Hồn Thuật

Chương 62: Trại Tây Thái Gia





Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 62: Trại Tây Thái Gia

Nguồn: tangthuvien



Văn Lục vừa đi không lâu, ở ngoài rìa đào viên, cả đám Klake và Huv cũng vừa chật vật chui qua khỏi đám sương mù. Cả hai nhóm quay đầu nhìn lại vòng sương mù răng răng mà giật mình không ít. Chẳng hiểu được làm từ chất liệu gì mà sương mù ở đây dẻo như kẹo đường nấu chảy. Dường như nó được làm ra để vây chết ai dám xâm phạm vào trong đào viên. Bất quá đối với những tu luyện giả mà nói, mặc dù có vất vả nhưng mà họ vẫn đi vào bên trong được.

Một Klake đỏ chót trong ba lão già tộc Klake nhìn đào viên trước, thoáng giật mình. Lần trước hắn là bị vây khốn ở đây cho tới khi bỗng nhiên ù ù cạc cạc bị truyền tống trở lại hành tinh. Chứ nếu không hắn có lẽ loay hoay ở vườn đào này cho tới chết.


Các lão tổ tông của các tộc dưới hành tinh Klake không hiểu lấy đâu ra thông tin ở trong cùng của khảo nghiệm truyền thừa này có cất giữ thần khí cực manh, có thể làm xoay chuyển trời đất. Người đoạt được nó thì lo gì không nắm giữ được thiên hạ. Nhưng mà từ bao đời nay, các tộc vẫn chưa có ai có thể đi qua đào viên này mà vào bên trong coi xem thực hư thế nào. Bất quá mọi người đều cho rằng chỉ có thần khí mới có tầng tầng lớp lớp vòng bảo vệ như vậy.


Tuy nhiên đã từ lâu tộc Booc sau khi nhiều tiền bối một đi không trở về thì đã buông bỏ không tham gia cái gì gọi là đoạt bảo nữa, mà chú tâm lợi dụng quái vật bảo vệ vòng ngoài cùng rộng lớn để đào tạo những thanh niên ưu tú. Trong khi đó tộc Huv và tộc Klake vẫn đời nọ truyền tiếp đời kia, mong mỏi đoạt được thần khí trong truyền thuyết.
Lão già Klake thân mình đỏ chót, bốn mắt lóe linh quang nhìn sâu vào bên trong. Để chuẩn bị cho chuyến đoạt bảo này, hắn đã nghiên cứu rất lâu về ảo thuật của đào viên, nhưng mà hoàn toàn nhìn không thấu. Lần này mang theo nhiều người trong tộc cốt là để dò đường mà thôi.

Ba lão già trầm ngâm đứng yên lặng nhìn, trong khi cả đám hậu bối phía sau lập cập bò lên trước đi vào trong đào viên đẹp đẽ mà đầy nguy hiểm.

- Không thể nào…

Lão già ngoài cùng bên phải tròn bốn con mắt nhìn đám Klake đi bên trong. Ngoài ý liệu của hắn là cả đám gần hai mươi con đi vào hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Bất quá rất nhanh cả ba lão phát hiện ra có điều không ổn. Những Klake có thực lực mạnh không ngờ càng đi sâu vào trong càng không kiểm soát được hành động của mình, mê mê mẩn mẩn rời khỏi đội đi lung tung. Trong khi những Klake yếu ớt cấp ba cấp bốn tu luyện giả mặc dù đang run rẩy đi, hết nhìn ngang nhìn ngửa nhưng vẫn chưa có dấu hiệu gì là bị mê hoặc cả.


Ba lão già mừng như điên, hóa thành ba đạo tàn ảnh biến mất, thoáng chốc đã xuất hiện bên cạnh năm Klake thực lực yếu nhất còn lại. Cả ba lão vội vã hô lên:

- Nếu thấy chúng ta không bình thường thì phải đụng vào người để đánh thức…

Vừa nói xong tức thì ba lão thần tình trở nên mơ hồ, mê mẩn nhìn quanh. Bất quá quả đúng như các lão dự đoán, mấy tên Klake này ngay cả ý niệm xấu cũng không có xuất hiện. Thấy ba lão xảy ra tình trạng như vậy thì vội vàng đụng vào, lay động làm ba lão tỉnh người. Tất cả đều nhận thấy sau khi ba lão già này tỉnh lại, không ngờ lại vui mừng, hưng phấn như được gặp thủy thần vậy. Ba lão được cứu tỉnh lần thứ hai thì phát hiện ra một điều thời gian tỉnh chỉ có tác dụng trong năm phút. Sau năm phút là mấy lão lại lâm vào mê mẩn. Rất nhanh cả đoàn Klake đã mất hút không thấy dạng trong vườn đào.
Ở ngoài rìa đào viên, cả đám Huv lúc này mới xuất hiện nghi hoặc nhìn vào bên trong. Sau đó không ngờ cả đám lại đồng loạt nhắm mắt, bịt mũi, đóng mọi linh thức lại rồi mới rón rén đi vào.



