Có ba cửa khẩu trong tuyến phòng thủ biên giới, đều ở nơi địa thế hiểm trở thành lũy kiên cố, dễ thủ khó công, Vệ Bình định hầu quanh năm trấn giữ ở biên quan.
Mà Bình định hầu đương nhiệm chính là một nhân tài kiệt xuất, trấn thủ biên quan hơn hai mươi năm, chưa bao giờ để Hung Nô bước vào lãnh thổ Đại Tấn triều một bước, có thể nói là một người giữ ải, muôn người khôn qua*.(suicaonho.wordpress.com)
* Nhất phu đương quan, Vạn phu mạc kha 一 夫当关,万夫莫开: trong bài thơ "Thục đạo nan" của Lí Bạch mô tả địa hình tỉnh Tứ Xuyên "Núi Kiếm Các chênh vênh cao ngất, một người giữ ải, muôn người khôn qua". Sau thành ngữ này dùng để chỉ hình dung địa thế hiểm trở, dễ giữ khó đánh.
Nhưng lần này quân tình nguy cấp là vì Bình định hầu bị trọng thương, miễn cưỡng chống đỡ thân thể bị thương nặng bảo vệ cửa khẩu* thứ nhất mà ông ấy đã ngã xuống.
* Cửa khẩu - 关口 (Guānkǒu) là nơi mà phương tiện, hàng hóa hoặc con người trong nước được phép xuất cảnh ra nước ngoài hoặc ngược lại.
Bình Định hầu có hai nhi tử, cùng theo ông ấy đến biên quan. Hai nhi tử biết tin phụ thân bị thương nặng bèn phái quân cứu viện, đồng thời gửi thư cấp báo về triều. (suicaonho.wordpress.com)
Khi Cố Thành Chi ở biên quan được Bình định hầu công nhận mới có cơ hội giữ chức vụ Tham tướng chính tam phẩm, những năm đó đều nhờ có Bình định hầu chiếu cố, nay khi biết được tin tức Bình định hầu trọng thương thì hắn có chút ngồi không yên.
Sau mấy lần tra xét và chứng thực, Cố Thành Chi đã biết được nguyên nhân Bình định hầu bị thương nặng.
Hung Nô xâm phạm, Bình định hầu dẫn binh ngăn đánh, kết quả lần này Hung Nô hông quan tâm đến số lượng và hậu quả mà dùng chiến thuật biển người để tách Bình định hầu ra khỏi binh sĩ.
Song quyền khó địch tứ thủ, huống chi Hung Nô đều tập trung hết lại để bao vây giết cho được Bình Định Hầu. Nếu không phải Bình định hầu võ nghệ cao cường, đoán chừng đã phải chết trong trận chiến kia.
Các binh sĩ đều biết tầm quan trọng của Bình định hầu đối với biên quan, toàn bộ vùng lên giết giặc, cuối cùng cứu được Bình định hầu ra, nhưng khi đó Bình định hầu đã bị trọng thương. (suicaonho.wordpress.com)
Các binh sĩ che chở Bình định hầu vừa đánh vừa lui, lui về trong thành thì liền đóng chặt cửa thành. Lúc này Bình định hầu mới chống đỡ không được ngất đi, sĩ quan phụ tá vừa tìm đại phu cứu chữa cho Bình Định Hầu, vừa truyền tin về Kinh thành và hai chỗ cửa khẩu khác.
Cố Thành Chi nhận được tin tức này, cả một đêm không ngủ, Bình định hầu ở biên quan không chỉ là tướng lĩnh thủ thành đơn giản như vậy, bách tính biên quan đều coi sự tồn tại của ông ấy như chiến thần.
Có Bình định hầu ở đây, biên quan sẽ không bị phá. Nếu như ông ngã xuống, chắc chắn lòng dân sẽ tan rã trước tiên. (suicaonho.wordpress.com)
Sở Quân Dật nhìn thấy Cố Thành Chi lo âu, nhưng bản thân không biết nên an ủi hắn như thế nào, chỉ có thể ở bên cạnh hắn, trong lòng âm thầm cầu nguyện, hi vọng Bình định hầu sớm ngày bình phục.
Thực tế lại không có phát triển theo hướng tốt như thế, Vệ đại gia trưởng tử của Bình định hầu mang binh cứu viện, khi nhìn thấy phụ thân bị thương nặng, lòng căm thù của hắn ta với Hung Nô càng sâu hơn, nhưng Vệ đại gia cũng biết được hiện tại không thể hành động theo cảm tính.
