Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 446: Xung đột



Hai hậu tuyển nhân được thánh giả cho là có tiềm chất đứng đầu sau cùng cũng so tài, đám đông chưa rời đi tự giác nhường chỗ. Tuy tu vi của Diệp Phong thấp hơn hai cấp nhưng nguyên lực khí tức cho thấy gã không kém gì. Chắc chắn đây là trận đấu kịch liệt hiếm có.

Trong đám đông còn số ít hậu tuyển nhân không thừa nhận biểu hiện của gã. Lĩnh vực thi triển Thần thông thuật trông có vẻ kinh nhân nhưng chỉ tuyển thủ tự thân trải qua mới biết, những tuyển thủ chưa lĩnh giáo Vu võ chi uy không phục gã là đương nhiên.

Đông Phương Hồng Diệp và Độc Cô Diệt Phong thể hiện thực lực siêu tuyệt. Nàng ta tự đến kiểm nghiệm Diệp Phong là việc đương nhiên.

"Tấn tật thuật!" Tốc độ của gã tăng vọt, liên tiếp xuất hiện tại mấy phương vị khác nhau khiến Đông Phương Hồng Diệp cuống lên, trong khoảnh khắc hỏa nguyên hộ giáp đã nhạt đi nhiều.

"Cửu hoàng tàn ảnh!" Thân ảnh đỏ lửa của Đông Phương Hồng Diệp mờ đi, thinh không đồng thời ảo hóa ra chín đạo hư ảnh phượng hoàng vay lấy Diệp Phong, hỏa quang rừng rực.

Mấy bóng chim đan nhau như ánh chớp, dệt thành một tấm lưới dày mịt, nhanh chóng thu lại. Con phượng hoàng lớn nhất là bản thể Đông Phương Hồng Diệp, quanh cô hỏa nguyên cuồn cuộn, năng lượng hoàng thể phát ra tiếng như chim phượng gáy, lao vào ngực gã.

Mắt gã tỏ vẻ ngưng trọng, hai tay che trước ngực, Thần thông thuật khoảnh khắc đã biến đổi: "Thiết bì thuật!"

Ầm! Hỏa quang ngút trời, gã bị hất văng đi, kim nguyên hộ giáp quanh người bị hủy hết, tà áo mới thay cũng tan thành tro, lộ ra làn da cổ đồng khỏe khoắn.

"Võ kỹ của Hồng Diệp thư quả nhiên lợi hại." Diệp Phong lướt đi hơn mười trượng mới dừng lại, ung dung bay lên, kim nguyên lại bao trùm thân thể, nhẹ giọng khen.

"Ngươi cũng khá lắm, không hề hấn gì." Đông Phương Hồng Diệp nở nụ cười mê hoặc, lồng ngực vun cao nhấp nhô theo quy luật, hỏa nguyên năng lượng quanh người tụ lại. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Bất quá ta cho ngươi biết… thắng ta xong mới được xưng hô như vậy."

"Hạ thủ với Hồng Diệp thư… thật tiểu đệ không đành." Biết chắc cô là Liễu Hồng Diệp, thái độ lại không ghét bỏ gì mình, Diệp Phong không khỏi hoan hỉ, ngữ khí trở nên cợt nhả hơn.

"Dẻo mỏ, muốn ăn đòn." Đông Phương Hồng Diệp nghiêm mặt, trở lại vẻ lạnh lùng, nhưng trong đáy lòng cô không ghét gã nên tiếng quát không hề có khí thế.

Chát, chát. Trong tích tắc, Đông Phương Hồng Diệp quyền ảnh cước ảnh cùng xuất ra, hỏa ảnh khắp trời quanh Diệp Phong nổ tung, thân gã lùi lại liên tục, phảng phất sa vào hạ phong.

"Cẩn thận…" Đông Phương Hồng Diệp khẽ quan tâm nhắc nhở.

Hai tay cô cong thành trảo, đanh nhau ngưng thành cầu thể, cầu thể rực hỏa quang, vô số quang hồ xoay tít với tốc độ mắt thường nhìn không rõ, ở giữa là một quả năng lượng cầu ngưng luyện đến độ từ đỏ chuyển thành tím, khí tức lan tràn cực kỳ nghẹt thở.

