Hồn Thuật

Chương 61: Đào viên





Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 61: Đào viên

Nguồn: tangthuvien



Sở dĩ nói nhược điểm thứ hai của triệu hồi sư là nhược điểm trí mạng là bởi vì thực thế hầu hết thân thể của bọn họ cực kỳ yếu ớt. Bọn họ thân thể yếu kém đôi khi còn hơn cả pháp sư của không gian ma pháp. Điều làm Văn Lục ngạc nhiên triệu hồi sư thường xuất hiện ở những không gian ma pháp chứ sao lại xuất hiện ở tại không gian ngũ hành này được?

Nhìn kỹ tên người bằng nước khổng lồ đang hò hét phía trước Văn Lục mới ngộ tới. Hóa ra những người tộc Klake này lại dùng công pháp của triệu hồi sư thật, bất quá là bọn họ thay thủy nguyên tố bằng thủy lực lượng mà thôi. Văn Lục gật gật đầu… kẻ nghiên cứu ra công pháp này cũng không tầm thường chút nào… quả là thiên tài nơi nào cũng có.
Tên người khổng lồ bằng nước chạy ầm ầm trên mặt đất tiếp cận nơi Văn Lục đứng, ý đồ đem Văn Lục biến thành đám thịt vụn.


Vik đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì trắng bệch khuôn mặt tròn vo của hắn. Thân mình từ màu xanh chuyển thành màu trắng…giờ thì trông hắn quả thật giống con sứa dưới trái đất y hệt. Chỉ khác là trên cái “bát úp” phía trên nhiều cái xúc tua ấy có thêm ba con mắt và một cái miệng mà thôi. Vik thề có thủy thần rằng từ nhỏ cho tới giờ hắn chưa bao giờ được nhìn thấy cảnh kinh khủng vậy. Mặc dù các trưởng lão trong tộc gần đây hay nhắc tới công pháp của tộc Klake, nhưng mà không nghĩ nó lại to lớn và mạnh mẽ thế.

Theo hắn thấy thì cái tên “hầu” đi theo đã kinh khủng vậy thế thì con hai đầu xanh lè đứng phía cả đám kia còn khủng bố thế nào:


- Chết rồi… chuyến này chết chắc rồi…

Vik run rẩy thì thào. Văn Lục hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía cả đám phía trước hơn ba bốn trăm mét khinh thường nói:

- Khoe mẽ gì chứ?

Nói đoạn vỗ vỗ cái đầu của Vik nói:

- Người làm việc lớn… thì điều đầu tiên là không nên tỏ ra yếu đuối trước địch nhân... Hiểu không?

Vik nghe Văn Lục nói vậy thì ngơ ngác giật mình. Tiếp đó ba con mắt hắn trợn tròn, cái miệng lập bập nói:

- Ta… ta không sợ…

Văn Lục nhìn hơn ba mươi cái xúc tua của hắn run rẩy dáng vẻ không đỡ nổi thân hình của hắn thì bật cười. “Cái tên này thật thú vị”.

Vừa lúc tên người khổng lồ chỉ còn cách Văn Lục hơn một trăm mét thì bỗng nhiên Văn Lục biến mất. Cả đám sinh vật trí tuệ bên kia đồng thời giật mình. Trong khi Vik lại giơ mấy cái xúc tua lên ôm cái đầu tròn vo kêu lớn:

- Ngươi chạy nhanh quá… ngươi sao lại bỏ ta lại…huhu…

Bên kia cả đám sinh vật nghe vậy thì ngẩn ra, tiếp đó phá lên cười khoái chí. Bất quá liên tiếp các sự kiện quỷ dị đổ ập xuống.

Đầu tiên là tên đứng bên cạnh Klake trưởng nhóm màu xanh lè bỗng nhiên giơ hai chiếc miệng đỏ lòm toàn những răng nhọn cắn vào hai cái của cổ tên trưởng nhóm. Điều làm cả đám kinh hoảng là tên trưởng nhóm này lại không hề phản ứng gì để cho tên đi cạnh thoải mái cắn chết.

Cả đám Klake còn lại tức thì ngây ra như phỗng, tiếp đó cả đám la hét ầm ĩ công kích tới tấp dồn về phía tên vừa cắn trưởng nhóm. Vik đang khóc hu hu cũng mở to ba con mắt ngạc nhiên, không dưng lại được xem cảnh mấy sinh vật tộc Klake tàn sát nhau. Mà bọn chúng cũng chẳng dùng cái gì triệu hồi sư mà toàn dùng phương pháp nguyên thủy nhất là cắn và xé.
Vừa lúc tên Klake đứng xa ở trên đầu nhóm mới triệu tập ra người nước khổng lồ nghe tiếng động ở phía sau, quay lại nhìn thì choáng váng. Tiếp đó hai cái đầu của hắn rời khỏi cổ bay vọt lên một quãng mới rớt bịch bịch xuống mặt đất. Cùng lúc đó người khổng lồ bằng nước cũng đổ ập xuống, tan ra ngay trước mặt tên Vik tròn oay đang há hốc cái miệng.
Văn Lục lại thình lình xuất hiện bên cạnh Vik thần tình đắc ý:

- Thế nào? Hay không?

