Hứa Gia Mộc buông mi, giơ tay lên, lấy 1 xếp giấy trong túi, đưa cho Hàn Như Sơ.
Hàn Như Sơ nhìn Hứa Gia Mộc, chần chờ một chút, nhận lấy, mở ra, phát hiện lại là nội dung tin nhắn di động.
Hàn Như Sơ mượn ánh đèn ven đường, cẩn thận nhìn một lát, mới nhìn hiểu ra đây là tin nhắn Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên gửi nhau vào lễ tình nhân năm ngoái.
Hứa Gia Mộc im lặng lâu như vậy, rốt cuộc mở miệng: "Trong 4 ngày, Kiều Kiều ngất xỉu nằm viện, điện thoại di động ở nhà chúng ta, mẹ có thể nói cho con biết, là ai lấy điện thoại của Kiều Kiều gửi đi những tin này?"
Hàn Như Sơ không nói gì, ngón tay cầm tờ giấy run run lên, sau một lúc lâu, bà ta mới ngẩng đầu lên, hỏi: "Gia Mộc, từ đâu mà con có?"
Hứa Gia Mộc nhắm hai mắt lại: "Đến lúc này, mẹ còn nghĩ là ai hãm hại sau lưng mẹ sao? Vấn đề là, đây không phải là hãm hại, đây là sự thật!"
"Mẹ biết anh ấy thích Kiều Kiều, có đúng không? Cho nên lúc ban đầu mẹ dùng Kiều Kiều làm mồi nhử anh ấy, anh ta mới đồng ý đóng giả con, có đúng không? Mẹ không thể gặp anh ấy, mẹ biết anh ấy hẹn Kiều Kiều vào lễ tình nhân, mẹ ra tay đẩy Kiều Kiều ngã cầu thang, sau đó mẹ cầm điện thoại gửi mấy tin nhắn này, có đúng không!"
Hứa Gia Mộc nói tới đây, hốc mắt bỗng dưng đỏ lên: "Có lỗi với mẹ chính là ba, không phải là mẹ anh ấy, cũng không phải là anh ấy, mẹ tỉnh lại đi, lỗi là do Hứa Vạn Lý! Tại sao mẹ không đối phó với Hứa Vạn Lý mà lại đối phó với bọn họ? Bọn họ làm sai chỗ nào!"
"Là Kiều An Hảo không biết xấu hổ, có đúng không? Là Kiều An Hảo làm, có đúng không?" Hàn Như Sơ trong lúc bất chợt sẽ cầm những thứ kia giấy ra tiếng.
Trong nháy mắt Hứa Gia Mộc không biết nên nói cái gì, anh giơ tay lên, vuốt vuốt trán của mình, thở dài, sau một lúc lâu, mới nói: "Mẹ thật sự khiến con rất thất vọng."
Chẳng qua là một câu nói rất đơn giản, nói xong Hứa Gia Mộc liền đưa tay cứng rắn rút ra khỏi tay của Hàn Như Sơ.
"Gia Mộc, con đừng đi. . ." Hàn Như Sơ bất chợt giống như nghĩ tới điều gì, quay đầu, nhìn quản gia.
Quản gia trong nháy mắt hiểu ý của Hàn Như Sơ, nhất thời, mở miệng nói: "Cậu chủ, tin nhắn này là do tôi cầm điện thoại của cô Kiều gửi, bà chủ không biết chuyện này, đây đều là do tôi làm, cậu đừng trách bà chủ . ."
"Đủ rồi!" Mặc dù Hứa Gia Mộc không quay đầu nhìn lại hai người sau lưng, nhưng trong lòng anh đã rõ ràng, cái gì cũng hiểu: "Không cần đóng kịch, mấy người nghĩ tôi ngốc sao? Kiều Kiều bị đẩy xuống cầu thang, tôi biết ý của ai, cho nên tôi tin tưởng, là bởi vì bà là mẹ tôi, mẹ tôi sinh tôi ra nuôi rôi lớn, tôi nghĩ tôi làm ầm ĩ 1 thời gian dài, bà sẽ kiểm điểm, bà sẽ biết mình sai ở chỗ nào, bà sẽ hiểu rõ ý của con trai bà, sau đó bà sẽ tôn trọng con trai.”
"Nhưng trên thực tế là tôi sai rồi."
"Thẳng thắn mà nói, chính tôi cũng không biết ai gửi cho mình nội dung tin nhắn này, sáng nay tôi nhận được từ một người nặc danh, mà bà lại luôn nghĩ là Kiều Kiều làm."
"Thật ra bà hoàn toàn không nghĩ mình là người có lỗi, chung quy bà chỉ làm việc có lợi cho mình, bà luôn nghĩ mọi cách để làm người khác bất lợi."