Khóe miệng Hạ Phương hơi cong lên, nhớ đến những tin tức sáng nay cô nhận được: "Chị đã nằm ở đây rồi mà còn có lòng đi quan tâm chuyện của người khác à?"
Ngụy Thung cắn răng: "Tất nhiên chị phải quan tâm bọn chúng rồi, nếu bọn chúng sống thảnh thơi ngoài kia thì sao chị có thể yên tâm nằm ở đây được!"
Hạ Phương mỉm cười: "Vậy để em nói cho chị biết, bây giờ bọn chúng đang hơi bị tốt, chúng không chờ được đến lúc chị và Tần Hách khỏe lại, giờ đang chuẩn bị âm mưu gì đó đây. Vậy nên bây giờ chị không được yên tâm nằm ở đây đâu, chị tính sao?"
"Chị...", Ngụy Thung còn tưởng với tính cách của Tần Hách thì chắc chắn sẽ hung hăng xử lý hai người kia một trận, dạy chúng một bài học, hoặc Hạ Phương tính tình nóng nảy cũng chắc chắn sẽ giúp cô trút giận, kết quả giờ là như nào??
"Giờ là tình yêu biến mất rồi đúng không?", Ngụy Thung tức giận nhìn Hạ Phương: "Em có còn là Phương cưng của chị không đấy? Em không trả thù giúp chị à?"
Hạ Phương cười: "Có câu gọi là quân tử báo thù mười năm chưa muộn..."
"Hứ!", Ngụy Thung cắt ngang lời Hạ Phương: "Bây giờ chị thấy một ngày thôi cũng đã muộn rồi, cặp tình nhân chết tiệt kia không xứng!"
Hạ Phương che miệng cười trộm: "Ngoan nào, chị chỉ cần dưỡng thương ở đây cho tốt là được, còn lại cứ để em nhé?"
"Phương cưng, có phải chị rất vô dụng không?", Ngụy Thung cắn môi, miệng hơi dẩu lên: "Chị nghĩ trở thành nghệ sĩ múa sẽ thay đổi được sự vô dụng của mình, kết quả lúc gặp chuyện vẫn chỉ có thể dựa vào các em thôi... Chị..."
Hạ Phương nhéo nhéo mặt cô: "Nếu cái gì chị cũng biết, cũng làm được, vậy bọn em còn giá trị gì nữa đây?"
"Nhưng cái gì em cũng biết, cũng làm được đó thôi?", Ngụy Thung quay sang lườm cô một cái.
Hạ Phương nói: "Em không biết làm nhiều thứ lắm".
Làm cơm là chịu rồi này!
Yêu đương cũng mù tịt...
Vậy là quá nhiều rồi.
Ngụy Thung cười ha ha, lật mặt không thèm quan tâm đến Hạ Phương nữa.
Đương nhiên trong lòng Ngụy Thung cũng biết Hạ Phương trở nên như ngày hôm nay không phải là do cô muốn vậy, mà là cô bắt buộc phải mạnh mẽ như vậy.
Bây giờ tất cả mọi người chỉ thấy cô mạnh mẽ, nhưng chỉ có bản thân cô mới biết trong quá trình trở nên mạnh mẽ ấy đã có biết bao gian nan.
Nếu không nhờ cô thông minh, tốc độ học tập rất nhanh, lại vô cùng liều mạng thì những năm qua sợ là cô đã chết được mấy mạng rồi.
Nếu như có thể, ai lại không muốn làm một đóa hoa trong nhà kính, hưởng thụ sự săn sóc cùng quan tâm của người thân, chẳng cần bận tâm đến điều gì cả?
Tuy Hạ Phương nói Ngụy Thung đừng bận tâm, nhưng những năm qua Ngụy Thung có thể vững chân ở Kinh Thành này, cũng không phải chỉ nhờ vào mỗi tài năng nhảy múa.
Cô ấy cũng có các mối quan hệ cùng thế lực riêng của mình.
Chỉ cần vài cú điện thoại là có thể khiến Tô Tử Nguyên và Lam Dịch Minh rơi vào đường cùng.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Hạ Phương thì hình như cô có tính toán khác, nên Ngụy Thung cũng không manh động.
Mà lúc này, Tô Tử Nguyên đã biết được tin tức Ngụy Thung và Tần Hách được người khác cứu.
Cô ả xô ngã mọi thứ trong phòng, khuôn mặt tức giận đến méo mó, cô ả cố gắng khống chế bản thân mới nhịn không lao đến bệnh viện bóp chết Ngụy Thung đang ở trong đấy.
Lúc lâu sau, Tô Tử Nguyên ổn định lại tâm trạng của mình thì nhận được điện thoại của vị đại ca kia.
Đại ca kia không thể giết chết Tần Hách nên cũng đang bực bội trong lòng, bảo Tô Tử Nguyên lập tức qua đây một chuyến.
Tô Tử Nguyên gắt gao cắn chặt răng, dọc đường vừa đi vừa lựa lời phải ăn nói làm sao.
Tô Tử Nguyên dùng mọi cách để lấy lòng, dùng đủ kiểu hầu hạ để đại ca thoải mái dùng một lượt, bản thân thì mệt bở hơi tai, gần như chỉ còn dư lại nửa cái mạng.
Vất vả lắm mới bò xuống khỏi giường của đại ca, Tô Tử Nguyên lại nhận được điện thoại của Lam Dịch Minh.
"Em đi đâu đó? Không biết hôm nay anh phải đến bệnh viện thay thuốc à?", hai ngày trước bị Tần Hách đánh gãy tay, tính tình của Lam Dịch Minh càng lúc càng trở nên nóng nảy, nói chuyện với Tô Tử Nguyên gần như là hét lên.
Từ nhỏ Tô Tử Nguyên đã thầm mến Lam Dịch Minh, cô ả gần như đáp ứng tất cả yêu cầu của Lam Dịch Minh một cách vô điều kiện. Lam Dịch Minh cũng đã sớm quen với việc Tô Tử Nguyên phải hi sinh vì gã, còn coi đó là điều hiển nhiên.
Lần này gã đồng ý đính hôn với Tô Tử Nguyên cũng là vì biết được anh cả của Tô Tử Nguyên đã được đề bạt làm lãnh đạo cấp thấp của bộ ngành nào đó ở Kinh Thành, thêm nữa là gã muốn tận hưởng cảm giác kích thích và sỉ nhục Ngụy Thung.
Trong suy nghĩ của Lam Dịch Minh, Tô Tử Nguyên là lốp xe dự bị vạn năm, là người sẽ không bao giờ rời khỏi gã.
"Anh Minh, em, hôm nay em không thoải mái...", Tô Tử Nguyên nén lại sự uất ức trong lòng, mềm giọng đáp lời.
"Sao ngày nào em cũng có chỗ không thoải mái vậy? Anh đang ở bệnh viện, nửa tiếng sau đến đón anh".
"Nhưng em..."
"Ngụy Thung?", như thể không nghe thấy lời của Tô Tử Nguyên, Lam Dịch Minh đột nhiên kích động hô lên một tiếng rồi lập tức tắt máy, chạy vội đến phía trước.