Vik hết nhìn đám Klake lại nhìn Văn Lục rồi giật mình thon thót. Tiếp đó hắn khúm núm gật gật cái đầu như gà mổ thóc, trong mắt đầy kính ngưỡng:

- Hay hay… ngài quả là mạnh mẽ như thùy thần trên cao, như những vì sao to lớn…

- Dừng…



Văn Lục ngắt ngang, đến đau đầu… không ngờ tên Vik này hết hoảng sợ giờ lại sinh ra tật “nịnh hót” làm Văn Lục nghe ghê ghê, lảo đảo choáng váng… Không ngờ tộc Booc còn có “thiên phú”này.

Nhìn cả đám Klake đang loạn thành một đoàn, Văn Lục mỉm cười. Ngay từ đầu hai nhóm sinh vật này tới, Văn Lục đã phát hiện ra nhóm dưới đất và nhóm trên không hoàn toàn không phải là ăn ý với nhau đối phó với hắn mà thực tế là đang gầm gè, đề phòng lẫn nhau. Chính vì lý do này, mặc dù cả hai đội ngũ đều có người nhỉnh hơn Văn Lục một chút nhưng mà hắn vẫn khinh thường không để bọn chúng trong mắt.

Đầu tiên Văn Lục dùng Vụ Ẩn biến mất khỏi tầm mắt của bọn chúng, tiếp đó hắn làm đồng thời ba việc… thôi miên tên đứng bên cạnh trưởng nhóm Klake, thi triển hôn mê thuật lên người trưởng nhóm để hắn đứng ngây ra như phỗng, và đồng thời Văn Lục tăng tốc lao lên với tốc độ nhanh, tiếp cận tên Klake đang điều khiển người nước khổng lồ.

Sau đó Văn Lục nhẹ nhàng khua đao lấy mạng tên Klake đang điểu khiển người nước đó rồi quay lại đứng bên cạnh Vik xem náo nhiệt.

Văn Lục đã đoán đúng, tộc Huv tới giờ này cũng đã nhận ra sự tình quỷ dị bên dưới nhưng mà chẳng có tên nào xuống giúp đỡ, cả đám bay lơ lửng trên không lạnh lùng nhìn xuống, thậm chí trong ánh mắt vài con còn ánh lên những nét vui mừng khi người gặp họa.

Một kế hoạch hoàn mỹ… Văn Lục cũng nhịn không được dương dương tự đắc. Nếu để Văn Lục đương trường xếp hàng mà đánh đối mặt với cả đám Klake thì mặc dù không bị chết cũng bị lột da, cuối cùng chạy bán sống bán chết mà thôi. Bất quá hắn cũng không ngu ngốc cậy mạnh đi đánh với cả đàn hơn hai mươi con sàn sàn sức mình. Giờ thì hắn chỉ việc ngồi đợi năm phút và thôi miên thuật lại có hiệu quả… lại được xem cảnh tộc Klake đấu đá nhau…quả là sảng khoái.


Vik đang nhảy tưng tưng hưng phấn, tộc Klake càng oánh nhau to hắn càng thích, càng khua khoắng nhiều xúc tua. Bất quá hắn đang xoay vòng loạn xạ thì một cái xúc tua bị Văn Lục túm được. Tiếp đó tiếng Văn Lục vang lên:

- Giãy giụa cái gì… không chạy là không kịp bây giờ…

Vik còn đang không hiểu ra sao thì bị Văn Lục túm xúc tua lôi vụt đi, biến thành một đạo tàn ảnh bay vút vào trong vùng triền miên đầy những đỉnh núi xanh mướt nọ.
Văn Lục vừa bay đi thì ba đạo ảnh cũng vừa xuất hiện chỗ hắn đứng, dần dần hiện ra ba sinh vật Klake đỏ chót. Một tên trong đó chớp chớp bốn con mắt lẩm bẩm:

- Chạy thật nhanh…

Nói đoạn quay lại nhìn đám người Klake đang đánh nhau mù trời thì mặt nhíu thành một đoàn.
truyện copy từ
- Hừ… lũ vô dụng…

Tiếp đó bất thình lình bên cạnh đám người Klake chợt xuất hiện hai quái vật khổng lồ bằng nước hình dạng giống tộc Klake. Con quái vật này giơ hai cái miệng lên ngoạm một cái chết luôn hai tên Klake bị Văn Lục thôi miên.

