Hỗn Nguyên Hệ Thống

Chương 116: Khách Đến




Nhìn nhìn một cái, Lâm Phong không chút do dự đi vào.
Ngoại trừ một cái bễ rèn, một cái bàn thì còn lại đều là từng giá các loại nguyên liệu được sắp xếp gọn gàng.
Bất quá, Lâm Phong đi tới nhìn thì đa số là những vật liệu cơ bản nhất như khoáng sắt, đồng quáng, mỏ quặng thô…rất thích hợp để luyện một số pháp khí thấp giai, dùng để nâng cao tay nghề thì rất tốt.
Nhìn xong, Lâm Phong liền quay ra ngoài, lẳng lặng đả tọa mà chưa vội rút thưởng.
Cho đến tận sáng hôm sau, sau khi nghỉ ngơi, cả người thần thanh khí sảng Lâm Phong mới mở công năng hệ thống, bắt đầu rút thưởng.
Bất quá, dường như ông trời thấy Lâm Phong đã quá đủ vận khí, hắn rút liền ba lần mà không được thứ gì, toàn là chúc may mắn lần sau, thật vô ích!
Tuy nhiên, Lâm Phong cũng không vì vậy mà buồn rầu, ngay lập tức cả người thu liễm khí tức, gần như vô hình, hóa thành một đạo kim quang phóng đi nhanh chóng.
Còn chuyện tiếp nhận nhiệm vụ mới, tạm thời Lâm Phong chưa muốn. Mà bởi vì hiện thời hắn đã nắm quyền chủ động, cho nên chuyện nhận nhiệm vụ hay không là do chính hắn tùy thời quyết định mà thôi.
Qua một chốc, Lâm Phong đã tìm được một nơi kín đáo hạ xuống, sau đó không nhanh không chậm bắt một chiếc taxi đi đến sân bay.
Cũng may, trình độ tiếng Anh của Lâm Phong rất khá cho nên việc giao tiếp không quá khó khăn, cuối cùng cũng mua được một vé bay về Nam Kinh. Tính ra cái hẹn với Trần Hùng cũng còn vài tháng nữa, cho nên Lâm Phong muốn sớm quay về.
Hiện tay tu vi đã nâng cao, Lâm Phong cũng không quá kiêng kị gì nữa. Chuyến này trở về hắn sẽ giải quyết mọi ân oán tục sự, sau đó sẽ tiến hành bế quan tu luyện cảm ngộ một phen.

Nhìn nhìn một mảnh xanh ngắt, mây trắng dập dìu bên dưới, Lâm Phong âm thầm cảm thán thời gian trôi quá nhanh. Bỗng dưng lúc này, từ trong Linh Thú Viên truyền đến một ý niệm, Lâm Phong liền phân một tia thần thức tiến vào thì thấy tiểu Bạch đã tỉnh.
So với khi trước, tiểu Bạch vẫn như vậy không có biến hóa gì lớn, vẫn là yêu thú cấp hai, nhưng khí tức trên người lại củng cố lại rất nhiều, hơn nữa lại cũng đã đạt đến đỉnh cấp hai. Đối với chuyện này, Lâm Phong cảm thấy rất vui mừng. Dù gì ngồi trên máy bay cũng rất buồn chán, Lâm Phong liền chơi đùa với nó một chút.
Lâm Phong về tới Nam Kinh là lúc sụp tối, tất cả mọi người ai cũng hối hả đi ra ngoài. Riêng Lâm Phong thì lững thững bước ra, lấy điện thoại ra nhìn thì thấy nó đã hết pin, Lâm Phong liền cười khổ.
Lâm Phong liền đi thẳng ra ngoài, sau khi đứng chờ một hồi liền thấy một chiếc taxi trờ tới. Tuy nhiên, vừa mới mở cửa định ngồi vào thì một cô gái từ đâu chạy tới, nắm lấy khuỷu tay Lâm Phong nói với giọng gấp gáp:
Vị tiên sinh này, xin nhường chiếc taxi này cho tôi được không, tôi đang gấp lắm!
Ồ, cô nhìn tôi đang rãnh lắm hả?
Lâm Phong hơi có chút bực mình, dù gì cũng đứng gần mười lăm phút, hết cụ già đến phụ nữ, nếu cứ nhường mãi thì phỏng chừng chút nữa Lâm Phong sẽ không nhịn nổi mà trực tiếp bay đi cho nhanh mất.
Không phải, xin lỗi, nhưng…nhưng…à, hay tiên sinh cho tôi cùng đi nhé, dù sao cũng còn chỗ mà, tôi hứa sẽ không làm phiền tiên sinh, cầu xin anh đó.
Này, hai cô cậu có đi không?
Vị tài xế dừng xe một lát mà không thấy ai ngồi lên liền thò đầu ra hỏi, có chút bất mãn.
Được rồi, mời cô vào.
Lâm Phong thấy vậy thì cũng không đành lòng, liền do dự một chút rồi đồng ý.
Nghe mùi hương thơm thoang thoảng phát ra từ người cô gái bên cạnh, Lâm Phong cũng không tỏ vẻ gì mà lẳng lặng ngồi im không lên tiếng.
Dường như có chút khó chịu với loại không khí ngưng trọng này, cô gái liền chủ động nói:
Cảm ơn anh cho em đi cùng, thật sự em gấp quá, nhà em thật sự có việc gấp cho nên…cho nên…
Không có gì. Việc nhỏ mà thôi.
Lâm Phong cắt đứt lời nói của cô gái, sau đó lại tiếp tục ngồi im.
Cô gái thấy Lâm Phong lãnh đạm như vậy thì trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác tức giận khó hiểu. Nhan sắc của cô cũng không đến nỗi nào, cộng thêm địa vị đặc thù, sớm đã là đóa hoa hồng mà rất nhiều sâu bọ hàng ngày liều chết xông đến bên cạnh cô. Vậy mà người này không thèm để ý gì, cứ như cô là vô hình vậy.
Nghĩ nghĩ một chút, cô nàng lại nói tiếp:
Em tên là Lạc Hinh. Xin hỏi tên anh là gì?
Giọng nói có chút nũng nịu, ngọt ngào làm cho đến vị tài xế đang ngồi trước cũng nhìn qua kính chiếu hậu một cái rồi nuốt nước bọt khan.

