Sinh nhật lần trước, Hứa Gia Mộc bởi vì chuyện Kiều An Hảo bị bà đẩy té cầu thang, tức giận một khoảng thời gian rất dài, thậm chí ngay cả lễ tết cũng không bước vào cổng lớn nhà họ Hứa, cuối cùng vẫn là bà không ăn uống, cứng rắn tuyệt thực nằm viện, mới khiến cho anh trở lại, quản gia thay bà nhận tội, nói đều là chủ ý của bà ta, Hứa Gia Mộc mới dịu lại, lúc này mới không bao lâu. . . Lại xảy ra chuyện như vậy. . . Hơn nữa lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước. . .
Đáy lòng Hàn Như Sơ vô cùng hoảng sợ, lần này Hứa Gia Mộc rời đi, cũng không biết nghĩ thế nào, mới có thể gọi anh trở lại. . .
Hàn Như Sơ suy nghĩ, vội vàng xuống xe, đuổi theo Hứa Gia Mộc, nắm giữ tay anh thật chặt: "Gia Mộc, con giận mẹ, có đúng hay không? Con đừng giận mẹ, có được không?"
"Con nghẹ mẹ nói, con của tiện nhân kia không phải là của con, lúc ấy con còn hôn mê, đó là con của Lục Cẩn Niên và tiện nhân kia, mẹ không thể cho nó giữ lại. . . Mẹ không muốn để con vô duyên vô cớ nuôi con của người khác. . . Mẹ muốn tốt cho con, con phải tin mẹ. . ."
"Lục Cẩn Niên là người ngoài sao? Anh ấy là anh của con! Anh ấy cũng là con của nhà họ Hứa, con của anh ấy cũng là con của con, sao lại không thể giữ lại!" Hứa Gia Mộc không biết bởi vì tức giận, hay bởi vì đau đớn, hoặc cũng bởi vì hoảng sợ, giọng nói cũng mang theo phần run rẩy:
"Mẹ, đó là một sinh mạng, đó là con của Kiều Kiều và anh ấy, một cái mạng sống sờ sờ, sao mẹ có thể làm vậy được!”
"Tạp chủng đó không phải là anh của con! Nó cướp công ty của con!" Hàn Như Sơ thét chói tai.
"Tại sao anh ấy thu mua công ty? Còn không phải bởi vì mẹ hại chết con của anh ấy! Chưa kể, bản thân công ty kia 1 nửa cũng là của anh ấy, không phải hoàn toàn của con!" Hứa Gia Mộc nói xong, liền tức giận gỡ tay Hàn Như Sơ, Hàn Như Sơ bị anh quăng lảo đảo, nhưng rất nhanh lại bắt được cánh tay Hứa Gia Mộc: "Mẹ sai rồi, mẹ đảm bảo với con, sau này mẹ không làm như vậy nữa, có được không?"
Hứa Gia Mộc thật sự bị chân tướng khiến cho tan vỡ, anh vẫn luôn biết mẹ mình không thích Lục Cẩn Niên, anh cũng có thể lý giải mẹ mình không vui, nhưng mà anh không nghĩ tới, bà lại làm nhiều chuyện như vậy!
Hứa Gia Mộc ngẩng đầu lên, nhìn trời, hít sâu một hơi, sau đó quay đầu, nhìn Hàn Như Sơ, có chút tĩnh táo hỏi: "Rốt cuộc mẹ đã làm bao nhiêu chuyện tàn nhẫn với họ, tự mẹ kể hết cho con biết đi, coi là con van mẹ, để con còn chuẩn bị tinh thần. "
"Không có, không có." Hàn Như Sơ không hề nghĩ ngợi lắc đầu, nói: "Thật sự không có."
"Thật sự không có?" Hứa Gia Mộc hỏi.
Hàn Như Sơ gật đầu: "Mẹ thề."
Hứa Gia Mộc không nói gì, chẳng qua là bình tĩnh nhìn Hàn Như Sơ.
Hàn Như Sơ bị Hứa Gia Mộc nhìn thấy đáy lòng có chút chột dạ: "Gia Mộc, con tin mẹ đi, thật sự không có, cùng mẹ về nhà, có được không? Ngàn vạn lần đừng nghĩ chuyện không về nhà. . ."
Hứa Gia Mộc vẫn không nói chuyện, mắt của anh hiện lên một tầng thất vọng, khiến cho Hàn Như Sơ có chút không nói nên lời.
Qua hồi lâu, Hàn Như Sơ mở miệng lần nữa: "Gia Mộc, con làm sao vậy? Con không nói lời nào, con đừng dọa mẹ, được không?"
Hứa Gia Mộc buông mi, giơ tay lên, lấy 1 xếp giấy trong túi, đưa cho Hàn Như Sơ.