Văn Lục đang bay linh thức nhìn thấy cảnh này cũng không tự chủ rùng mình một cái.
“Không ngờ hắn là thuấn phát triệu hồi…quả là ghê ghớm”


Văn Lục rút nhiều lực lượng ngũ hành hơn, tụ khí bọc cả Vik vào tăng nhanh tốc độ hơn, bay vụt vào trong những lùm cây liên miên trên các đỉnh núi. Trên người ba tên Klake đỏ chót mới tới này Văn Lục cảm giác đầy nguy hiểm

Ba “lão già” tộc Klake sau khi giải quyết xong hai tên bị thôi miên thì lạnh lùng ngẩng đầu nhìn hơn chục sinh vật trí tuệ tộc Huv bên trên. Bất quá làm Văn Lục ngạc nhiên là cả ba tên này đều không có làm gì bọn chúng mà chỉ nhìn thoáng qua rồi quát tộc nhân:

- Cả lũ vô dụng… còn không mau đuổi theo…


Nói đoạn hóa thành ba đạo tàn ảnh bay vụt theo hướng Văn Lục biến mất, hòa lẫn với những tảng cây trước mắt. Cả đám Klake lật đật chạy theo, trên trời tộc Huv cũng từ từ tiến tới. Bất quá chúng không dám bay vượt lên trước mặc dù tốc độ của chúng nhanh hơn nhiều so với những Klake này. Xem ra quả thật chúng cũng kiêng kị ba sinh vật Klake đỏ chót ấy. Tuy nhiên có lẽ là trong này có điều gì đó hấp dẫn trí mạng cả hai tộc nên bọn chúng vẫn cắn răng đuổi theo.


Điều làm Văn Lục kỳ quái là linh thức của hắn đảo qua đảo lại cả hai đoàn sinh vật nọ mà ba cái tên Klake kia vẫn không mảy may phát hiện. Ba tên này bay tới đỉnh núi đầu tiên ranh giới giữa thảo nguyên và những dãy núi thì dừng lại. Tiếp đó cả ba lão lẩm bẩm một hồi, chợt xung quanh ba lão xuất hiện hơn chục sinh vật hình dáng kỳ quái, có phần giống con cá chuồn ở trái đất. Những con “cá chuồn” này tản ra bay vào trong vùng núi lùng sục các ngóc ngách.

Văn Lục đoán mấy con này là công cụ triệu hồi sư Klake lần mò dấu vết.
Ở phía trước, Văn Lục lúc này đang nhíu mày nhìn đám sương mù trước mặt. Bay được đoạn dài, tự nhiên xuất hiện đám sương mù rộng lớn bao phủ cả một vùng. Linh thức Văn Lục cũng không xuyên qua được, nên rốt cuộc bên trong có thứ gì Văn Lục hoàn toàn không đoán ra. Đám sương này giống như một hình cầu bao trọn lấy vùng trung tâm. Điều làm Văn Lục khó sử là đám Klake và Huv đã đuổi tới phía sau hơn hai ngàn mét, nếu để Văn Lục gặp ba lão Klake đỏ chót ấy, Văn Lục cũng không tự tin có thể đánh thắng, thậm chí chạy cũng khó khăn.

Văn Lục cắn răng lao tuốt vào trong đám sương mù. Bay hơn ngàn mét, Văn Lục và Vik chật vật ra khỏi đám sương dẻo quánh như giằng giữ lấy chân cả hai… trước mắt sáng ngời.

Phía trước là bạt ngàn những hoa đào và cây liễu. Những hồ nước trong xanh, liễu ngả bóng bên hồ. Chím chóc cất tiếng líu lo, gió thổi bay bay những cánh hoa đào.
Nhìn thấy cảnh quan trước mặt, Văn Lục cũng sững người. Cảm giác như chính mình quay lại về trái đất, thật sự rất thân thiết. Như trẻ con nhìn thấy quà, Văn Lục chạy nhảy khắp nơi đùa giỡn với những con bướm xinh đẹp trên bãi cỏ rộng lớn ven hồ, nhặt những cánh hoa đào rớt trên khóm trúc. Văn Lục đang nhắm mắt hưởng thụ hương thơm của hoa đào theo gió mang tới chợt nghe tiếng Vik càu nhàu bên cạnh.

- Sao lắm cây kỳ quái thế này? Mùi gì khó ngửi?

Văn Lục tức mình cốc cho hắn mấy cốc:

- Có ngươi mới khó ngửi…

Vừa nói xong Văn Lục chợt giật mình thầm nghĩ: “Mình sao vậy nhỉ? Tự nhiên lại ngây ra ở đây?” Văn Lục cảm thấy lạnh buốt sống lưng. Từ lúc hắn vào trong này thì hoàn toàn không kiểm soát được hành động của mình. Nếu không có Vik càu nhàu hắn còn không có tỉnh ra. Quả là kỳ quái.

Quay sang nhìn thấy Vik đang dùng một cái xúc tua xoa xoa cái đầu, Văn Lục cười cười: “Đánh oan hắn một cái… khà khà… không ngờ hắn không bị mê hoặc… thú vị thật”

Ở phía sâu tít trong Đào viên, không ngờ có một người ngồi trong một căn nhà tranh. Người nọ đang nhắm mắt bỗng nhiên mở ra nhìn về hướng Văn Lục và Vik mỉm cười:
- Hai tiểu tử thật thú vị…



Văn Lục không biết mình đang bị theo dõi vẫn tiến về phía trước, Vik lật đật chạy theo, tiếng Văn Lục vọng lại:
- Nếu ngươi thấy ta hành động kỳ quái thì phải đánh động ta ngay nhé.