Đóng chặt cổng thành, chỉnh đốn quân vụ, trấn an lòng dân, đây mới là chuyện Vệ đại gia cần nên làm trước tiên.
Hung Nô đa số là kỵ binh, kỹ năng cưỡi ngựa cực kỳ xuất sắc, nhưng về bọn họ lại không thuần thục khi tác chiến trên mặt đất như binh sĩ Đại Tấn triều. (suicaonho.wordpress.com)
Cho nên, lần này Vệ đại gia kinh ngạc khi biết Hung Nô cho người đánh úp cửa khẩu lúc nửa đêm, mà còn sử dụng thủ đoạn vô đạo đức để tấn công bất ngờ.
Nhân số tập kích ban đêm không nhiều lắm, nếu không bọn chúng sẽ không thể tránh thoát được đôi mắt của binh lính thủ thành trông coi, bọn chúng đánh lén tướng lĩnh trong thành thất bại, ngược lại làm lộ hành tung.
Mặc dù, những kẻ tập kích ban đêm đều chết đền tội cả rồi nhưng Vệ đại gia vẫn bị thương, thương thế không trí mạng, nhưng khiến chiến sự biên quan trở nên như họa vô đơn chí. (suicaonho.wordpress.com)
Sở Quân Dật vẫn cho người chú ý động thái trong triều, các cấp báo từ biên quan đưa về Kinh thành rất nhiều lần trong ngày. Tuy rằng, y không thể biết được hầu hết tình huống, nhưng chỉ cần lộ ra một chút gió cũng đủ cho Sở Quân Dật biết được thế cục ở biên quan hiện giờ nghiêm trọng ra sao.
Cho đến khi Cố Thành Chi phái người trở về đưa tin, nói rằng Hoàng thượng triệu kiến hắn, buổi tối có thể về trễ.
Sở Quân Dật nhắm hai mắt lại, để cho người báo tin lui ra, qua một lúc lâu mới phun một hơi bị nghẹn ở ngực ra.
Thật ra, Sở Quân Dật đã sớm có dự cảm, kể từ lúc tin tức Bình định hầu bị thương nặng truyền về, y đã biết Cố Thành Chi đang muốn đi biên quan, muốn đi giết chết những kẻ xâm lược kia.
Cố Thành Chi khác với mấy người sống lâu ở trong Kinh thành như y, hắn từng sống ở biên quan, số lượng binh lính hi sinh trong các tin tức được mang về có lẽ đối với những người ở trong Kinh thành chỉ là một con số, còn trong mắt Cố Thành Chi đó lại là huynh đệ sớm chiều ở chung của hắn. (suicaonho.wordpress.com)
Bình định hầu đối với Cố Thành Chi có thể coi là một trưởng bối, vừa là thầy vừa là bạn, hơn nữa cũng có ân tri ngộ đề bạt hắn. Còn những tướng lĩnh binh lính biên quan đều là bằng hữu và huynh đệ đồng sinh cộng tử của Cố Thành Chi.
Giờ đây, sư trưởng, huynh đệ và bằng hữu của mình bị người ta đối xử như thế, bọn đạo tặc muốn xâm lấn quốc thổ, dây máu ăn phần địa giới của Đại Tấn triều. Nếu như lúc này còn không làm thịt những tên đó, vậy Cố Thành Chi sẽ không còn là Cố Thành Chi nữa!
Sở Quân Dật từ trong tàng thư của Sở Tam lão gia lưu lại lấy ra một bcuộn da dê, cẩn thận từng li từng tí mở ra, chỉ thấy trên da dê có những bản đồ được vẽ rõ ràng về lãnh thổ Đại Tấn triều và mấy quốc gia lân cận.
Vươn một ngón tay ở trên bản đồ khoa tay múa chân vài cái, Sở Quân Dật hơi rũ mắt, trên mặt nhìn không ra một chút cảm xúc gì. (suicaonho.wordpress.com)
Giờ này, Cố Thành Chi còn chưa trở về, Sở Quân Dật đành một mình dùng cơm tối. Nhìn sắc trời bên ngoài một chút, Sở Quân Dật chọn một quyển sách, ngồi lên trên giường lật xem.
Trong lòng có tâm sự, ngay cả sách này cũng xem không vào, lật qua mấy trang đều không có chút hứng thú, Sở Quân Dật để sách sang một bên, thở dài, dựa vào gối ngây người.
