Hồn Thuật

Chương 80: “Đòi nợ”





Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 80: “Đòi nợ”
Nguồn: Tàng Thư Viện


Văn Lục còn không biết, cũng may cho hắn là phần thưởng hồn ngọc tới kịp thời, nếu không chỉ muộn một chút nữa thôi là cô bé đáng yêu Vi Nhi không biết làm nên cái gì. Có lẽ cứu được Văn Lục một mạng, nhưng rất có thể Văn Lục sẽ vĩnh viễn mất đi người mình yêu thương nhất… lúc đó thì sống không bằng chết.

Đưa tay phẩy phẩy bụi trên vai, Văn Lục nhìn ra phía ba ngàn tu luyện giả đang trố mắt. Cả mấy ngàn con mắt trừng trừng khó thể tin nhìn Văn Lục không may may tổn thất một sợi tóc. Cả đám há hốc mồm:

- Này… đây là… cái quỷ gì xảy ra?


Tên pháp sư “lỗ mãng” lão tam thất thố hỏi dồn. Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi bộ dạng: “Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai?”.
Bất quá rất nhanh bốn trưởng lão và ba pháp sư cao cấp đã phát hiện ra cấp bậc của Văn Lục… cấp tám. Mọi người bình tĩnh hơn, cấp tám thì chưa cấu thành điều gì nguy hiểm. Mấy trưởng lão khinh thường, ra lệnh cho toàn bộ lại triển khai công kích. Bốn trưởng lão cũng quyết tâm lần này nhất định phải giết Văn Lục bằng mọi giá. Bốn con quái vật của bốn trưởng lão lao ra đầu tiên.

Văn Lục vẫn lẳng lặng đứng đó mỉm cười. Khi toàn bộ niệm chú xong hình thành quái vật và công kích của mình đang muốn điều động chúng tiến tới công kích Văn Lục thì một chuyện kỳ dị xảy ra. Toàn bộ những Klake và pháp sư dưới cấp tám đồng loạt công kích về bảy người đứng giữa trung tâm.

“Ầm….”

Chuyện xảy ra quá nhanh, bốn trưởng lão và ba pháp sư không kịp phản ứng. Ba pháp sư thân thể yếu đuối tử vong đương trường. Bốn trưởng lão cấp chín phản ứng nhanh hơn một chút triệu hồi ra một con quái vật bảo vệ, nhưng do thuấn phát triệu hồi nên quái vật nọ khá yếu ớt, chỉ chống đỡ phần nào công kích… bốn vị trưởng lão vẫn bị thương nặng. Bốn con quái vật có chút linh trí vội gầm gào nửa muốn công kích Văn Lục nửa muốn quay về đánh tan bọn “nhãi nhép” đánh lén kia. Bốn người đồng thời chỉ vào đám Klake và pháp sư xung quanh, khuôn mặt giận giữ:

- Ngươi… các ngươi…

Sự việc quá quỷ dị, bốn vị trưởng lão tự nhiên đứng trong trung tâm nên lãnh đủ mà không hiểu chuyện gì xảy ra. Vừa nãy thu gom người quây lại để cho bọn chúng làm “pháo hôi”, giờ bọn chúng thành… pháo hôi thật nhưng không phải ấy lão mà là cho Văn Lục. Quả là thế sự vô lường, không biết lối nào mà lần.
Văn Lục lúc này cười dài:

- Trưởng lão sao? Oai lắm hả…haha… tới lúc Văn Lục ta tính lại món nợ này rồi…

Bốn vị trưởng lão vội quay lại nhìn thì thấy một con rồng cực lớn đã lượn vòng qua bốn con quái vật ầm ầm đổ tới. Con rồng phát ra ánh sáng hoàng kim dài tới ba trăm mét, to gấp đôi so với đoàn tàu. Tiếng long ngâm vang khắp cả thủ đô khiến toàn bộ dân cư Klake run lên bần bật. Bốn trưởng lão trọng thương chưa kịp phản ứng thì đã bị con rồng gào thét quất qua, cả bốn như con diều đứt dây văng ra xa… hiện hình thành bốn thân xác Klake giờ không còn đỏ lòm như trước mà trở nên nhợt nhạt.

- Thừa dịp ngươi bệnh… lấy mạng ngươi.

Văn Lục biến thành tàn ảnh thoáng chốc đã hiện ra gần cạnh bốn trưởng lão đang cuồng phún máu, đao ảnh lóe lên, tám cái đầu rớt ra khỏi thân hình to lớn… bốn trưởng lão đi đời nhà ma.
Văn Lục nhìn bốn cái xác cảm khái. Phía sau, hơn ba ngàn Klake và pháp sư đã đồng loạt công kích bốn con quái vật. Bốn con này không ngờ không bị tan biến khi người triệu hồi chết. Hai bên lâm vào loạn chiến.

