"Thần, anh nhìn xem cái này là em vẽ tại New Zealand, dựa vào ký ức nha! Tiếc là.....Anh càng ngày càng già rồi." Dương Lưu Vân cầm bức vẽ trong tay phồng miệng, có chút tiếc hận nói.
Con mắt Kỷ Trà Thần nhìn xuống bức vẽ, so với hắn năm đó cơ hồ giống như đúc, lúc Dương Lưu Vân rời đi mới mười hai tuổi, vậy mà có thể vẽ giống như vậy, đã là rất khó.
"Nha đầu ngốc, vẽ rất đẹp." Bàn tay phủ lên trên đầu cô ta, nhẹ nhàng xoa.
Con mắt Dương Lưu Vân thoáng hiện lên xao động: "Có thật không? Vậy em tặng nó cho anh được không? Nhất định không được đánh mất đó."
Dương Lưu Vân nhón chân lên khẽ hôn thật nhanh lên gò má hắn, khuôn mặt ửng đỏ, ngượng ngùng nhanh chóng xoay người.
Kỷ Trà Thần có chút thất thần, nhìn bóng lưng cô ta đang rời đi, ngón tay không khỏi chạm lên gò má, trong con mắt nhanh chóng có chút dịu dàng cùng cưng chiều. Nha đầu này, rốt cuộc cũng đã lớn rồi.
Tất cả màn vừa rồi đều thu hết vào tầm mắt, Ninh Tự Thủy dựa vào vách tường lạnh lẽo dần dần trượt xuống, nước mắt không ngừng rơi xuống, tim đau quá, thật sự rất đau, nhìn Kỷ Trà Thần đối với cô gái khác dịu dàng, trong lòng thật khó chịu thậm chí là ghen tị, nhu tình của hắn, là thuốc độc của cô, khi hắn đem phần nhu tình này cho người khác, cô chỉ có thể độc phát độc chết.
Ánh mắt mong đợi của Dương Lưu Vân, cô sao có thể không hiều, chính cô cũng đã từng dùng ánh mắt như vậy nhìn Kỷ Trà Thần, ánh mắt của Kỷ Trà Thần cưng chiều, cô sao có thể không hiểu, đó chính là ánh mắt hắn từng nhìn cô.
Nhưng ánh mắt như vậy vĩnh viễn không thuộc về cô......
"Nghe lén xong chưa?" Tiếng nói lạnh tanh vang lên, Ninh Tự Thủy ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn sắc mặt thiếu kiên nhẫn của Kỷ Trà Thần, khịt mũi một cáu, đứng lên, cắn môi: "Tôi không có cố ý.......Tôi chỉ là......."
"Tôi để cô ở lại, không vì cái gì khác." Kỷ Trà Thần Kỷ trước tiên đánh ngắt lời cô, con mắt hiện lên tia sắc bén: "Chỉ là tôi đợi sau khi cô sinh ra nghiệt chủng, sẽ tự tay bóp chết nó." Chỉ có như vậy, hắn với Ninh Tự Thủy mới có thể chân chính bắt đầu lại một lần nữa.
Ninh Tự Thủy lắc đầu, nước mắt lăn xuống càng nhiều: "Anh không thể làm như vậy. Đứa bé là con của chúng ta.... .......Anh không thể......."
Bàn tay lần thứ hai bóp tại cần cổ mảnh khảnh của cô, cả ngươi bị hung tợn vây chặt: "Cô lại còn không biết xấu hổ dám nói ra những lời này? Ninh Tự Thủy, dịu dàng đơn thuần của cô đi đâu hết rồi?"
Dòng nước mắt nguội lạnh từ khóe mắt chảy xuống, vết thương trong lòng càng bị xé lớn hơn, đau không thuốc chữa. Khóe miệng chứa nụ cười đắng chát, thê lương mà bi thương. 'Không biết xấu hổ', hắn cư nhiên dùng bốn chữ này để hình dung cô....
"Đau. . . . . . Kỷ Trà Thần, tôi đau. . . . . ." Ninh Tự Thủy thật sự khó thở, con mắt mở to, vẻ mặt khổ sở hiện lên.
Kỷ Trà Thần giống như không nghe thấy, hơi sức trên tay càng lúc càng lớn. Khuôn mặt siết chặt, gần như dữ tợn, vẻ mặt phẫn hận hung ác giống như chính là muốn bóp chết cô.
"Dừng tay. Cậu chủ." Bạch Kỳ kịp thời xuất hiện, bắt được tay Kỷ Trà Thần nói: "Cậu chủ, cậu thật muốn bóp chết cô chủ sao?"
Tiếng nói đem Kỷ Trà Thần kéo về thực tại, ánh mắt như là mới tỉnh từ trong mộng nhìn cô, buông lỏng tay ra. Hít sâu một hơi, con mắt âm u bất định, trầm giọng nói: "Đừng để cô ta chết......"
Bạch Kỳ đỡ lấy Ninh Tự Thủy xụi lơ ngã ngồi xuống, gật đầu: "Vâng" . Lại càng thêm thương cảm đối với Ninh Tự Thủy.
"Anh ta không giết tôi, chính là vì muốn nhìn tôi khổ sở, phải không?" Trong giọng nói Ninh Tự Thủy tràn đầy tuyệt vọng. Cho là mấy ngày nay yên ổn, là hắn bắt đầu có thể tiếp nhận cô, là hắn bắt đầu hòa hoãn giữa hai người, hóa ra đều không phải.......
Tất cả đều là cô tự mình đa tình, hoá ra là như vậy !