Lúc Cố Thành Chi về đến nhà đã gần đến giờ tý, Hoàng thượng có ý muốn giữ hắn ở lại nhưng Cố Thành Chi một mực muốn quay về, cho dù chỉ về xem một chút cũng tốt. Hoàng thượng thấy hắn kiên trì đến thế, đành bất đắc dĩ cho lui. (suicaonho.wordpress.com)
Quy tâm tự tiễn* đã không đủ để hình dung tâm tình Cố Thành Chi lúc này, cấp báo biên quan đưa về, tâm tình của Hoàng thượng lo lắng cho tình thế nghiêm trọng ở biên quan, mà trong nhà... còn có người đang chờ hắn.
*Quy tâm tự tiễn - 歸心似箭: đây là thành ngữ Trung Quốc, bính âm: guī xīn sì jiàn, có nghĩa là tâm trạng muốn về nhà nhanh như mũi tên, diễn tả sự nôn nóng muốn về nhà.
Sở Quân Dật còn chưa ngủ, Cố Thành Chi chưa về, y không hề thấy buồn ngủ chút xíu nào.
Cửa phòng bị người đẩy ra, một bóng người vọt vào. (suicaonho.wordpress.com)
Sở Quân Dật vừa đứng lên đã bị người nọ ôm lấy, tuy sức lực kinh người nhưng tựa hồ rất cẩn thận. Sở Quân Dật đưa tay vỗ vỗ lưng người nọ, một chữ cũng không nói.
Được ôm người yêu trong lòng, tâm Cố Thành Chi đã ổn định lại, ôm Sở Quân Dật ngồi xuống giường, giơ tay đánh ra một chưởng phong, cửa đóng lại ngay lập tức. (suicaonho.wordpress.com)
Cố Thành Chi há miệng thở dốc, không biết nên nói làm sao. Hoàng thượng tìm hắn tới là bởi vì muốn hắn xuất chinh, vào lúc này hắn sáng suốt hơn bao giờ hết, Cố Thành Chi đã sớm có ý định xin được ra chiến trường, chẳng qua là mượn cơ hội lần này nói ra.
Hắn không hối hận vì đã đưa ra quyết định, nhưng hắn... không biết nói với Sở Quân Dật ra sao...
"Khi nào thì đi?" Sở Quân Dật nhẹ giọng hỏi.
Hoàng thượng phái người đi Hàn Lâm viện triệu Cố Thành Chi vào cung, chỉ cần nghĩ đến chiến sự ở biên quan, nghĩ đến Cố Thành Chi từng đảm nhiệm Tham tướng chính tam phẩm, đã có thể hiểu được ý tứ của Hoàng thượng.
Khi đó, có rất nhiều triều thần đang ở trong Càn Thanh cung, chuyện Cố Thành Chi xin chiến cũng chưa từng giấu diếm, Hoàng thượng nghe xong ngay cả một câu nói nhảm cũng không có, trực tiếp chấp thuận chuyện xin chiến, ngay cả triều thần cũng không có người nhảy ra ngăn cản, chuyện Cố Thành Chi xuất chinh coi như ván đã đóng thuyền. (suicaonho.wordpress.com)
"Ngày mốt." Cố Thành Chi thở dài, "Tình thế ở biên quan thật sự rất xấu, đã không còn nhiều thời gian nữa."
"Ta biết." Sở Quân Dật cũng thở dài một tiếng.
Binh mã chưa động lương thảo đi trước, triều đình chuẩn bị lương thảo động tĩnh đâu có nhỏ. Lại thêm mấy quân doanh điều động binh sĩ cùng một lúc, có lẽ muốn cùng nhau đi.
"Hai ngày này, ta sẽ không có thời gian ở nhà, có một số việc muốn nói với ngươi." Cố Thành Chi nghiêm mặt nói. (suicaonho.wordpress.com)
"Ngươi nói đi." Sở Quân Dật ngồi thẳng người.
"Ta đi lần này chưa biết phải mất mấy năm mới trở về được, ngươi ở trong Kinh nhất định phải cẩn thận, mặc kệ là Sở gia hay Cố gia." Trong mắt Cố Thành Chi hiện lên vẻ lạnh lùng, "Lần này ra đi vội vàng, ta sẽ không mang theo nhiều người theo, nhân thủ ở lại trong Kinh đều giao cho ngươi tiếp quản, ta đã cho người đi truyền lời, tối mai ta sẽ trở về một chuyến, đến lúc đó cho ngươi gặp bọn họ."
Sở Quân Dật sửng sốt một chút, sau đó vội vàng nói: "Không cần đâu..."