"Vù." Thân thể tuyệt mỹ của cô lướt tới, tử hồng sắc cầu thể vỗ mạnh…

Với phòng ngự ban nãy của ngươi, chắc sẽ không chết. Coi như giáo huấn ngươi một chút. Làn môi đỏ của cô khẽ hé ra.

"Vật này quá nguy hiểm… bỏ tay ra." Một cánh tay cường tráng đột nhiên từ bên phải Đông Phương Hồng Diệp thò ra giữ chặt lấy tay cô.

Không hiểu từ bao giờ gã đã biết mất, thân ảnh xuất hiện cạnh cô, như nửa ôm ấp lấy tấm thân xinh đẹp, bàn tay nắm tay ngọc khẽ vẩy, nguyên lực hùng hồn phát ra, ném quả năng lượng cầu nguy hiểm trong tay cô đi.

Tử hồng cầu thể thoát ly khống chế của Đông Phương Hồng Diệp thì lớn vụt lên, lao vào đám đông thánh tiềm hậu tuyển nhân đứng xem. Cảm thụ hỏa nguyên năng lượng đáng sợ trong đó, họ đều biến sắc, khí hải cấp tốc chuyển động, phát ra nguyên lực hộ thể rồi bật lùi lại.

Ầm! Một đạo hỏa quang kinh thiên vút lên, đỉnh núi cũng chấn động. May mà khán giả phản ứng nhanh nhẹ nên không bị thương nặng, chỉ có vài tuyển thủ tu vi thấp kém liêu xiêu.

"Buông ra." Cảm thụ khí tức nam tử nồng nàn từ thân thể, Đông Phương Hồng Diệp tâm hoảng ý loạn, tim đập thình thịch. Cô không ghét cảm giác này mà thấy thân thuộc vô vàn. Nhưng lý trí giục giã cô giãy ra.

"Ngươi quen thói khinh bạc nữ nhân rồi hả?" Đông Phương Hồng Diệp trừng mắt nổi giận.

"Oan uổng! Đệ đếm đầu ngón tay thì nữ nhân bị đệ khinh bạc chỉ có Hồng, Diệp, thư thôi." Gã xòe tay, nhún vai tiêu sái. Hồng Diệp thư tức là Liễu Hồng Diệp trước kia, Đông Phương Hồng Diệp hiện tại. Mỗi khi gặp nhau đều xảy ra chuyện ám muội gì đó.

Đáy lòng gã lại nói: Thẩm Lan băng thanh ngọc khiết, đạm nhã như cúc, ta chưa từng có ý khinh bạc muội ấy, còn Tử Thanh… chỉ là bị trêu chứ chưa phải khinh bạc. Ta nói thật đấy mà.

Đông Phương Hồng Diệp đỏ mặt lên giậm chân, nhất thời không biết phải làm sao. Nếu nam tử khác nói vậy chắc đã bị cô điên cuồng truy sát, nhưng với gã thì cô không có mảy may ác cảm, chỉ là tính cách lạnh lùng khiến cô không cam lòng cho đối phương hành động. Trong lòng có vạn mối dây tơ quấn lấy nhau, cô cứ đứng ngẩn ra đó.

"Trận chiến này còn cần phải tiếp tục sao?" Diệp Phong cười hắc hắc, phá tan im lặng.

"Coi như ngươi thắng." Đông Phương Hồng Diệp lại liếc gã, từ từ thu liễm khí thế, ban nãy gã không chấn bay hỏa nguyên cầu trong tay cô mà dẫn nổ hoặc nhân lúc đó tấn công thì cô ném khổ đau là chắc. Dù còn phần nào không cam lòng, cô phải thừa nhận thực lực của gã hơn xa mình.

Gã hớn hở gọi: "Hồng Diệp thư!"

Đông Phương Hồng Diệp bịt miệng cười, liếc gã rồi hậm hực: "Để ngươi đổi cách xưng hô cũng đáng để cao hứng thế hả?"

"Đáng, đáng chứ." Gã cười cười: "Trùng phùng với Hồng Diệp thư là việc đáng vui mà."

Đông Phương Hồng Diệp tất nhiên không hiểu hàm ý của gã, đảo mắt hỏi với vẻ hiếu kỳ: "Vì sao ta cảm giác được tu vi của ngươi chỉ nhị giai nhưng khí tức lại không kém ta? Hơn nữa phương thức giao đấu cho thấy ngươi không dùng bí kỹ gì, lẽ nào ngươi có thể khống chế tu vi của mình?"

