Hỗn Nguyên Hệ Thống

Chương 117: Tự Vệ




~~Bi bạo mừng tuyển Anh chiến thắng
~~
Nhìn Diệp tỷ nhẹ nhàng bước theo Lâm Phong ra sau, tiểu La không biết nghĩ tới chuyện gì, hai má hơi hồng lên nhưng chỉ ngồi im, hai tai không nhịn được là cố gắng lắng nghe mọi động tĩnh vang ra từ căn bếp.
Đáng tiếc, nàng cũng không có hóng được gì, mà ngay lúc này, tiểu Đao cũng bước vào, liền bắt đầu trò chuyện với tiểu La.
Bên trong phòng bếp, nhìn thấy Diệp Băng Chi tiến vào, Lâm Phong liền lấy tay chỉ chỉ:
Bánh trong tủ kia, còn dĩa ở đó. Cô lấy ra xếp lại giúp tôi nhé. Nhà này từ khi đến ở chắc ba người là khách nhân đầu tiên của tôi đó, không tiếp đãi đàng hoàng thì cũng không được.
Lâm tiên sinh khách khí rồi, lại làm phiền anh làm việc, thật ngại quá.
Không có gì, mấy lần cô tìm đến tôi, chắc không chỉ để tạ ơn chứ?
Lâm Phong đột nhiên hỏi.
Diệp Băng Chi đang soạn bánh bỗng nhiên bàn tay hơi ngừng lại, sau đó tiếp tục làm như không có gì, trả lời:

Nếu ngày đó không có Lâm tiên sinh, chắc chắn tôi đã trúng độc thủ của Hoắc Thần. Một bữa cơm có sá gì… Xin ngài đừng hiểu lầm.
Ồ, là tôi đa nghi. Thôi, chúng ta ra ngoài.
Lâm Phong thấy có hỏi cũng không được gì, bèn không quan tâm nữa mà đi ra phòng khách.
Sau vài hồi trò chuyện, Lâm Phong liền gật đầu đồng ý buổi tối sẽ đến nhà tiểu La dùng cơm. Nếu còn từ chối nữa, chắc chắn người ta sẽ cho là hắn được thế làm ra vẻ, Lâm Phong cũng không muốn mang danh hào xấu xa này trên người.
Nhìn mấy người rời đi, Lâm Phong liền sửa soạn ra vườn trồng nốt số rau xanh.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên. Lâm Phong liền cầm lên nhìn thì thấy là Diệp Tùng gọi, liền vui vẻ bắt máy:
Phong, trưa nay đệ rãnh không? Sang nhà lão ca dùng cơm, có chút việc đại ca muốn thương lượng với đệ đây.
Được, chút nữa đệ sang, có cơm của đại tẩu ăn thì ngu sao không qua, haha.
Lâm Phong nghe vậy thì thuận thế đùa một vài câu rồi cúp máy. Nghĩ lại, cả cái Nam Kinh này, chắc chỉ có mỗi Lâm Phong dám nói giọng trêu đùa đó với Diệp Tùng mà thôi.
Người khác lại không biết, Diệp Tùng tuy bề ngoài nghiêm khắc uy nghi, nhưng theo tuổi tác thì càng giống trẻ con hơn, tính tình rất bộc trực thoải mái, chỉ là chưa có chỗ thể hiện vì mặt mũi. Nhưng chuyện này thì Lâm Phong như đi guốc trong bụng lão vậy, cho nên thường ngày nói chuyện cũng không kiêng kị gì nhiều, rất là ung dung thoải mái.
Đang thoải mái nghĩ đến đây thì bỗng dưng tiếng chuông điện thoại vang lên tiếng chuông điện thoại mà tiểu Mai vừa đổi lại lần trước khi hắn lên Bắc Kinh:
..và em sao hồn nhiên…xinh như nàng tiên…cho bao chàng trai ngẩn ngơ theo em xin làm quen…
Lâm Phong mỗi lần nghe tiếng chuông này đều có loại xung động muốn đập điện thoại, nhưng biết sẽ làm phật lòng cô em gái nên chỉ còn phương pháp là bắt máy thật nhanh, mà đây cũng là dụng ý chính của tiểu Mai khi liên tục cài những nhạc chuông kỳ lạ vào máy Lâm Phong.
Alô, dạ con nghe nè ba.