"Quân Dật!" Cố Thành Chi ngắt ngang lời của y, giọng điệu lại càng dịu dàng hơn, "Đừng để ta lo lắng, phụ thân đã phạm phải sai lầm, ta không muốn tái phạm!"
Sở Quân Dật mím môi, gật đầu đồng ý.
Cố Thành Chi ôm chặt y, trong lòng có chút lo lắng, Cố nhị lão gia chỉ phạm sai một lần, kết quả mất luôn cả mạng sống, ngay cả mạng Cố nhị phu nhân cũng không giữ được. (suicaonho.wordpress.com)
Nếu Cố nhị lão gia có thể giao nhân thủ cho Cố nhị thái thái trước khi rời Kinh thành, cho dù Cố gia muốn động thủ vẫn sẽ cân nhắc phân lượng của mình một chút.
Bây giờ, điều Cố Thành Chi sợ nhất chính là bản thân ở biên quan đánh giặc, mà Sở Quân Dật ở trong Kinh thành lại xảy ra chuyện... Vậy thì, lúc đó hắn thật sự phải làm gì đây......
"Phụ thân để lại người giỏi võ cho ngươi không nhiều, đến lúc đó ngươi thu dọn ra mấy gian phòng, ta để lại người đi theo bảo vệ ngươi, việc hộ vệ trong nhà liền giao cho bọn họ, ngươi ra ngoài phải nhớ mang theo bọn họ, biết không?" Cố Thành Chi tiếp tục căn dặn. (suicaonho.wordpress.com)
"Đã biết." Sở Quân Dật chăm chú lắng nghe.
"Còn có Bạch ma ma, nghĩ biện pháp đón ma ma tới phủ ở đi, có bà ấy chăm sóc ngươi, ta có thể an tâm hơn." Cố Thành Chi thở dài nói.
"Được." Sở Quân Dật gật đầu đáp.
Sau khi phân gia, Sở Quân Dật đã muốn đón Bạch ma ma vào phủ ở, nhưng Bạch ma ma thật sự không thoải mái đối với chuyện Sở Quân Dật sống ở "Cố phủ", vì vậy bà không muốn đến làm vướng víu y, cho nên Sở Quân Dật cũng không cưỡng cầu thêm.
Nhưng Cố Thành Chi sắp phải xuất chinh, người hắn lưu lại có thể làm hộ vệ nhưng không có thể làm lão mụ tử*, hạ nhân trong phủ có thể tìm từ thôn trang, không có lão ma ma kinh nghiệm phong phú trông coi, Cố Thành Chi rất sợ Sở Quân Dật sẽ để bản thân sống lại cuộc sống giống như trước khi thành thân. (suicaonho.wordpress.com)
*Lão mụ tử - 老媽子: dùng để chỉ người giúp việc lớn tuổi.
Bạch ma ma có hơi phản đối Sở Quân Dật thành thân với nam nhân, nhưng bà ấy vẫn thật sự quan tâm Sở Quân Dật, có bà ấy ở đây, ít nhất một ngày ba bữa của Sở Quân Dật đã có người giúp đỡ chuẩn bị.
Cố Thành Chi nói thêm không ít chuyện vụn vặt, bình thường có thể không chú ý tới, nhưng giờ này khắc này ai cũng nhìn ra Cố Thành Chi quan tâm Sở Quân Dật đến mức nào. (suicaonho.wordpress.com)
Sở Quân Dật không thấy phiền, nghiêm túc lắng nghe, lại nghiêm túc đáp ứng.
Chuyện có thể nghĩ đến đều nói một lần, Cố Thành Chi nói đến miệng khô lưỡi khô, Sở Quân Dật giúp hắn rót chung nước, nhìn thấy hắn uống xong lại giúp hắn rót thêm một chung.
Nhận lấy chung nước trống rỗng, đặt trở lại trên bàn, Sở Quân Dật đứng ở trước bàn do dự một lát vẫn nhịn không được nói: "Biên quan bên kia..."
