Hồn Thuật

Chương 81: Trở về





Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 81: Trở về
Nguồn: Tàng Thư Viện


Ở ngay chính giữa trung tâm thủ đô Klake, một đồ án to lớn tới một ngàn mét nằm trình ình trên một đài cao. Xem kẽ vào trong đồ án ngoằng ngèo khó hiểu đó là to nhỏ những viên linh hạch phát sáng ra đủ mọi màu sắc. Xanh có, đỏ có… thậm chí còn có viên phát ra màu… đen. Văn Lục như nhà quê lên phố hết nhìn đông nhìn tây.

- Điều khiển cái này thế nào đây trời?

Không ngờ vừa lẩm bẩm xong, bên cạnh Văn Lục đã xuất hiện một lão già làm Văn Lục giật mình cái thót. Kẻ mà vô thanh vô thức tới bên cạnh mà hắn không hề hay biết thì ngoài lão Hà còn ai vào đây.

- Cụ làm cháu đau tim…

Văn Lục cười cười, trông bộ dạng của hắn có mà vừa uống thuốc trợ tim thì có. Đang đau đầu không biết điều khiển cái truyền tống “ngớ ngẩn” này thế nào thì bỗng nhiên có một cao thủ “mò” tới, bảo không kinh hỉ mới là chuyện lạ.

- Sao? Tính đi mà không thèm từ biệt ta hả?


Lão già mỉm cười vuốt râu nói. Gần ngàn năm, sống cô đơn một mình toàn gặp những sinh vật “kỳ lạ” quả thật buồn muốn chết. Không ngờ Văn Lục dẫn xác tới, Hà lão nhân đâm ra cực kỳ quý tên tiểu quỷ này. Giờ hắn nóng lòng muốn về Đại Việt làm trong lòng lão có phần buồn bã. Nhất là nghe nói tình hình tu thuật dạo này lại phải chống “thù trong giặc ngoài” lão càng muốn mau mau về cùng tên tiểu tử này giúp chút sức. Dù sao thì lão cũng là thành viên của tu thuật Đại Việt. Bất quá “tín ngưỡng” khó bỏ, lão còn phải chăm sóc cho tốt đám đào yêu, liễu yêu kia. Nếu không công sức bấy lâu nay của lão chẳng phải bỏ xuống biển hết sao.
Văn Lục nghe Hà lão nói vậy thì gãi gãi đầu cười cười:

- Đâu có…hì hì… cháu đang xem cái truyền tống nhưng mà ngu ngốc không hiểu chút nào. Xem ra phải học hỏi thêm để sau này có bị “truyền” đi còn biết lối “truyền” về…


Lão Hà mỉm cười hài lòng với tính cách thật thà của hắn. Không hiểu cứ thẳng ruột ngựa mà nói “ngu ngốc không hiểu” không vòng vo ra vẻ. Những người như thế này thường hay được những cao nhân để ý và có phần nâng đỡ. Lão Hà gật gù bước vào trong trận đồ chỉ từng khu vực mà giảng giải.

Hà lão nhân cũng chỉ giảng giải cho Văn Lục sao cho biết sơ qua đồ án, biết các loại tinh thạch cũng như biết lối đặt chúng như thế nào vào trận đồ. Nói cho đúng thì lão cũng chỉ giảng sơ qua đồ án và cách sử dụng truyền tống cho Văn Lục. Bất quá nghe thì đơn giản vậy nhưng một kẻ đầu óc nhanh nhạy như Văn Lục cũng mất tới hơn năm ngày mới hiểu… sơ sơ cách sử dụng. Còn nói việc vẽ đồ án truyền tống?... nằm mơ đi. Không có vài năm nghiên cứu thì chỉ còn cách… nhờ người khác vẽ mà thôi.

Nghe qua lời lão Hà thì cái truyền tống trận này thực ra chỉ là “con tép” làm Văn Lục há mồm không nói được gì. Lại nhìn qua nhìn lại… đầu Văn Lục muốn to như cái đấu: “Hơn một ngàn mét vuông và vô số tinh thạch đấy…”
Hà lão cười cười:

- Nếu ngươi trở về Đại Việt, ngươi sẽ biết thế nào mới là truyền tống thực sự. Nói cho ngươi biết, trên Văn Lang Thiên còn có một truyền tống trận kinh khủng…cả ta cũng chưa được chứng kiến qua.

