Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 177: "Vậy Tô Tử Nguyên và Lam Dịch Minh là như nào?"



Tư Trường Thịnh nở nụ cười áy náy với ông cụ Tư, sau đó xoay người đi ra sau tấm bình phong, bắt đầu nhận vô vàn cuộc gọi điện đến.





Mà mỗi cuộc đối thoại qua điện thoại của ông ta đều tỏ ý quan tâm săn sóc ông cụ Tư, cùng với sự nghiêm túc trong khâu xử lý công việc của mình.



Chỉ là ông cụ Tư đã sống lâu thành tinh rồi, Tư Trường Thịnh muốn dùng những trò vặt này để làm dao động ông à?



Còn non lắm!



"Nhóc Tiết kia, thân thể tôi đã tốt hơn nhiều rồi, bao giờ mới có thể ngừng thuốc đây?", thấy Hạ Phương bưng một bát thuốc đến thì ông cụ Tư nhíu mày.



"Nếu ngài phối hợp điều trị thì chỉ cần kiên trì uống thêm một đợt thuốc nữa là xong".



Tư Thụy Mai và Tư Thụy Lan vội vàng chào hỏi với Hạ Phương, hai người nhiệt tình nhận lấy thuốc trong tay Hạ Phương rồi bón cho ông cụ.



Ai ngờ ông cụ lại sa sầm sắc mặt: "Lâu như vậy?"



Hạ Phương nhíu mày, không nói gì.







Ông lão lầm bầm: "Tôi mặc kệ, muốn tôi uống thuốc thì cô phải tự đút cho tôi, nếu không tôi không uống!"



Khóe miệng Hạ Phương hơi cong lên: "Nếu ông không chịu phối hợp, e là phải uống thuốc thêm nửa năm mới xong đấy".



"Đùa gì vậy?", ông cụ Tư kích động hô lên: "Cô dám dọa lão à?"



Hạ Phương nở nụ cười tinh ranh, ánh mắt kia như muốn nói: Đúng đó, tôi dọa ông đó!



Ông cụ tức đến nhe răng trợn mắt, nhưng chẳng thể làm gì được Hạ Phương, chỉ có thể thở phì phò trừng mắt với cô...

Chạng vạng, Hạ Phương vất vả lắm mới thoát thân để đến bệnh viện thăm Ngụy Thung.



Mẹ Ngụy luôn túc trực ở bệnh viện để chăm sóc cho Ngụy Thung, Kha Kha thì đã được ba Ngụy đến đón về đi học.



Thấy Hạ Phương đến thì mẹ Ngụy cũng tìm việc ra khỏi phòng cho hai người nói chuyện.



Hạ Phương đưa một xấp tài liệu đến trước mặt Ngụy Thung: "Tài liệu của đám đứng sau vụ bắt cóc chị".



"Nhanh vậy à?", Ngụy Thung biết Hạ Phương nhất định sẽ giúp mình tra, cô ấy chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được. Nhưng không ngờ Hạ Phương lại làm việc nhanh như vậy.



Hạ Phương nhướn mày, nở nụ cười tinh nghịch rồi ngồi xuống gọt táo cho Ngụy Thung: "Có người nhanh hơn cả em đấy".



Ngụy Thung nhíu mày: "Ý em là gì?"



"Ý trên mặt chữ thôi, chị tự hiểu đi", Hạ Phương vẫn tích chữ như vàng đáp lời.



Thật ra Hạ Phương không nói thì Ngụy Thung cũng biết là ai đang suy nghĩ cho cô, nhưng nếu Tần Hách đã hận cô như vậy, tại sao lại còn muốn giúp cô xử lý những chuyện phức tạp này?



Chắc chắn là vì hôm qua hắn dây vào với mình, nên cũng bị đám người kia sỉ nhục nhỉ?



Đường đường là ông chủ Tần, bị vậy mất mặt lắm ha?



Tất nhiên là phải nghĩ cách trả thù rồi.



Vậy nên hắn làm vậy không phải là vì giúp cô, mà là vì chính hắn mà thôi...



Ngụy Thung cắn môi, cúi đầu mất tập trung nhìn những văn bản trong tay mình.



Qủa nhiên không ngoài dự đoán của cô, đám người tối hôm qua là do Tô Tử Nguyên sắp xếp.



Nhưng khiến Ngụy Thung bất ngờ hơn là ba năm nay Tô Tử Nguyên không hề ở cạnh Lam Dịch Minh, mà là đi khắp nơi dụ dỗ đàn ông, hơn nữa một người trong đó còn là thủ lĩnh của thế lực ngầm nào đó ở Kinh Thành, đồng thời còn là đối thủ một mất một còn với Tần Hách.



Lúc trước Tần Hách xưng bá thế giới ngầm Kinh Thành, khi đó đã từng đắc tội đám người này rất nhiều.



Bọn họ luôn muốn đối phó làm khó dễ Tần Hách, bây giờ có nhược điểm là Ngụy Thung thì việc ra tay dễ dàng hơn nhiều.



Tô Tử Nguyên biết chuyện giữa Ngụy Thung và Tần Hách nên dễ dàng tiếp xúc được với tên kia, muốn lợi dụng thế lực của gã để chỉnh Ngụy Thung và Tần Hách còn đơn giản hơn.



Vậy là có thể giải thích được tại sao Tô Tử Nguyên có thể tìm được đám người dã man đó đến bắt cóc cô.



Rõ ràng sau khi đám người kia biết có Tần Hách ở trong thì còn gọi thêm người đến.



Nếu không phải Hạ Phương đúng lúc chạy tới thì chỉ e là cô và Tần Hách đều gặp xui xẻo rồi.



"Vậy Tô Tử Nguyên và Lam Dịch Minh là như nào?", Ngụy Thung buông tài liệu trong tay xuống, sắc mặt có chút trầm ngâm.



Cô luôn cố gắng để mình trở nên mạnh mẽ hơn chính là vì không muốn cho bất kì ai có cơ hội uy hiếp mình.