Sâu bên trong cùng Văn Lục cũng phát hiện ra rằng mình chỉ tỉnh được năm phút sau đó phải được Vik đụng vào lay tỉnh. Văn Lục lấy làm kỳ, không biết ai có thể bày ra trận pháp toàn những liễu và đào kỳ lạ như vậy. Thực lực càng cao thì càng bị mê hoặc nhanh, trong khi thực lực linh hồn thấp thì ảnh hưởng càng nhỏ. Như tên Vik thân thể cấp năm nhưng linh hồn mới cấp hai thì hắn hầu như không bị việc gì cả. Suy tính một hồi, Văn Lục tặc lưỡi:

- Chậc chậc… Thực lực thấp thì không đi qua được các vòng bảo hộ ngoài, linh hồn thấp không thể nào đi qua khỏi mê vụ sương mù, thực lực cao thì lại không qua nổi mê hoặc ở đào viên, trong khi linh hồn thấp lại không bị ảnh hưởng. Nhưng mà hắn vẫn tính sai a. Nếu để thực lực ang tên linh hồn thấp qua đám sương mù thì…

Nghĩ vậy Văn Lục lại nhìn lại tên Vik đang lật đật đi theo thì càng nhìn càng thuận mắt. Tiếp đó hắn làm ra một hành động mà nếu ba lão già có mặt ở chỗ này chắc hộc máu đương trường.
Dưới cái nhìn ngơ ngác của Vik, Văn Lục túm lấy một cái xúc tua của hắn trực tiếp lôi một sợi dây ra buộc xúc tua lại vào tay mình. Thần tình đắc ý dẫn Vik Văn Lục cười thầm:

- Mê ảo sao? Truyện nhỏ…


Sâu trong căn nhà tranh ở tận cùng trung tâm bình nguyên, một lão già không ngờ là người trái đất, mặc chiếc áo màu nâu, vuốt nhẹ chòm râu bạc trắng như cước… cười khổ:


- Cao tay a… haha… thật là một tên thú vị…


Văn Lục đang đi thì nhìn thấy phía trước là một trang viên rộng lớn. Trang viên có vẻ hoang sơ, cánh cổng tàn tạ, bờ tường bao quanh rêu phủ xanh. Trong này linh thức không có tác dụng nên hắn cho tới khi trang viên hiện ra trong tầm mắt thì mới phát hiện ra. Văn Lục dắn Vik đi lại gần nhìn rõ trên cổng có đề bốn chữ “Trại Tây Thái Gia”. Văn Lục ngẩn người “sao cái trang viên này nghe quen quen, không biết nhìn thấy ở đâu rồi nhỉ?”

Nhìn lại, Văn Lục lắc lắc đầu không nhớ nổi. Đi qua cánh cổng xiêu vẹo tiêu tàn Văn Lục và Vik nhìn thấy trước mắt là một đình viện bỏ hoang, cỏ mọc um tùm. Cảm giác thiếu sinh khí làm cho cả hai rùng mình, không tưởng tượng được giữa bạt ngàn hoa đào, liễu rủ khoe sắc lại mọc ra một trang viên tiêu tàn như vậy.
Đi tiếp qua đình viện, chui qua màng nhện, bụi bặm răng đầy, Văn Lục theo thông đạo nhỏ đi ra sau hậu viện.

Phía sau không ngờ là một dãy nhà dài lầu các mái hình cong cong, quay về hướng đông. Văn Lục còn nhận ra một điều rằng dãy nhà này cực kỳ sạch sẽ chứ không bụi bặm như ở đình viện bên ngoài. Điều làm Văn Lục ngạc nhiên là tìm một vòng cả dãy nhà hoàn toàn không một bóng người. Đang chậc chậc lấy làm kỳ, bỗng nhiên hai tiếng cười khúc khích vang lên:

- Chị… chị ăn gian nha… Không chơi nữa…không thèm chơi nữa.

- Ai nha! Em của ta lại giận rồi… Nào lại chị làm bánh bồi thường cho ha.

Văn Lục đang đứng giữa một cái sân lát gạch cổ rộng, nghe xong thì dựng tóc gáy:

- Gặp quỷ đi… ma cũng không thấy sao lại nghe được tiếng nhỉ?