Cái gì? Dạ, được rồi. Ba mẹ cứ ở đó con đến ngay. Cha mẹ cứ nói chờ con đến bồi thường cho gã.
Lâm Phong nói xong liền cúp máy, Hỏa độn thuật đã lâu không sử dụng liền được hắn thi triển ra. Chân bước vài bước đã xuất hiện ở xa xa, lấy tốc độ nhanh nhất chạy đi.
Qua cuộc gọi, Lâm Phong có thể nghe thấy giọng cha hắn có vẻ hơi mất bình tĩnh, còn mẹ hắn thì đang lớn tiếng năn nỉ ai đó.
Qua vài lời sơ sài của cha mình, Lâm Phong có thể hiểu một chút sự việc. Thì ra sáng nay trong lúc cha mẹ hắn đi chợ, khi sang đường thì một chiếc xe vượt đèn đỏ tông vào người họ. Rất may, Lâm Phong sớm đã đưa mộc phù hộ thân cho nên trong lúc nguy cấp nó đã phát ra linh khí vô hình hộ thân, tránh thoát được một kiếp, còn chiếc xe kia thì bị hư hỏng nặng.

Chuyện không có gì để nói nếu như gã lái xe bước xuống lớn tiếng đòi bồi thường. Cha mẹ Lâm Phong vốn lương thiện dễ dần, nào đâu tiếp xúc qua loại du côn ác bá như vậy, cho nên mới gọi Lâm Phong để nói hắn đến bồi thường vì người kia đòi cả triệu.
Theo Lâm Phong phỏng đoán, với bản tính của cha mẹ, nếu trên người có mang theo một triệu phỏng chừng cũng bồi theo gã kia rồi. Bởi vậy cho nên Lâm Phong mới dặn họ cứ nói là chờ hắn đến bồi thường.
Lâm Phong chạy đi rất nhanh, chốc lát đã thấy đám đông xa xa, vì vậy liền lấy tốc độ bình thường chạy tới, chen vào giữa.
Vừa tới nơi, Lâm Phong liền đưa mắt nhìn, thấy một gã thanh niên ăn mặc sang trọng, đang đứng chỉ vào mũi cha mẹ hắn mà mắng, còn cha mẹ hắn thì cứ cúi đầu không nói. Lập tức nộ hỏa trong lòng Lâm Phong dâng lên, bước tới nói:
Cha mẹ, con tới rồi. Mọi chuyện để con giải quyết.
Vừa nói, Lâm Phong vừa lấy tay kéo cha mẹ ra phía sau.
Lâm mẫu nhìn thấy con trai lớn, bao uất ức liên tuôn ra, nước mắt theo đó chảy dài trên gò má mà không nói nên lời. Lâm Phong thấy cảnh này liền nén xung động muốn bóp nát tên trước mặt, gằn giọng nói:
Mọi chuyện ra sao, mẹ kể rõ ràng cho con…
Nhưng Lâm Phong chưa kịp nói hết câu, gã thanh niên hổ báo liền bước tới chỉ tay vào mặt hắn mà nói:
Mày là con ổng bả phải không? Mau đền tiền sửa xe cho tao.
Lâm Phong nhíu mài, hai ngón tay liền kẹp lấy ngón tay gã, không khách khí vặn ngược ra sau khiến cho gã uốn éo đau đớn.
Nói chuyện với tao thì đứng im mà nói. Còn nếu thích động thủ thì cứ giỏi đánh tao một cái, tao sẽ không ngại mà cho mày húp cháo tới cuối đời.
Tính tình Lâm Phong hôm nay coi như tốt, nhưng chắc chắn sẽ không cho gã này ăn quả ngọt gì. Chỉ là có quá đông người đang đứng xem. Điều này làm Lâm Phong càng thêm giận, bao nhiêu người đứng xem mà để một thằng nhóc choai choai chỉ mũi hai người lớn tuổi mà sỉ vả, không ai đứng ra can thiệp mà đứng xem kịch vui.
Nghĩ tới đây, Lâm Phong liền tức giận hét lớn:
Xem cái gì? Nhìn đủ chưa, giải tán.
Trong lời nói, Lâm Phong cũng không ngại thi triển ra chút uy áp chấn nhiếp, ai nầy nghe xong lỗ tai đều kêu ong ong, đầu váng mắt hoa, bèn thi nhau cúp đuôi bỏ chạy. Thoáng cái, chỗ này chỉ con ba người nhà Lâm Phong, một gã thanh niên đang ôm ngón tay đau đớn và một cái xe bị móp méo. Khung cảnh có chút kỳ lạ.
Nhìn thấy Lâm Phong bá đạo như vậy, gã thanh niên có chút sợ hãi nhưng rất nhanh thay bằng vẻ hung tợn nói:
Có chút sức mạnh thì mày tưởng dọa được tao sao? Bây giờ tính luôn tiền thuốc cho tao là hai triệu, nếu không bồi thường thì đừng hòng rời khỏi đây.
Hắc, chuyện đó không phải mày quyết định.