"Rất tệ." Cố Thành Chi nhìn y, bình tĩnh trả lời, "Bình định hầu hôn mê bất tỉnh, Vệ đại gia bị thương ở bả vai và cánh tay, trên tay không thể dùng sức, ngay cả văn thư đều do sĩ quan phụ tá chấp bút. Tuy rằng, ở biên quan có không ít tướng lĩnh, nhưng không một ai có thể gánh vác trọng trách. Hiện tại, Vệ nhị gia đã đi thủ thành, hy vọng có thể cầm cự đến khi đại quân tới." (suicaonho.wordpress.com)
Thấy Sở Quân Dật cúi đầu, Cố Thành Chi có chút đau lòng ôm lấy y: "Vệ gia ở biên quan cắm rễ lâu như vậy, sao có thể bị người bên ngoài lay động. Võ tướng có năng lực đa số đều ở bên ngoài, ở lại trong Kinh thành đều là người đã lâu chưa ra chiến trường, còn không chỉ là một đám lý luận suông, Hoàng thượng sao có thể yên tâm giao cho bọn họ. Trong chiến tranh thay đổi tướng lĩnh sẽ ảnh hưởng sĩ khí, nếu như tướng lĩnh kia không thể làm cho binh sĩ tâm phục khẩu phục, cho dù có quân lệnh quan chức trong người cũng...... đây không phải là vấn đề lớn khi không có chiến tranh. Suy cho cùng thì mọi chuyện là thế, nhưng trong chiến tranh nó lại là điểm trí mạng."
Sở Quân Dật gật gật đầu tỏ vẻ hiểu, lãnh đạo nhảy dù xuống, nếu không có chút tài năng làm sao có thể phục chúng. Trước khi chiến trang bắt đầu vẫn còn thời gian điều chỉnh, nhưng hiện tại biên quan đã khai chiến, bây giờ điều thiếu hụt nhất chính là thời gian. (suicaonho.wordpress.com)
" Người duy nhất có thể lãnh đạo ở biên quan chỉ có Bình định hầu, cho dù là Vệ đại gia và Vệ nhị gia cũng kém rất nhiều, cho nên Bình định hầu mới đề bạt ta như vậy." Cố Thành Chi có chút bất đắc dĩ.
Nếu con ruột có thể tiếp nhận vị trí của Bình định hầu, ông ấy cần gì phải đề bạt người khác chứ.
Vệ đại gia và Vệ nhị gia không phải kẻ bất tài, nhưng hai người đó thủ thành dư sức nhưng tấn công lại chưa đủ hung bạo. Bình định hầu lặng lẽ quan sát nhiều năm, cuối cùng chỉ đành phải tìm một người ngoài tới nối nghiệp.
Địa thế biên quan không giống những nơi khác, muốn ngồi lên vị trí của ông ấy nhất định phải có đầy đủ bản lĩnh, bằng không sẽ hại Vệ gia, còn phải dùng ngàn vạn tánh mạng binh sĩ mới bảo vệ được quốc gia.
Vệ đại gia và Vệ nhị gia cũng hiểu rõ, cho nên trong tấu chương đưa về triều đều trực tiếp viết cầu xin Hoàng thượng cho Cố Thành Chi xuất chinh.
Cố Thành Chi được Bình định hầu đề bạt, nhưng những năm đó người được Bình định hầu đề bạt không chỉ có một mình hắn, có điều trong số đó chỉ có mỗi Cố Thành Chi có thể ngồi vào vị trí kia.
Chức quan Tham tướng chính tam phẩm của Cố Thành Chi do tự bản thân hắn dùng quân công và mưu trí có được, không phải do người khác bố thí, cho nên Hoàng Thượng mới triệu Cố Thành Chi vào cung.
"Bình định hầu... rất cơ trí." Sở Quân Dật cười cười, "Nhìn người rất tốt." (suicaonho.wordpress.com)
"Ừ." Cố Thành Chi tiến lại gần hôn anh, "Nam nhân của ngươi, đương nhiên là tốt nhất."
Nụ hôn này rất dịu dàng, Sở Quân Dật cảm thấy đáy mắt có chút cay đắng, trong lồng ngực có hơi khó chịu, nhưng một lời y cũng không nói.
Sở Quân Dật dựa vào ngực hắn trong chốc lát liền đẩy người ra, "Ngày mai ngươi còn rất nhiều việc phải làm, tranh thủ thời gian ngủ chút đi." (suicaonho.wordpress.com)
Cố Thành Chi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của y, lúc này mới xoay người đi vào tịnh phòng, Sở Quân Dật ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của hắn, sau đó liền đi vào phòng ngủ trải giường.
Sau khi Cố Thành Chi từ tịnh phòng đi ra, tắt đèn nằm xuống, ôm lấy Sở Quân Dật, hôn hôn trán y, vẫn nhịn không được hỏi: "Chuyện thỉnh chiến ta không có nói với ngươi... Có phải ngươi tức giận hay không?"