Bất quá, dường như cả người Lâm Phong được cấu tạo từ hàn băng vạn năm vậy, chỉ nghe hắn nói:
Lâm Phong!
Nói xong cũng không tiếp tục nói gì nữa. Nhưng trong lòng thì hơi giật mình, họ Lạc cũng không phải họ phổ biến, bất tri bất giác hắn đột nhiên nhớ tới Lạc Thủy.
Thì ra là anh Lâm.
Lạc Hinh nói xong thì cũng không hứng thú nói chuyện tiếp nữa. Nàng bây giờ đã trăm phần trăm khẳng định thành phần cấu tạo của Lâm Phong hoàn toàn là sắt và đá rồi, cho nên cũng không tiện mặt dày thêm nữa.
Xe rất nhanh đi tới một khu tứ hợp viện, Lâm Phong nhìn thấy nơi Lạc Hinh bước xuống thì hơi nhíu mài, nhưng cũng không quan sát thêm mà ngồi yên chờ xe chạy thêm một hồi, hắn mới vuốt cằm lẩm bẩm:
Sao trùng hợp thế nhỉ?
Nói xong cũng đem chuyện này quẳng ra sau đầu. Bởi vì chỗ mà Lạc Hinh xuống rất gần với địa chỉ nhà mà Trần Hùng đã từng mới hắn tới chơi.
Rất nhanh, Lâm Phong đã về đến nhà. Nhìn Lâm Phong bộ dáng phong trần, cha mẹ hắn liền nhào tới hỏi thăm, sau đó hỏi tình hình công việc ra sao, công tác thế nào.
Lâm Phong cũng xào nấu một ít qua loa để đối phó rồi giả vờ mệt mỏi để tránh sát thương nơi đầu sóng ngọn gió.
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong Lâm Phong liền gọi cho Trần Hùng thông báo mình đã về. Nhưng Trần Hùng báo lại đã đi Bắc Kinh giải quyết chuyện gì đó, mấy ngày nữa mới về, khi về sẽ gọi lại cho Lâm Phong.
Thế là Lâm Phong cũng không có việc gì làm, liền yên yên ổn ổn ở nhà xem ti vi, đi dạo chung quanh. Nhìn thấy cha mẹ hắn vậy mà đã nuôi cá, trồng rau, trồng mướp, lại nuôi hẳn cả chuồng gà thì Lâm Phong cười vui vẻ.
Hỏi ra thì cha mẹ Lâm Phong nói là để dành cho hắn và tiểu Mai tẩm bổ, dù sao thì gà mua ở chợ cũng không tốt bằng gà nhà. Lâm Phong liền cảm ơn cha mẹ, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy ấm áp vui vẻ.
Suốt mấy ngày sau, Lâm Phong không trồng rau thì cho cá ăn, hoàn toàn buông bỏ mọi việc ra khỏi đầu, thậm chí mấy ngày liền Lâm Phong cũng không xem xét mọi chuyện trong Hệ thống, cũng không vận dụng hỗn nguyên lực trong cơ thể theo thói quen, hoàn toàn buông lỏng tùy tâm.
Cho đến một hôm, Lâm Phong liền thấy hai người đi bộ đến trước cổng nhà, nhưng điệu bộ có chút ngập ngừng.
Lâm Phong hơi ngạc nhiên, phải biết đây là nhà mới của hắn mua để dành cho cha mẹ dưỡng già, cũng ít có người biết ngoại trừ vài người thân quen.
Nhưng sau khi nhìn kỹ, Lâm Phong liền ồ lên một tiếng, để cây cào đất qua một bên, bước ra cổng, vừa đi vừa nói:
Sao hai cô biết nơi này mà đến?
Thì ra hai người này chính là tiểu La và Diệp Băng Chi.
Tiểu La vẫn như cũ mặc tây trang, tóc búi gọn, nhưng lần này có chút kín đáo hơn cái đêm lần đầu tiên Lâm Phong gặp nàng lúc từ nhà Diệp Tùng về.