Nói xong, Lâm Phong liền quay sang mẹ hỏi rõ mọi chyện. Cuối cùng, Lâm Phong nghe xong thì có thể đoán chắc thằng nhóc này vượt đèn đỏ gây tai nạn nhưng còn muốn chơi lầy lấy số. Vậy thì hôm nay Lâm Phong cũng không ngại mà cho nó số của trại hòm luôn, coi như làm từ thiện.
Nếu hôm nay đổi lại là hai người khác, chắc chắn bị nó cán chết không nghi ngờ gì.
Chuyện nãy giờ mẹ tao kể lại, mày cũng nghe. Đó có phải sự thật không?
Lâm Phong từng bước đi tới gần gã thanh niên, lạnh lùng hỏi.
Tao không cần biết, đứa nào cản đường tao chạy thì tao có quyền đâm. Ở cái Nam Kinh này thì tao có thể cán chết bất cứ đứa nào tao chướng mắt, mày làm gì được tao? Tao nói cho mày biết, cha tao là Cục trưởng công an thành phố. Mày ngon cứ động vào người tao thử xem, khặc khặc.
Gã nói xong thì cười nham nhở đắc ý. Cái chiêu bài kia chính là Kim bài miễn tử của gã ở đất Nam Kinh này. Trăm lần như một lấy ra đều đại phóng quang mang, chấn nhiếp quần hùng.
Cha mày là cục trưởng công an thành phố?
Lâm Phong nghe xong liền dừng cước bộ, nhíu mài.
Gã thanh niên thấy vậy liền mừng rỡ, trong lòng cho rằng Lâm Phong đang sợ hãi, vì vậy liền ưỡn ngực lên, bước tới trước mặt Lâm Phong hống hách nói:
Sợ, sợ rồi sao? Sao lúc nãy mày hùng hổ lắm mà? Bây giờ tao tát mày đây, ngon thì giúp tao ăn cháo đến hết đời xem nào?
Nói xong, bàn tay gã liền không chút khách khí tát một cái.
Cái tát này đối với gã đã rất nhanh, nhưng đối với Lâm Phong nó chẳng khác gì phẩy tay đuổi ruồi, chậm chạp đến đáng thương.
Lúc này, mấy người vây xem khi trước đã giải tán nhưng lại có một số khác đứng xa xa vây xem. Dù sao nơi này cũng rất nhiều người qua lại. Trong mắt Lâm Phong xẹt qua một tia hiểm độc, liền chờ cho bàn tay của gã thanh niên đến gần mặt, liền giả vờ ngã sang một bên, miệng điên cuồng phun máu, thậm chí, để cho tăng hiệu quả về mặt hiệu ứng, Lâm Phong không ngại ngùng cố gắng miễn cưỡng ép ra cho bằng được một dòng máu màu đỏ tươi chảy theo khóe miệng.
Người xung quanh liền la lên kinh hoảng. Cha mẹ Lâm Phong thì nhào tới bất chấp tất cả đỡ hắn ngồi dậy.
Riêng gã thanh niên thì mặt ngơ ngơ không hiểu, lúc nãy gã quả thật có tát Lâm Phong, nhưng đã tát trúng đâu? Hơn nữa, một cái tát của gã làm sao đủ sức đánh bay một người. Trong lúc gã đang nhìn nhìn lại bàn tay kiểm tra xem có phải mình bóp vếu nhiều quá nên bàn tay luyện được thần công Bóp Vếu Long Trảo Thủ trong truyền thuyết hay không thì Lâm Phong bỗng dưng lồm cồm đứng dậy, mang theo cái miệng đầy máu, lững thững đi tới trước mặt gã, mỉm cười lạnh lùng nói:
Bây giờ đến tao tự vệ!