Mẹ Kiều ngồi ở bên cạnh Kiều An Hảo, giống như thấy tin tức khó tin, qua một lúc lâu, gương mặt kinh ngạc quay đầu, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo hỏi: "Kiều Kiều? Chuyện này là thật sao? Trước đây con từng có thai?"
Kiều An Hảo đợi mãi chính là chờ lúc này.
Chẳng những cô muốn Hàn Như Sơ thân bại danh liệt trong cả giới quý tộc ở Bắc Kinh, cô còn muốn cho nhà họ Kiều cũng trở mặt thành thù với bà ta!
Cho dù cô không phải là con gái ruột của chú thím, nhưng tóm lại vẫn là người một nhà, trong cơ thể chảy dòng máu như nhau, huống chi, cô còn được bọn họ nuôi dưỡng gần hai mươi năm.
Nếu bọn họ biết, cô bị Hàn Như Sơ đối xử tàn nhẫn như vậy. . .
Đáy lòng Kiều An Hảo hơi cười lạnh, trên mặt lại bãi làm ra một bộ dạng bị hù dọa, thậm chí đáy mắt cũng xuất hiện một tầng sương mù: "Con không biết chuyện gì đã xảy ra. . . Con từng có thai nhưng thai chết trong bụng, hơn nữa đúng là do tổ yến bác Hứa đưa cho con lần đó. . ."
Tiếp theo lời của Kiều An Hảo, có hai hàng nước mắt từ trên mặt của cô rơi xuống: "Thím, trong tổ yến bác gái đưa cho con, bỏ thuốc ngủ, hại chết con của con . ."
Hàn Như Sơ đứng trên sân khấu, đối mặt với sự bàn luận ầm ĩ của mọi người, cả người hoàn toàn chống đỡ không nổi nữa!
Trước khi bắt đầu đấu giá, bởi vì Kiều An Hảo mà cãi nhau 1 trận với con trai, bây giờ lại vì đứa bé trong bụng của cô, khiến bà ta thân bại danh liệt. . .
Nhiều năm bà ta duy trì hình tượng như vậy, cứ như vậy mà mất! Mất hết!
Trong nháy mắt Hàn Như Sơ trở nên tan vỡ, bà ta liều mạng, bất chợt đi từ trên sân khấu xuống đến trước mặt Kiều An Hảo trước mặt, sau đó ném vật trong túi về phía cô: "Tiện nhân, có phải mày làm không!"
Kiều An Hảo biết, ghi âm này vừa truyền ra, Hàn Như Sơ nhất định sẽ trở mặt, chẳng qua là cô không nghĩ tới, bà ta sẽ mất bình tĩnh đến mức này, trước mặt nhiều người còn động thủ với cô!
Chẳng qua. . . Ngược lại cô lại thích bà ta ra tay, chỉ có như vậy, cô mới có thể càng ra vẻ đau khổ, được người ta đồng tình, mà bà ta lại càng bị vạch trần chân tướng, bị nắm thóp thẹn quá thành giận!
Kiều An Hảo nhìn túi văng tới, không hề có ý né tránh, mặc cho nó đập vào trên đầu của mình.
Nhẫn nhịn cơn đau lúc này, đổi lấy cục diện mà Hàn Như Sơ cả đời không trở lại được, đáng giá!
Vì đau đớn, nên Kiều An Hảo âm thầm cắn răng, sau đó nước mắt liền tuôn rơi dữ dội hơn, đáng thương nhìn chằm chằm ba Kiều mẹ Kiều, mang theo vài phần kinh ngạc và hoảng sợ mở miệng kêu: "Chú, thím."
Tính tình của Mẹ Kiều, lại có mấy phần giống Kiều An Hạ, tràn đầy bao che.
Ban đầu Hàn Như Sơ cho Kiều An Hảo hai rương tổ yến, bà tận mắt nhìn thấy, hơn nữa xế chiều hôm đó Kiều An Hảo xem TV với bà chiều hôm đó, quả thật có chạy vô nhà vệ sinh ói mấy lần, cô nói là trong đoàn phim ăn phải đồ hỏng nên bị bao tử, bà cũng không nghĩ nhiều.
Bây giờ, nghe đoạn ghi âm không biết bị ai đặt, rốt cuộc lăn lộn nhiều năm trong giới thương trường, trong nháy mắt sẽ hiểu tất cả, vốn đã tức giận, bây giờ nhìn Hàn Như Sơ động thủ với Kiều An Hảo, cơn tức giận bùng nổ, chợt đứng lên, gọi thẳng tên: "Hàn Như Sơ, rốt cuộc chị muốn gì, chị có chứng cớ gì, cứ một mực chắc chắn là Kiều Kiều nhà chúng tôi làm!"