Nói tới đây, Hà lão cũng bất giác không tự chủ được mà bày ra bộ mặt cực kỳ sùng kính, ngưỡng mộ nói:

- Nghe các tiền bối cao nhân đã được đi qua Văn Lang Thiên kể lại. Trên Văn Lang Thiên có một truyền tống rộng tới ba ngàn mét.

Văn Lục thở phào lẩm bẩm:

- Tưởng gì… chỉ lớn hơn một chút mà thôi. Có gì “tôm to” chứ?

Lão Hà đứng bên cạnh thấy điệu bộ gà chết không sợ nước sôi của hắn thì tức giận gõ cho hắn mẫy gõ:

- Ngươi thì biết gì… điều đặc biệt của trận pháp truyền tống này là dùng linh thạch để vẽ đồ án … dùng linh thạch xếp thành đồ án đó. Ngu ngốc nhà ngươi thì biết gì.

Văn Lục miệng muốn không khép lại nổi, hết nhìn trận pháp ngút tầm mắt phía dưới lại tưởng tượng ra cái truyền tống trận qua lời lão Hà… nghĩ thôi đã thấy khủng bố rồi.
Ba ngàn mét, biết bao nhiêu “nét vẽ” loằng ngoằng đây. Nguyên nhìn cái trận pháp ‘tép” ở trước mặt, Văn Lục ước tính cũng tới không dưới chục vạn nét vẽ rồi. Nhất là cứ cách đoạn xa xa mới nhét vào một viên linh thạch. Vậy nhưng ba ngàn mét? Không tỉ vạn nét vẽ mới là chuyện lạ…mà lại dùng tinh thạch để sắp xếp thành nét vẽ… thực chẳng còn gì để hình dung nổi xa hoa đó…
Văn Lục còn chưa hết kinh ngạc, lão Hà còn bỏ thêm một quả “bom nguyên tử” vào trong lòng hắn.

- Nhưng mà điều đó chưa là gì… điều kinh khủng của truyền tống này chính là… xuyên vị diện.

Lão bày ra một bộ mặt như nhìn thấy núi Hoàng Liên Sơn ngút trời lẩm bẩm:

- Xuyên vị diện… xuyên không gian đấy… nếu kẻ địch dù có xuyên việt chui vào một không gian nào đó, tu thuật cũng có cách dò theo linh hồn mà tóm ngươi về. Ngươi nói vậy có được tính là kinh khủng không?

“Đi qua đi lại giữa các không gian? Sáng ở Đại Việt… chiều có thể chạy tới không gian ma pháp chơi?” Văn Lục nghe xong cũng phát ngốc. Tu thuật Đại Việt tính ra chưa tới vạn năm nhưng quật khởi cực kỳ khủng bố… không ngờ phát triển tới mức này. Thế mới biết… công pháp tuyệt đỉnh, vứt đâu cũng sống tốt. Nhất là hai tuyệt thế kinh tài Long Quân Thiên Đế và Thiên Hậu Âu Cơ thì không thể dùng hai chữ khủng bố để hình dung được rồi.


Văn Lục lúc lâu sau mới hồi thần lại được. Nghĩ tới cái truyền tống trận đó, Văn Lục vẫn còn hãi hùng, kính vọng. Nếu được tới đó xem một lần thì quả thật sống không uổng chút nào. Nghĩ tới cấp độ của mình, Văn Lục cười cười: “Xem ra tới cấp độ đó, mình còn phải cố dài dài”.
Qua năm ngày, Văn Lục học cách điều khiển trận pháp truyền tống đường dài thì tộc Booc cũng hành động nhanh chóng thâu tóm thủ đô Klake vào trong tay. Hiện giờ tầng lớp cao cấp của tộc Booc đang đứng hết bên ngoài vòng tròn của truyền tống trận mà nhìn vào trong. Văn Lục giờ trong mắt thanh niên Booc như thần linh trí cao, là dũng sĩ hùng mạnh nhất. Một người diệt gọn cả tầng lớp cao cấp của tộc Klake… nghĩ thôi cũng đã thấy khủng bố rồi. Bọn họ nào đâu biết Văn Lục chuyến vừa rồi mém đi đời nhà ma.
Hiện tại lão tiên tri, tộc trưởng Booc và những tầng lớp cao cấp tộc Booc thấy Văn Lục nhìn ra thì đồng loạt cúi chào. Dáng người tròn oay oay như vậy, cố hết sức nghiêng mình quả là một chuyện khôi hài. Bất quá điều đó cho thấy thành ý của toàn bộ lãnh đạo tộc Booc. Văn Lục cũng mìm cười bước ra ngoài.
Lão tiên tri thấy một cụ lão đi theo Văn Lục thì sửng sốt thầm nghĩ: “Mọc đâu ra cụ già tầm thường này vậy”?
Nhà tiên tri Gug làm sao mà nhận ra được khí tức trên người lão Hà. Cho nên hắn nhầm tưởng là người bình thường. Bất quá nếu đã đi với Văn Lục thì cho hắn “thơm lây” vậy.
Văn Lục vẫn toe toét cười, nếu hắn mà biết ý nghĩ lúc này của lão Gug không biết còn bày ra bộ mặt cổ quái mức nào đâu. Nhưng lão Hà chỉ nhíu mày chốc lát rồi nhanh chóng giãn ra, không ai kịp nhìn thấy phản ứng gì trên mặt lão cả.

