, đè nén cảm xúc dâng trào trong lòng, không thể để bản thân chìm đắm trong hồi ức nữa, bản thân nên nhìn về tương lai mà không phải đắm chìm mãi trong quá khứ.

Nhưng Cố Thành Chi chợt nhớ đến hắn không phải là người duy nhất ở đây, Sở Quân Dật ở ngay bên cạnh hắn, hắn cảm thấy nơi này yên tĩnh dị thường như thế, đều do Sở Quân Dật không phát ra tiếng động.

Khi hắn quay đầu qua nhìn Sở Quân Dật liền sửng sốt, không biết từ lúc nào Sở Quân Dật đã xoay người đối diện với hắn, ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống buộc quanh thân thể của y một vòng ngân quang, trên gương mặt trắng nõn như ngọc không có một tí cảm xúc, ngũ quan vốn đã tuyệt mĩ nhưng giờ ở dưới ánh trăng lại làm tăng thêm vài phần lãnh diễm (hào nhoáng) xuất trần.

Ấy thế vào lúc này, trái tim của Cố Thành Chi "Bình bịch" một tiếng, người này, có gì đó không đúng lắm!

Người có thể khiến Cố Thành Chi chú ý đến không phải chỉ dựa vào vẻ bề ngoài mà thôi. Bình thường gặp một người, thứ hắn nhìn vào đầu tiên chính là đôi mắt của người đó, sau đó là cử chỉ, kế tiếp là khí chất, cuối cùng mới là tướng mạo.

Mặc dù thứ đầu tiên mọi người thường nhìn vào là tướng mạo, nhưng Cố Thành Chi hơn phân nửa đều để tới cuối cùng mới đi phân tích. Bởi vì đôi mắt là cửa sổ tâm hồn của mỗi người, trên đời này có mấy ai có thể nhanh chóng che giấu cảm xúc ở trong mắt đi khi bị người khác nhìn vào chứ. Chỉ trong cái nhìn đầu tiên đó chúng ta có thể nắm bắt được suy nghĩ chân thật nhất trong lòng của một người.

Cho nên khi Cố Thành Chi nhìn Sở Quân Dật thì cũng theo thói quen nhìn đôi mắt của y trước, nhưng nhìn qua một lúc lại khiến cho hắn có chút kinh hãi.

Ánh mắt của Sở Quân Dật cực kỳ trống rỗng đến mức không bình thường nỗi, Cố Thành Chi ở biên quan thường xuyên sẽ nhìn thấy loại ánh mắt này, đó là khi có ai đó đang ở bên bờ vực cái chết hơn nữa thần chí còn không tỉnh táo thì mới xuất hiện ánh mắt thế này.

Mà hiện tại, Sở Quân Dật như đang nhìn hắn, nhưng hắn lại có một loại ảo giác rằng Sở Quân Dật đang nhìn ai đó thông qua hắn.

Cố Thành Chi vươn tay nắm lấy bả vai của y, dùng sức lắc lắc vài cái, chỗ hai đầu mày trên mặt hắn nhíu càng gần nhau hơn, thân thể Sở Quân Dật có chút cứng ngắc, ngón tay hắn chạm vào cái cổ có cảm giác mát lạnh.

Thân thể run lên giống như gọi thần trí của Sở Quân Dật đang phân tán khắp nơi bên ngoài trở về, y chớp chớp mắt mấy cái, đôi mắt vốn đang trống rỗng dần dần có tiêu cự trở lại, thấy Cố Thành Chi đang ôm mình thì y sửng sốt trong chốc lát mới hỏi: "Làm sao vậy?" Âm thanh của Sở Quân Duật rất nhỏ, tựa như vẫn đang lơ lửng trong không trung chưa đáp xuống.

"Nên là ta hỏi ngươi làm sao vậy! Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!" Cố Thành Chi nhíu mày hỏi.

"Vừa rồi?" Đôi mắt của Sở Quân Dật lại bắt đầu trống rỗng, tay Cố Thành Chi hơi dùng sức, đau đớn làm cho Sở Quân Dật tỉnh táo chút xíu, thậm chí đôi mắt đã bình thường trở lại hơn chút, y mờ mịt hỏi: "Vừa rồi... Xảy ra chuyện gì?"

Cố Thành Chi chớp mắt một cái, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của y, hắn có thể nhìn ra Sở Quân Dật đúng thật là không có ý thức với chuyện vừa rồi, thấy đôi mắt của y đã sắp khôi phục lại như thường, hắn liền buông lỏng tay ra quay trở lại ngồi trên ghế nằm.

"Vừa rồi, đã xảy ra chuyện gì sao?" Sở Quân Dật nhìn thấy sắc mặt của hắn không tốt lắm, cũng có chút chột dạ hỏi.

"Ngươi cảm thấy là có chuyện gì?" Cố Thành Chi liếc mắt nhìn y hỏi ngược lại.

Sở Quân Dật há miệng thở dốc, lại một chữ cũng nói không nên lời.

