Hôn Ước, Mê Đắm Em

Chương 28: Tôi Tự Biết Kiểm Chứng



Mặc cho Lam Xảo Nhiên kiên quyết, nhưng Cao Vỹ Tường không chịu nghe theo, căn bản ngày mai đến ngày hẹn kiểm tra. Thế nên để tỏ lòng biết ơn, cô đồng ý ngày mai sẽ cùng anh ấy tới bệnh viện.

Và lúc này, Lam Xảo Nhiên đưa Cao Vỹ Tường về chưng cư. Cuối cùng dừng xe trước đó và ở chỗ đỗ xe theo quy định, cô vừa tháo dây thắt an toàn và mở cửa ghế lái, vừa lên tiếng:

“ Lên nhà, em lấy đá cho anh chườm vết thương, anh cứ hay ỷ y quá. ”

Sau đó, cả hai vào căn hộ, Lam Xảo Nhiên tự nhiên vào bếp pha trà và lấy đá, khoảng 10 phút sau đem ra đưa cho Cao Vỹ Tường.

“ Vỹ Tường, anh đang bệnh cần phải tẩm bổ thật nhiều, sao trong tủ lạnh trống trơn vậy? ”

“ Nghỉ làm thì không có thu nhập, nên anh chẳng có thời gian nấu ăn, cứ đặt bên ngoài hoặc ăn tạm gì đó cho tiện. ”

Nghe thế, Lam Xảo Nhiên cũng không biết đáp sao, lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh và nhìn anh ấy đang chườm đá cho vết thương.

Nếu cô bảo, cô chịu hết các khoản chữa trị, chỉ mong anh tập trung điều trị và nghỉ ngơi, khi nào khỏe hẳn dứt bệnh thì đi làm trả lại cho cô, nhưng liệu với lòng tự trọng của đàn ông, Cao Vỹ Tường anh có chấp nhận hay không?

“ Giản tổng xem ra cũng khá quý anh, ngài ấy có biết anh bị bệnh không? ”

Cao Vỹ Tường gật đầu, ánh mắt lại chuyển dời nơi khác suy nghĩ việc gì đó, đúng hơn là về cô em gái của Giản Bái Sơn.

“ Lượng công việc của anh không nhiều, có trợ lý phụ giúp, Giản tổng lại đối đãi với anh rất tốt. ”

“ Anh tài giỏi thế mà, tất nhiên phải ưu ái và chiêu dụ anh rồi. À, sáng mai tám giờ em đến đón anh. ”

“ Có phiền em không Xảo Nhiên? ”

Nét mặt của Cao Vỹ Tường rất buồn như thất tình, mặc dù đang ở cùng không gian với người thương.

“ Bạn bè thân thiết với nhau xin đừng nói vậy, em rất quý và xem anh như anh trai của mình. ”



“ Trong lòng của em từ lúc trước đến hiện tại, chỉ xem anh như anh trai và chưa từng rung động, đúng không? ”

Lam Xảo Nhiên ý thức được mình đã có gia đình, thừa nhận cô từng thích anh ấy cũng chẳng ý nghĩa gì, càng làm cho anh ấy thêm khó quên và đón nhận tình yêu khác.

“ Em xin lỗi! ”

Không gian sau đó đột nhiên ắng lặng và ngột ngạt, Lam Xảo Nhiên mất tự nhiên cầm cốc trà lên uống từng ngụm, định ngồi thêm một chút đến khi Cao Vỹ Tường chườm xong thì sẽ ra về.

Bỗng dưng, anh ấy lên tiếng:

“ Xảo Nhiên, Vu tổng có đối tốt với em không? ”

Lam Xảo Nhiên có chút sửng sờ bất giác xoay sang nhìn Cao Vỹ Tường, nhưng sau đó mau chóng bình ổn gật đầu, gượng cười lên tiếng:

“ Tốt, anh ấy rất tốt! Xin lỗi, em chỉ mời những bạn thân làm phù dâu thôi. ”

Cao Vỹ Tường cười khẽ đáp lại, vốn dĩ đã biết Lam Xảo Nhiên lấy chồng, cũng chính vào tối qua do anh trai của Nhạc Uyển Uyển vô tình tiết lộ. Thế nên, mới có dòng tin nhắn “ Em ngủ chưa? ” để hỏi thăm liệu cô có hạnh phúc không, nhưng phải đến sáng dòng tin nhắn đó mới được phản hồi và anh cũng đã quyết định không hỏi.

Đáy mắt chứa nhiều nỗi buồn, khe khẽ cất lời:

“ Em hạnh phúc là anh đã yên tâm rồi! ”

“ Vỹ Tường, em cũng mong anh được hạnh phúc. ”

Sau đó, anh ấy trở nên vui vẻ, lại nói:

“ Trễ rồi, em về nhà đi, ở đây khuya quá cũng bất tiện, anh sợ Vu tổng hiểu lầm chúng ta. ”



Lam Xảo Nhiên gật đầu, sau đó mang theo cốc trà vào bếp để rửa sạch và úp lên ngăn nắp gọn gàng, cuối cùng trở ra bên ngoài cầm lên chiếc túi xách, nói:

“ Vậy em về trước, sáng mai gặp! ”

Thế là, Cao Vỹ Tường cũng đặt túi đá xuống bàn đứng lên cùng cô, đôi chân chậm chạp di chuyển ra cánh cửa và Xảo Nhiên cũng bước theo sau, anh ấy lên tiếng:

“ Phiền em xin nghỉ việc, hay là buổi trưa mình đi ăn, anh hẹn thêm với hai anh em Uyển Uyển đi cùng cho vui. ”

“ Vậy cũng được…Vỹ Tường, việc khi nãy cảm ơn anh! ”

Cao Vỹ Tường gật đầu nhận lấy lời cảm ơn chân thành của Lam Xảo Nhiên, để cô không còn ray rức trong lòng. Sau đó, bàn tay của anh ấy đặt lên cần gạt ổ khóa, cánh cửa nhanh chóng được mở ra.

“ Em về đây, tạm biệt…”

Thế nhưng, Lam Xảo Nhiên đột ngột ngây người và cả Cao Vỹ Tường cũng thế. Điều làm cả hai kinh ngạc chính là có sự xuất hiện của một nam nhân trước cửa, người đó đang đứng bên ngoài đối diện với cô và anh ấy.

“ Vu Duẫn… ”

Vu Duẫn vô cùng điềm tĩnh và chuẩn mực thong thả rút hai tay ra khỏi túi quần, chậm rãi tiến đến ba bước và cuối cùng dứt khoát nắm lấy cổ tay của Lam Xảo Nhiên kéo đi.

“ Vu tổng, khoan đã… ”

Lúc này, đôi chân của Vu Duẫn lập tức dừng hẳn, bàn tay còn lại cuộn tròn thành nắm đấm. Thấy thế, Cao Vỹ Tường nhanh chóng bước đến đối mặt trực diện, lên tiếng:

“ Mong ngài đừng hiểu lầm, giữa chúng tôi chỉ là anh em thân thiết! ”

Vu Duẫn cười lạnh, bàn tay ở cổ tay của Lam Xảo Nhiên thả lỏng và đưa lên choàng lấy bả vai ôm sát cơ thể vào người, lên tiếng:

“ Tôi tự biết kiểm chứng! ”