- Haha… Văn Lục tiên sinh quả là lợi hại… lão già ta cũng đánh giá sai thực lực của tiên sinh rồi…

Lão Gug cười ồm ồm, há chiếc miệng rộng ngoác nói làm Văn Lục muốn thủng cái màng nhĩ. Tộc này dùng sóng siêu âm nói chuyện rồi, giờ thêm cái miệng to tổ bố của lão khi phấn khích mà phát ra… chậc chậc quả là nhức đầu không thôi.
Văn Lục vòng vo với lão một hồi, lão Gug mới nói:

- Đây là chút lòng thành cảm tạ tiên sinh đã hết sức giúp đỡ tộc ta trong thời gian qua. Mong tiên sinh nhận cho…

“Mãi mới vào truyện chính”. Văn Lục thầm oán giận một câu. Nghĩ tới bấy lâu nay mình vì cái truyền tống trận này mà “xông pha trận mạc”. Nhưng công sức bỏ ra cho tộc Booc cũng không nhỏ tội gì mà không vơ vét.
Văn Lục nhìn đống tinh thạch to như quả núi con trước mắt cảm khái. “Hành tinh này còn trẻ nên tài nguyên quả nhiên phong phú.” Văn Lục cũng không ra vẻ ái ngại, tự nhiên phất tay thu đống tinh thạch vào trong "Mầm Thế Giới". Thu xong hắn mới cười ha ha quay sang thì thầm vào tai lão Gug:

- Nói cho lão biết một tin… cái cụ già mà ngươi tưởng ngơ ngơ đứng ngoài kia…

Văn Lục nói bỏ lửng xoay người muốn đi vào trung tâm trận pháp thì một bóng tròn oay nhảy bổ tới. Đám xúc tua ôm cứng lấy cái đùi hắn. Tiếp đó Văn Lục thấy phía dưới gào thét ầm ỹ:

- Tiên sinh… xin ngài cho ta theo… ta xin làm đầy tớ, là người sai vặt cho ngài…

Văn Lục thấy tên Vik ôm chặt lấy chân mình không chịu buông thì khóc dở cười dở:

- Ngươi… ngươi… giờ là “cao thủ” rồi mà làm cái bộ dáng gì đây? xem tại

Vik xoay xoay cái đầu lắc liên hồi:

- Không! Chưa phải cao thủ… chưa cao thủ bằng tiên sinh. Mong tiên sinh cho ta theo. Không đồng ý nhất định ta không buông…

- Ngươi đang uy hiếp ta đấy.

Văn Lục nhẹ nhàng nói nhưng tên Vik nghe xong như sấm giật bên tai ngơ ngơ bỏ chân Văn Lục ra. Văn Lục nói tiếp:

- Ngươi giờ mặc dù trong tộc là tướng quân mạnh mẽ. Nhưng dưới mắt ta còn… yếu lắm. Khi nào mạnh hơn hãy tới tìm ta.

Nói đoạn Văn Lục quay lại cười cười với lão Hà:

- Nhờ cụ gửi lời từ biệt của ta tới hai nàng Đào Hồng và Liễu Nhu… hì hì…


Hà Nhân lão vuốt râu mỉm cười gật gật:
- Được… sau khi chúng hoàn toàn trọng tổ thân thể ta sẽ đưa chúng về Đại Việt gặp ngươi… ha ha…

“Ách”. Văn Lục muốn đau cái đầu. Mồm thì nói là quyến luyến hai cô bé đó. Nhưng thật ra trong lòng hắn sợ muốn chết. Dưới sự quyến dũ, dưới khí chất kiều mị bá đạo của hai nàng, Văn Lục không chắc có thể kìm lòng giữ mình được mà không làm ra “tội phạm” gì không. Đàn ông mà, điểm yếu quá lớn.

