*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cái chữ 'Thần' này giống như dao găm sắc nhọn đâm vào tim Ninh Tự Thủy, vết đâm kia sao mà đau, sao mà sâu như vậy. Kết hôn ba năm, cô chưa từng dùng cách gọi thân mật như vậy gọi hắn. Bởi vì hắn không thích, thế nhưng cô gái trước mắt này lại có thể. Cô gái so với cô lớn hơn một tuổi này lại có thể. Và hắn cũng không phản đối.
"Cậu chủ, có thể ăn cơm rồi." Bạch Kỳ vừa đúng xuất hiện, mở miệng.
"Ừ." Kỷ Trà Thần đứng lên, con ngươi nhàn nhạt quét qua Ninh Tự Thủy đang cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, bỏ lại hai chữ: "Ăn cơm."
Dương Lưu Vân trái lại còn thân mật nắm cánh tay Ninh Tự Thủy, vui vẻ nói: "Ăn cơm á? Tôi thích nhất là ăn cơm do Bạch Kỳ làm, tiếc là nhiều năm rồi chưa được ăn đến."
Ninh Tự Thủy thật là không có thói quen cùng người khác tiếp xúc thân mật như này, nhìn xem nụ cười trên mặt Dương Lưu Vân này lại không thể từ chối, chỉ có thể lúng túng cười một tiếng.
Con mắt Kỷ Trà Thần rõ ràng là nhìn thấy được cô khó xử, nhưng lại làm như không thấy. Thản nhiên ngồi xuống, thản nhiên ăn cơm.
Dương Lưu Vân nói về rất nhiều đề tài, nhưng phần lớn đều là cô ta tự mình nói..., Kỷ Trà Thần cùng Ninh Tự Thủy hai người chỉ nghe. Cho đến khi Bạch Kỳ mang bát canh cá bày lên bàn, Dương Lưu Vân nhíu mày: "Bạch Kỳ, sao cô có thể quên Thần từ trước đến nay đều không ăn cá."
Ninh Tự Thủy sững sờ, ánh mắt kinh ngạc nhìn Kỷ Trà Thần. Hắn chưa từng ăn cá? Chính cô trong ba năm nay cũng không biết, hắn cũng chưa từng nói qua....Mà Dương Lưu Vân lại biết....
Không đợi Bạch Kỳ trả lời, Dương Lưu Vân tiếp tục mở miệng nói: "Còn nữa Thần không thích ăn hành, không thích mùi gừng, sao cô có thể để miếng gừng lớn như vậy. Sai lầm đơn giản như vậy, không giống như là cô lại phạm phải nha."
"Em ăn xong thì về phòng nghỉ ngơi." Kỷ Trà Thần nhíu chặt chân mày, đặt đũa xuống quay người lên lầu các hạ chiếc đũa quay người đi lên lầu.
Dương Lưu Vân ánh mắt khó hiểu nhìn Ninh Tự Thủy, rồi lại nhìn bóng lưng đang dần dần mất hẳn, phồng miệng: "Là tôi nói sai gì sao?"
Ninh Tự Thủy thật chẳng có khẩu vị bèn buông bát đũa xuống: "Dương tiểu thư từ từ dùng bữa, tôi có chút mệt mỏi nên nghỉ ngơi trước."
Con mắt Dương Lưu Vân chớp lóe bất định nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Ninh Tự Thủy, ánh mắt từ trước ngực cô trượt xuống phần bụng hơi nhô ra, môi đang cắn chiếc đũa cười càng thêm vui sướng. (van: muốn tặng bà này phát súng chết luôn từ chương này đi cho rồi.)
Bạch Kỳ mang một bát cháo đi vào, Ninh Tự Thủy không nhị được tò mò hỏi: "Kỷ Trà Thần và Dương tiểu thư quen nhau?"
"Cha mẹ Dương tiểu thư vì cứu cha mẹ cậu chủ mà chết, cho nên Kỷ gia đối với cô ấy vẫn luôn chiếu cố. Năm Dương tiểu thư mười hai tuổi thiếu giắop xếp cho cô ấy sang New Zealand, cũng là gần đây mới trở về."
Ninh Tự Thủy hơi thất thần, thì ra bọn họ là thanh mai trúc mã, cho nên cô ấy biết tất cả sở thích của Kỷ Trà Thần, cho nên cô ấy cùng Kỷ Trà Thần thân thiết như vậy cũng là chuyện thường tình.
"Cô chủ?"
Ninh Tự Thủy ngẩng đầu, ánh mắt khó hiểu nhìn Bạch Kỳ, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của cô ấy vang lên lần nữa: "Chẳng lẽ cô chủ không nhận thấy ngũ quan của cô cùng với Dương tiểu thư rất giống sao?"
Dao găm một lần nữa đâm sâu thêm một nhát vào tim, sắc mặt cô hoảng hốt, suýt chút nữa ngã xuống đất. Trong đầu hiện lên nét mặt tươi cười sáng lạn của Dương Lưu Vân, ngũ quan tinh xảo kia, làn da trắng mịn kia, cùng với cô lại thật sự có mấy phần tương tự.
Kỷ Trà Thần đem cô làm thế thân sao? Lhoong, không thể nào. Hắn nếu thích Dương Lưu Vân thì trực tiếp đưa cô ấy từ New zealand trở về là được rồi, cần gì phải làm điều thừa. Sẽ không, Kỷ Trà Thần sẽ không đem cô làm thế thân, nhất định sẽ không.
Con yêu, chúng ta phải tin tưởng cha. Cha nhất định cần chúng ta.
Ninh Tự Thủy vẫn vì yêu Kỷ Trà Thần mà tự tìm cớ, bởi vì yêu hắn, cho nên tin tưởng hắn.