Bạch Kỳ vĩnh viễn quên không được ngày đó, Bạch Huyên Huyên nửa dụ dỗ nửa ép buộc cô cột giày cưới ở trên đùi. Rồi khi tìm giày cưới lại cố ý đưa ra ám chỉ, kích thích mọi người lục dưới váy cô.
Cô lúc ấy thật không dám tin tưởng, dùng hết tất cả sức lực phản kháng. Nhưng dưới hoàn cảnh như vậy, sự phản kháng của cô ngược lại trở thành thuốc trợ hứng cho đám người Bạch Cương. Người tham dự trong đó càng ngày càng nhiều, sau đó bọn họ không hề thoả mãn với việc chỉ sờ soạng một chút như vậy. Nhìn xem, những người lớn ngày thường đó, những bạn bè thân thích mở miệng đầy nhân nghĩa đạo đức đó, đều như thay đổi bộ dáng.
Bọn họ kêu to cười lớn, lấy việc ai làm được nhiều nhất mà tự đắc. Lời lẽ bọn họ chính đáng như Bạch Huyên Huyên nói— "Nháo phù dâu là hợp pháp", "Làm phù dâu chính là phải bị làm ồn ào", "Làm ông ào hôn lễ mới náo nhiệt, pháp luật cũng không quản được",...
Trên người cô quần áo càng ngày càng ít, đến cuối cùng, ở trên giường tân hôn kia, cô bị người ta hạ thuốc thay phiên nhau cưỡng bức, thậm chí không đếm được rốt cuộc có bao nhiêu người.
Tất cả của cô đều bị huỷ hoại, cô trở thành công cụ tiết dục dơ bẩn trong mắt người nhà họ Bạch, cũng trở thành người âm u quái gở sa đoạ trong mắt người trong thôn. Cô không dám ra cửa, không dám tiếp xúc với bất kỳ ai. Sống không bằng một con chuột trong cống thối.
"Tới, Huyên Huyên. Chị đã để bọn họ xếp hàng ở bên ngoài, em cố gắng một chút, chống đỡ..."
Bạch Kỳ vỗ vỗ mặt cô ta, đứng dậy tìm cái góc độ tốt nhất xem diễn, trên mặt mang theo nụ cười hưởng thụ không bình thường.
Khi đang nói chuyện, bên ngoài lại vọt vào thêm hai người đàn ông. Bên ngoài màn hình Cố Viện nhớ rõ, đây là chủ lực trong nháo phù dâu sáng nay. Giờ phút này cả người bọn họ đỏ bừng, hiển nhiên là chịu không nổi, thẳng tắp đi đến chỗ Bạch Kỳ.
Cố Viện đang lo lắng đề phòng, lại phát hiện ngoài video quay chụp, bên người Bạch Kỳ hình như có người che chở. Hai tên kia còn chưa đến gần người đã bị đá đến bên Bạch Huyên Huyên.
Bọn họ giống như là điên rồi, sau khi bị té ngã hoàn toàn không cảm thấy đau, tay chân hoảng loạn cởi quần trước mặt mọi người, móc dương v*t ra, tìm chỗ có thể phát tiết trên người Bạch Huyên Huyên.
Một người nắm đầu Bạch Huyên Huyên, đem gậy th*t nhỏ cứng tản ra mùi tanh nồng của mình mạnh mẽ nhét vào trong miệng cô ta, thẳng lưng tàn nhẫn đâm vào, gậy th*t đi vào tận gốc, đâm đến hai má Bạch Huyên Huyên phồng phồng, bất lực mà nức nở.
Một người khác ôm Bạch Huyên Huyên xoay lại, để miệng huyệt của cô ta đối diện Bạch Cương. Hắn tách mông thịt ra, lộ ra cúc huyệt non mềm, nơi này có vô số nếp uốn mấp máy, còn có dâm thuỷ từ hoa huy*t chảy xuống. Hắn dùng tay hung tợn thọc vào, sau vài cái hắn đỡ côn th*t cứng ngắc mạnh mẽ thọc vào cúc huyệt, không có chần chừ lập tức thọc vào rút ra.
Đàn ông bên ngoài từng bước từng bước đi vào, dùng sức phát tiết trên người Bạch Huyên Huyên, đâm hoa huy*t kia đến chảy máu cũng vẫn không bỏ qua. Kỳ lạ nhất, những người này mặc dù đã phát tiết, nhưng dương v*t cũng hiện ra trạng thái vô cùng không bình thường. Phối hợp với Bạch Kỳ mỉm cười thần bí, càng thêm ý vị sâu xa.
Trong đại sảnh hôn lễ, Cố Viện xem đến trợn mắt há hốc mồm, đồng thời trong lòng cũng dâng lên khí lạnh vô hạn. Nếu hôm nay không phải cô có người che chở, nói không chừng cũng sẽ có kết cục giống như Bạch Kỳ.
Mặt khác, cô đương nhiên sẽ không thánh mẫu đến nỗi đồng tình với tình cảnh của Bạch Huyên Huyên. Nguyên nhân hậu quả đều là do hai anh em này, nói trắng ra chút nữa, chính là xứng đáng.
Nhưng chỉ bằng vào một mình Bạch Kỳ, có thể có năng lực lớn như vậy sao? Có thể đem người nhà họ Bạch lạ lùng lại ngoan độc này đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Phản ứng đầu tiên của Cố Viện là nhìn về phía Thẩm Vạn Cẩm, phát hiện so sánh với bộ dáng kinh ngạc của đa số mọi người, tên này vậy mà vừa cắn hạt dưa vừa xem, trạng thái mười phần hóng hớt.
Thấy cô nghi hoặc nhìn qua, Thẩm Vạn Cẩm hình như có thuật đọc tâm, bĩu môi nói: "Không phải tôi, tôi không có tiền như vậy, tôi chỉ là người theo dõi thôi."
Sau khi nói xong hắn đột nhiên đánh giá Cố Viện từ trên xuống dưới một phen, nói chuyện cũng đầy ý tứ sâu xa: "5 vạn* à, cô ngàn vạn lần phải giữ chắc tim mình, đừng yêu Trần Vũ Hàng, có chút người không dễ chọc đâu, đặc biệt là... người cuồng em trai."
(*Lúc đầu chị làm với Hàng ca chị báo giá 5 vạn, nên Thẩm ca đặt cho chị tên 5 vạn.)
Cố Viện cạn lời. Yêu cái gì, cô mới không nghĩ chơi mấy cái thứ đó đâu.