Còn Diệp Băng Chi, bất ngờ lại mặc một cái váy trắng muốt, tóc dài buộc sau lưng, một bên mái khéo léo che đi vết sẹo dài một bên mặt, đánh phấn nhẹ. Quả thật là một mỹ nhân nghiêng thùng đổ nước.
Em…em và Diệp tỷ muốn cảm ơn anh về chuyện lần trước, vả lại, mẹ em muốn mời anh đến dùng một bữa cơm cho nên em mới tìm đến…anh…đại nhân…xin đừng trách!
Tiểu La ấp úng mãi mới nói xong. Còn Diệp Băng Chi thì không nói gì, một đôi mắt đen láy chỉ chăm chú nhìn thẳng khuôn mặt Lâm Phong không có chút tránh né.
Lâm Phong cũng hơi bất ngờ về chuyện này, bất quá chưa trả lời mà nói:
Mời hai cô vào nhà, à, gọi cả tiểu Đao vào luôn đi, xe cũng chạy vào đi, cần gì cẩn thận vậy.
Thì ra Lâm Phong chỉ cần đảo mắt một cái đã thấy tiểu Đao đang lấp ló ở xa xa, liền cười cười nói.
Tiểu La ngại ngùng, lấy điện thoại ra gọi cho tiểu Đao rồi nói nói gì đó, liền cúp máy cùng đi với Diệp Băng Chi vào bên trong.
Phòng khách nhà Lâm Phong sớm đã được cha mẹ hắn trang trí lại, một bộ ghế gỗ rất bình thường được lọt nệm rất lịch sự. Trên bàn bày một bộ ấm trà do chính tay Lâm Phong từng chọn, bởi vì sở thích của hắn là uống trà cho nên vật này được hắn chú ý đầu tiên khi dọn đến nhà này.
Mời hai cô ngồi. Chờ chút, để tôi đi pha trà.
Ấy ấy, để em đi, xin đại nhân cứ ngồi đi.
Thôi, nhà tôi để tôi pha, các cô làm khách thì cứ ngồi đó. À mà sau này đừng gọi đại nhân gì nữa, nghe già lắm, cứ gọi tên tôi là được. Dù sao chúng ta tuổi tác cũng không chênh lệch nhiều lắm.
Lâm Phong thấy bộ dáng cẩn thận của tiểu La thì bật cười.
Nhưng mà..
Nhưng nhị cái gì, hay cô muốn phản khách vi chủ, tính tạo phản sao? Vả lại, đây là nhà tôi, cô làm sao biết trà nước để chỗ nào. Cứ ngồi yên đó.
Nói xong Lâm Phong liền quay đi, nhưng đột nhiên, Lâm Phong nghĩ tới chuyện gì đó, liền gọi Diệp Băng Chi bảo:
Diệp tiểu thư, vào đây lấy giúp tôi ít bánh bày ra đĩa.
Diệp Băng Chi nghe Lâm Phong gọi thì Ân nhẹ một tiếng rồi đứng lên bước theo. Hình dáng hoàn toàn thay đổi với vị Hắc la sát ngày nào.