Vik ngơ ngác nhìn quanh, hắn nghe Văn Lục lẩm bẩm thức tiếng gì hoàn toàn không hiểu. Vik đoán là Văn Lục dùng tiếng Đại Việt, bất quá ít khi Vik thấy Văn Lục thất thố như vậy. Đang ngạc nhiên thì tự nhiên Văn Lục quay ngoắt về phía sau. Vik không có cổ nên không xoay đầu lại được mà phải lật đật xoay cả thân hình nghiêng nghiêng nhìn về phía sau, tức thì há mồm trợn mắt. Có hai sinh vật thình lình xuất hiện phía sau mà hai người không hề hay biết. Theo hắn đánh giá là có hai sinh vật người trái đất đứng nhìn về phía Văn Lục xì xào cái gì một hồi. Không… chính xác là hai cái bóng hình mờ ảo chứ không phải người thật. Vik ngẩn đầu lên chỉ thấy Văn Lục mặt lúc xanh lúc đỏ thì ngạc nhiên lắm lắm. Bất quá hắn không biết là Văn Lục giờ đây đang chật vật muốn chết.
Ma thì hắn cũng gặp rồi, nhưng mà ma cũng không gây cho Văn Lục thất thố như vậy. Linh cảm cho thấy phía sau có gì đó, Văn Lục quay lại thì nhận ra hai cô gái mặc trang phục thời phong kiến. Cô bên trái mặc trang phục có phần giống như bộ trang phục mà các cô gái hát quan họ Bắc Ninh hay mặc. Duy chỉ có điều khác ‘cải tiến’ hơn là toàn bộ trang phục toàn màu xanh, kết hợp với khuôn mặt trái xoan tóc vẫn quanh, trông thật sự rất thanh tú. Cô gái bên cạnh mặc trang phục tương tự, chỉ khác là không phải màu xanh mà là màu hồng nhạt. Cô gái này có mái tóc thật dài đen óng.


Văn Lục chưa hết giật mình vì bỗng nhiên gặp được người Việt ở nơi đây thì bị vẻ xinh đẹp của hai nàng hấp dẫn làm ê mẩn. Thấy Vik cựa quậy quay mình thì Văn Lục mới giật mình hồi tỉnh. Văn Lục khẳng định đây không phải là do mê ảo của trận pháp hay công pháp nào tạo ra. Mà chính là khí chất của hai cô gái tỏa ra dễ làm người ta mê mẩn yêu thích. Làm Văn Lục có cảm giác muốn nâng niu chiều chuộng. Văn Lục lắc lắc cái đầu:

- Chậc chậc… quả là khó cưỡng… Ài! Định lực của mình càng ngày càng kém.

Bên này Văn Lục đang cảm khái thì đối diện, cô gái mặc áo màu hồng khuôn mặt ửng đỏ lên tròn mắt nhìn Văn Lục:

- Chàng là ai? Sao lại tự nhiên đi vào nhà của bọn thiếp.


Văn Lục nghe vậy thì ngẩn ra:
“Tức giận cũng xinh đẹp a”

Cô gái mặc áo màu xanh nghe cô gái áo hồng nói vậy thì mỉm cười với Văn Lục. Văn Lục chợt rùng mình vội nhắm mắt, trong lòng tụng niệm “gái đẹp là tai họa… gái đẹp là tai họa…”

Văn Lục ít gì cũng là người thời hiện đại, có cô gái xinh, ca sĩ hay minh tinh nào mà chưa được nhìn. Ít nhất qua báo qua inte cũng gặp không ít, nhất là trong các khảo nghiệm thì Vân Nhi và Ngọc Thanh cũng xinh đẹp chẳng kém ai, dĩ nhiên là định lực của hắn trước sắc đẹp hẳn là rất cao rồi. Nhưng mà đứng trước hai cô gái này, Văn Lục không chắc lắm mình có thể kìm lòng không yêu thương, mà lâm vào mê mẩn không biết gì. Sau một hồi hắn mới bình tĩnh được, thế mới biết hai nàng quyến rũ nhân tâm tới mức độ nào. Tiếng cô gái mặc áo hồng lại vang lên:

- Thiếp đang hỏi chàng đó… Sao chàng còn không có trả lời?

Văn Lục thần tình đau khổ nói:

- Nè! Cô làm ơn chanh chua một chút… cứ ngọt ngào thế, ta không chắc mình sẽ giữ được mình đâu đấy!

Hai cô gái nghe vậy thì phốc một tiếng, ôm cái vòng eo xinh xắn, gập người mà cười. Văn Lục lại càng ngẩn ngơ nhìn không chớp mắt, sau vài khắc hắn mới rùng mình. Trong miệng không ngớt lẩm bẩm tụng “kinh”, bất quá hắn cũng thừa biết là không có hiệu quả vì chính đôi mắt hắn vẫn không rứt được ra khỏi bóng dáng hai cô gái.
Sau hồi lâu cô gái áo màu xanh mới ngừng cười, khuôn mặt ửng hồng làm người ta mê đắm, hai tay vân vê tà áo nhẹ nhàng nói:

- A! Thiếp là Liễu Nhu Nương, người của Trại Tây Thái Gia. Em của thiếp tên là Đào Hồng Nương.

Đào Hồng Nương đứng bên cạnh nhí nhảnh tròn đôi mắt tò mò hỏi:

- Chàng chắc từ xa mới tới?

Văn Lục nghe xong hai chị em ríu rít thì ngạc nhiên. Hắn rõ ràng mang máng là nghe đâu ra mấy cái danh tự này rồi, nhưng hiện tại không sao nhớ ra. (.
Ở sâu trong trung tâm bình nguyên, trong căn nhà ranh, lão nhân tủm tỉm cười:

- Tuổi trẻ cương dương… ta xem làm sao tiểu tử ngươi thoát nổi… haha