Gã ngoẹo đầu trầm tư một lúc rồi giải thích: "Hồng Diệp thư nếu nghe kể về đệ, chắc biết đệ có song sinh khí hải. Thổ và kim."

"Lẽ nào lại liên quan đến song sinh khí hải của ngươi?" Đông Phương Hồng Diệp không thẹn là nữ trung anh kiệt, nhanh chóng đoán ra điểm quan trọng, tỏ vẻ kinh ngạc hô lên: "Có phải… là ngũ hhành tương sinh chi lực?"

"Hồng Diệp thư thông minh thật." Diệp Phong mỉm cười gật đầu: "Đệ lấy thổ nguyên lực thôi sinh kim nguyên lực, nên thực lực thật sự cao hơn tu vi."

"Thật không ngờ người có song sinh khí hải tu luyện được đến mức ấy." Mắt Đông Phương Hồng Diệp ánh lên khâm phục. Song sinh khí hải, ai cũng biết sẽ gặp nhiều gian nan trong tu luyện, nhưng Diệp Phong không để khuyết điểm đó ảnh hưởng đến tu vi mà còn hình thành ưu thế, xứng danh kỳ tài.

"Này, đợi ta đã." Đông Phương Bạch lướt tới, nhìn Diệp Phong với vẻ bực tức, nhưng có mặt Đông Phương Hồng Diệp, hắn không dám bất mãn gì, thấy hai người nám tay nhau thì đành mặt dày đi tới.

"Ngươi đến làm gì." Thấy Đông Phương Bạch, Đông Phương Hồng Diệp vốn đang vui vẻ lập tức cụt hứng. Vị hôn phu trên danh nghĩa này thật khiến cô đau đầu.

"Ta là vị hôn…" Thấy mặt cô lạnh như sương, Đông Phương Bạch cố nén nửa câu sau lại: "Ta cùng muội về chỗ ở."

"Ai cần ngươi đi cùng? Ta không về được sao?" Đông Phương Hồng Diệp hiển nhiên chưa nói chuyện thật đã với Diệp Phong, tuy cô không cảm tình gì đặc biệt với gã nhưng ở cùng gã khiến cô thoải mái.

"Ta…" Đông Phương Bạch ấm ức nhưng không ngỗ nghịch Đông Phương Hồng Diệp. Đang lúc tiến thoái lưỡng nan thời, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng trào phúng.

"Hồng Diệp tiểu thư nói vậy, tại hạ không lọt tai. Tiểu thư không muốn vị hôn phu Đông Phương Bạch huynh đài đi cùng, lẽ nào muốn nam tử lạ lẫm đi cùng?" Bóng người quen thuộc mang theo nụ cười lạnh đột nhiên hiện thân trên không, là Độc Cô Diệt Phong.

Hắn cười nhạt: "Nghe nói nữ tử Đông Phương gia tộc chuyên nhất về tình cảm. Hồng Diệp tiểu thư đã có hôn phu còn qua lại với nam tử khác, thật khiến tại hạ hoài nghi lời đồn lúc trước…"

Đông Phương Hồng Diệp lạnh mặt lại: "Độc Cô Diệt Phong, ngươi định giở trò gì…"

Độc Cô Diệt Phong cười nhạt: "Phi dã! Tại hạ chỉ vô tình đi qua, không thuận mắt nên tỏ bất bình thành Đông Phương Bạch huynh mà thôi."

Tên xuẩn ngốc Đông Phương Bạch thật sự tưởng Độc Cô Diệt Phong bất bình cho mình nên ưỡn ngực ra vẻ ủng hộ. Hắn đâu ngờ Độc Cô Diệt Phong chỉ lấy đó làm cớ để gây phiền phức cho Đông Phương Hồng Diệp và Diệp Phong.

Tuy hắn hân thưởng cô nhưng còn xa mới đạt mức si mê. Hắn xưa nay chưa chịu thua, thấy cô và Diệp Phong thân mật như vậy mà trước đó coi thường hắn thì ý lòng đố kỵ bùng lên, thuận miệng tìm lý do trào phúng hai người.