Văn Lục mỉm cười, kỹ năng phụ trợ tầng tám không ngờ trong tình huống này lại có thể xoay chuyển càn khôn. Đấu nhẹ nhàng với toàn bộ cao thủ Klake.

Kỹ năng phụ trợ hồn thuật tầng tám… “thôi miên”. Những người bằng cấp linh hồn, thuật thôi miên tác dụng trong vòng ba giây. Những người thấp hơn thì thời gian tăng dần, từ cấp bốn trở xuống thì thôi miên vĩnh viễn. Linh hồn đối thủ càng cao hơn Văn Lục thì càng khó bị thôi miên, cao hơn một cấp, tác dụng chỉ có năm mươi phần trăm thời gian tác dụng một giây. Cao hơn hai cấp chỉ còn hai mươi phần trăm mà thôi, nhất là thời gian tác dụng cũng giảm xuống không đầy một giây.

Nghe qua thì chẳng khác gì kỹ năng phụ trợ tầng bảy cả. Nhưng điều đặc biệt của kỹ năng này là… thôi miên diện rộng. Trong phạm vi linh thức, Văn Lục hoàn toàn có thể thôi miên đối thủ. Nhiều bao nhiêu thì Văn Lục chưa xác định rõ còn cần phải tìm hiểu thêm. Số lượng bị tác dụng cũng sẽ lớn dần lên theo thực lực Văn Lục tăng. Ít nhất với hơn ba ngàn nhân số đứng gần Văn Lục lúc này, hoàn toàn bị Văn Lục thôi miên mà tấn công mấy vị trưởng lão khiến mấy lão già này cho tới chết cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.


Thực tế thì kỹ năng là một chuyện, hơn nhau ở điểm Văn Lục dụng kỹ năng cực kỳ chuẩn xác... chuẩn tới từng chi tiết. Đầu tiên hắn chui ra khỏi đám bụi, nếu hắn dùng kỹ năng này thì hoàn toàn không thể giết được trưởng lão hay pháp sư nào. Bởi vì hơn ba ngàn tu luyện giả đứng vòng quanh kia nếu bị thôi miên, sát ý đổ dồn về phía trung tâm ắt làm ấy vị trưởng lão hoài nghi mà phòng bị. Lúc đó chắc gì đã giết được cao thủ cấp tám cấp chín nào.

Nhưng là Văn Lục lại chọn đúng lúc phóng công kích đi của đám tu luyện giả mà thôi miên. Lúc trước là một khối hoàn toàn đồng tâm chống Văn Lục, bỗng nhiên công kích vừa ra thoắt đổi hướng nhằm về phía các trưởng lão, thế thì trưởng lão tránh vào “chum”, làm ra phản ứng triệu hồi quái vật trong nhảy mắt để phòng thủ đã là cực kỳ giỏi rồi.

Đáng “giận” hơn là tên Văn Lục này thừa nước đục thả câu, lúc bốn trưởng lão đang muốn xé xác đám tu luyện giả xung quanh, hắn đã bồi thêm một “chưởng” đánh cho tàn tạ, phế luôn mấy trưởng lão.

Văn Lục đứng lặng im nhắm mắt cảm thụ tình hình cơ thể mình. Giờ cấp bậc của Văn Lục còn lớn hơn mấy vị trưởng lão các môn phái dưới nhân gian mà Văn Lục gặp trong nhiệm vụ hồn ngọc thứ chín. Tốc độ lên cấp kinh khủng ghê người. Người ta nói trong nguy hiểm mới lớn mạnh quả không ngoa. "Mầm Thế Giới" của Văn Lục sau hoạn nạn giờ đã lớn hơn nhiều.

Lần trước đột phá tầng bảy thể thuật, "Mầm Thế Giới" đã là một ngàn hai trăm km. Giờ đạt cấp bảy viên mãn "Mầm Thế Giới" cũng lớn tới ước chừng một trăm hai mươi ngàn km. Nếu đột phá tầng tám có lẽ còn bứt phá mạnh hơn nhiều, Văn Lục ước tính có thể bao chùm cả Đại Việt không chừng. Cấp sau càng kinh khủng hơn nhiều so với cấp trước, giờ linh thức của Văn Lục cũng tương đương độ rộng của "Mầm Thế Giới". Bao chùm non nửa diện tích của Việt Nam… nghe qua thì quả là kinh khủng nhưng nếu so sánh với linh thức bao chùm cả hành tinh của lão Hà… ục… nghĩ thôi cũng thấy so le kệch kỡm như trời với đất.