"Ngươi thường xuyên sẽ như vậy sao?" Cố Thành Chi nhìn về phía y.

"Cái gì?" Sở Quân Dật còn có chút ngốc lăng.

"Nói cách khác..." Cố Thành Chi cau mày, hắn không biết phải nói như thế nào mới miêu tả được chuyện vừa rồi, "Ngươi vừa rồi đang suy nghĩ cái gì?"

"Vừa rồi?" Sở Quân Dật ngẫm nghĩ mới nói: "Ta vừa rồi cái gì cũng không nghĩ."

"..." Cố Thành Chi quả thật không biết nên nói y cái gì cho phải, lẽ nào chuyện vừa rồi đều là ảo giác của hắn?!

Sở Quân Dật không nhớ ra chuyện vừa rồi, cho nên quẳng hết mọi chuyện ra sau đầu, y cầm lấy rượu trên bàn rót hai chung rượu, đưa cho Cố Thành Chi một ly, một ly còn lại tự mình cầm lên, sau đó cười nói: "Rượu này rất ngon, chúng ta uống một chút!"

"..." Cố Thành Chi biết tấm lòng y rộng lớn, nhưng chưa từng nghĩ tới tấm lòng y lại có thể rộng lớn đến mức này. Mới vừa rồi còn là một bộ dáng sắp chết, hiện tại có thể cầm chung rượu cùng hắn uống rượu.

Hắn nhìn chung rượu trong tay cũng không có ý định rối rắm vì chuyện vừa rồi nữa, đương sự còn không vội thì người ngoài như hắn vội có ích lợi gì. Cố Thành Chi uống cạn chung rượu xong, sau đó nói: "Tửu lượng của ngươi không thành vấn đề?"

"Có vấn đề." Sở Quân Dật cũng uống cạn chung rượu, sau đó lại tự rót rượu đầy chung của mình, thuận tiện cũng rót rượu đầy chung của Cố Thành Chi, "Tửu lượng của ta không tốt, bất quá say liền ngủ, những thứ này cứ để đó, ngày mai bọn hạ nhân thu dọn là được."

Cố Thành Chi gật gật đầu, cảm thấy làm vậy cũng được.

Hai người cứ ngươi một ly ta một ly mà uống, sau vài chung rượu, mặt của Sở Quân Dật liền đỏ lên, đôi mắt long lanh ngập nước.

Mà Cố Thành Chi đột nhiên cảm thấy nếu để cho Trương tứ gia đến nhìn thấy bộ dáng này của Sở Quân Dật, bảo đảm hắn ta về sau không có mặt mũi nói mình có bộ dạng rất xinh đẹp. Sau đó hắn ở trong lòng tự tát bản thân một cái, mình đang nghĩ cái gì vậy trời!

Uống thêm vài chung rượu nữa, Sở Quân Dật liền trực tiếp ngã xuống trên ghế nằm, Cố Thành Chi cẩn thận nhìn trong chốc lát, phát hiện tình trạng Sở Quân Dật say rượu lúc này không giống với tình trạng say rượu trước đây, điều này làm cho hắn yên tâm hơn. Thấy Sở Quân Dật đang ngửa đầu ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng Cố Thành Chi liền thấy buồn cười, người này lúc say rượu thật ra rất đáng yêu.

Vươn tay bế Sở Quân Dật lên, Cố Thành Chi không có ý định ở lại bên ngoài, trở vào trong phòng thả người lên trên giường. Mà Sở Quân Dật ánh mắt vô tội nhìn hắn, Cố Thành Chi thở dài, giúp y cởi quần áo, sau đó vỗ vỗ trán của y nói: "Ngủ."

Sở Quân Dật chớp chớp mắt, giống như nghe không hiểu, Cố Thành Chi xoa xoa thái dương, lại nhét y vào trong chăn.

Cố Thành Chi rửa mặt chải đầu xong từ trong tịnh phòng đi ra, trong tay còn cầm theo một cái khăn đã được nhún nước và vắt còn hơi ẩm, đi tới chỗ Sở Quân Dật lau mặt cho y. Sau khi làm xong, hắn đứng dậy cởi quần áo, thổi tắt nến trên giường. Khi hắn nhắm mắt lại đột nhiên cảm thấy bên người có người đang đến gần.

"..." Cố Thành Chi không nói nên lời nhìn người nằm bên cạnh cọ cọ vào mình, người này uống rượu vô liền muốn tra tấn người sao?!

Sở Quân Dật không có bám lên trên người của hắn, chỉ là tiến tới vị trí rất gần hắn, Cố Thành Chi có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trên thân thể của y, mà Sở Quân Dật giống như biết bên cạnh có người nên yên tâm nhắm mắt lại, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Cố Thành Chi không quan tâm nữa, tuy rằng trong lòng có chút chưa thích ứng, nhưng tỉnh lại ai biết còn bao nhiêu chuyện phải làm, thôi thì cứ để vậy đi.