Đành phải cười trừ, Văn Lục vội lủi vào trung tâm truyền tống trận. Văn Lục nhắm hai mắt lại, lấy tâm cảm ứng, lại truyền lực lượng khởi động vào truyền tống trận. Quang mang lóe lên trên toàn bộ hoa văn của truyền tống trận, Văn Lục như tiến vào không gian vũ trụ vô tận. Xung quanh có ngàn vạn vì sao lấp lánh muôn màu thật rực rỡ. Văn Lục dưới cảnh sắc như vậy bất giác cảm thấy mình thật bé nhỏ. Văn Lục cúi nhìn xuống dưới, không ngờ dưới chân là một “khối đất” lớn màu xanh và hai khối đất nhỏ hình tròn. Hóa ra là hành tinh Klake và hai mặt trăng.

Văn Lục bình tĩnh, dựa theo phương hướng định trước của Hà lão, Văn Lục đưa linh thức mình chạy dài theo hướng mười hai giờ kim đồng hồ. Qua vô số hành tinh, sao băng, tinh hệ… từng từng cái một như vụt về phía sau. Như qua vô số năm tháng, Văn Lục cũng không biết mình đã trải qua ngàn vạn năm hay mới qua vài giây đây. Bất quá trước mắt hắn sáng ngời. Một hành tinh quen thuộc…

Qua sách báo, inte, Văn Lục nhiều lần nhìn thấy bộ dáng trái đất từ ngoài không gian rồi. Nhưng giờ như tận mắt nhìn thấy Văn Lục mới cảm giác nó thật sự rất xinh đẹp, rất gần gũi…
Linh thức tiến vào sâu qua lớp khí quyền, đảo qua một vòng như người ta dò tìm địa hình qua vệ tinh, Văn Lục cuối cùng cũng thấy Việt Nam.

Đại Việt nhìn từ trên không xuống như một con rồng đang ngủ. Bất giác Văn Lục nhớ lại một câu đã đọc ở trang web nào đó rằng:
“Con rồng Trung Hoa đã tỉnh, nhưng nó chưa đủ sức để làm rung chuyển trái đất. Nhưng khi con rồng đang ngủ say của Đại Việt thức giấc… thì không chỉ trái đất rung chuyển mà thôi đâu”.

Nghĩ tới câu nói đó, Văn Lục bỗng nhiên thấy xúc động, trong lòng thì thào:

“Lúc nào nó mới thức giấc đây? Thật là chờ mong a”

Sau hồi lâu nhìn ngắm, linh thức Văn Lục hạ xuống muốn dò tìm một truyền tống trận đường dài ở miền bắc. Rất nhanh hắn phát hiện ra một điểm quang mang ở Yên Tử Sơn, một ở Tản Viên Sơn, một ở Hoàng Liên Sơn…

Văn Lục nhìn muốn rớt đôi mắt ra ngoài, mới chỉ lướt sơ sơ qua ở miền bắc mà đã có tới bảy cái truyền tống trận đường dài rồi. Vậy còn ở miền trung và miền nam?
Linh thức Văn Lục đảo qua không khỏi hút vào một ngụm lương khí. Miền nam chiếm tới năm cái, miền trung ít hơn một là bốn cái dải dác.

“Quả thật là tài phú a”.

Một hồi sau chọn chọn lựa lựa, Văn Lục xác định mốc tiêu là truyền tống tới Tản Viên Sơn. Sau khi xác định xong, Văn Lục thấy mình vẫn đứng trong truyền tống trận ở hành tinh Klake, nhưng rất nhanh quang hoa chói lòa cả một khu vực, thân ảnh Văn Lục mờ ảo dần dần rồi biến mất.

Truyền tống trên hành tinh Klake vừa ảm đạm Vik đã nhảy bổ tới ôm cứng lấy chân lão Hà khóc rống lên:

- Tiên sinh… mong ngài cho ta theo… ta muốn sức mạnh để đi theo Văn Lục tiên sinh…