Văn Lục giờ tương đương, thậm chí có vài phẩn nhỉnh hơn một số trưởng lão các môn phái dưới nhân gian của Đại Việt. Còn nếu so sánh với Văn Lang Thiên… vẫn còn khoảng cách dài dài. Nghe sư phụ Văn Lục nói, lên Văn Lang Thiên túm đại một người đi ngang không chừng túm vào người tu thuật cấp mười hai… thế mới biết thực lực chính thức của tu thuật Đại Việt hóa ra ẩn cư hết trên Văn Lang Thiên. Còn phía dưới nhân gian chỉ là bề nổi của tảng băng chìm mà thôi cũng giống như tu chân Trung Hoa, cao thủ toàn ẩn náu trên tiên giới.

“Ách! Nghĩ tới mấy lão bất tử trên Văn Lang Thiên tự nhiên lại thấy mình nhỏ bé”

Văn Lục vỗ vỗ đầu quay lại nhìn đám “lộn xộn” phía sau. Giờ bốn con quái vật dưới sự hợp công của hơn ba ngàn tu luyện giả. Dưới sự đóng băng liên tục của các pháp sư hệ thủy và tấn công không tiếc sức mình của đám triệu hồi sư thì ba con bị diệt còn một con đang giãy dụa trong một khối băng mỏng. Xem ra tên pháp sư cũng kiệt sức muốn chết rồi… phun ra được tảng băng “mỏng dính” bao quanh vậy.

Bên phía nhân số của hơn ba ngàn tu luyện giả cũng giảm đi trông thấy… giờ chỉ còn hơn ba trăm. Quả là quái vật cấp chín không thể khinh thường chút nào. Lần trước Văn Lục còn co dò lên cổ chạy thục mạng hơn bốn giờ đồng hồ mới thoát nạn. Đấy là còn bị lãnh tới ba cú đập tơi bời. May có kỹ năng “phục hồi” của thể thuật tầng bảy mới sống xót. Nhưng những tu luyện giả này bị Văn Lục thôi miên, trông như cả đám “điên” không tiếc sức mình tung hết ra sức mạnh vốn có mà tấn công bốn con quái vật đang gầm rú, có khi không bị quái vật cắn chết cũng do mất hết sức lực mà chết.

Tên Bugi lúc nãy đứng cùng Văn Lục bị đám kỹ năng kinh khủng của hơn ba ngàn tu luyện giả đánh thành bụi phấn. Lúc đó Văn Lục tự bảo vệ mình còn khó nói gì tới che chắn cho người khác.

Văn Lục tỏa ra linh thức tràn khắp thủ đô, kêu tên “gián điệp song sinh” tới.
Một hồi lâu sau tên này mới hớt hơ hớt hải toát mồ hôi bơi đến. Vừa nhìn thấy trăm Klake và hai vị pháp sư đang điên cuồng tấn công con quái vật khổng lồ, Huka và Huki cũng giương tròn bốn cặp mắt ngạc nhiên. Tên Huka lắp bắp:

- Tộc Klake ngộ ghê… triệu hồi ra một con quái vật rồi thi nhau oánh tưng bừng…

Cái đầu bên trái húc húc sang, Huki gật gù:


- Bọn chúng chắc đang “huấn luyện” tinh anh đây mà… quả thật ghê gớm…

Cả hai đang ngươi tung ta hứng thì Văn Lục tới cốc ỗi tên một cốc:

- Còn không mau truyền tin cho lão tiên tri của các ngươi đưa quân vào thu hoạch đi.

Hai tên nghe Văn Lục nói vậy thì lại tròn mắt:

- Tấn công? Văn Lục tiên sinh muốn nói là mọi việc đã xong?

Văn Lục đủng đỉnh bơi vào giữa trung tâm thủ đô nói vọng lại.

- Thông báo với lão… tầng lớp cao cấp của Klake... ta tiêu diệt hết rồi. Giờ lão chỉ cần đổ quân từ trên không xuống thẳng thành phố là được…

Nói xong bóng dáng Văn Lục cũng mất hút. Hai tên Booc trong cái xác Klake giống như bị sét đánh vẫn đứng ngây người nhìn hết nhìn chằm chằm hướng Văn Lục đi lại quay lại nhìn nhau ánh mắt cổ quái.
Một lúc sau cả hai mới rối rít, hối hả, lật đật truyền tin cho nhà tiên tri của tộc Booc.


Văn Lục tỏa ra linh thức dễ dàng phát hiện vị trí truyền tống trận. Hắn cực kỳ nóng lòng muốn về Đại Việt ôm hôn hai cô bé thật nồng thắm để cảm tạ ơn cứu mạng.
“Còn mấy tên “đầu trâu” kia… quên đi…”

Văn Lục đắc ý bơi nhanh về trung tâm thủ đô Klake.