Tan làm buổi trưa, Lam Xảo Nhiên cùng Tịch Tố Hinh đến nhà hàng gần tập đoàn Vu Hoàng ăn trưa, cả hai vừa dùng bữa vừa trò chuyện:
“ Xảo Nhiên, cậu quyết định thế nào rồi? ”
“ Tan làm tớ về nhà chồng, cũng lâu chưa đến, với mẹ và chị chồng tớ gọi điện và nhắn tin khuyên nhủ miết. ”
Những ngày qua, Lam Xảo Nhiên cô đã suy rất nhiều về hôn nhân của mình và Vu Duẫn, cứ như thế cũng không giải quyết được điều gì. Hơn nữa, dưới sự khuyên nhủ từ mọi người đã khiến cô xao động, cũng nhận ra bản thân có phần sai.
Theo thông tin cô vừa biết, chủ nhật Vu Duẫn có lịch đi công tác ở Anh, đến thứ bảy tuần sau mới trở về thành phố E nên càng gấp gáp, hơn nữa chu kỳ kinh nguyệt của cô có thể đến bất cứ lúc nào…
Sau khi ăn xong, cả hai thanh toán và quay về tập đoàn làm việc. Lúc này, trùng hợp gặp Tần Di Linh ở tầng hầm đỗ xe, nhưng từ lúc xảy ra chuyện đến nay, gặp nhau cô đều làm lơ như không quen biết, chủ động hạn chế tiếp xúc với cô ta.
Đối với cô, Tần Di Linh chẳng đủ tư cách để đứng ngang hàng. Thế nên, ngay vào thời điểm này, xoay người cùng Tịch Tố Hinh bước đi.
“ Lam Xảo Nhiên… ”
Tần Di Linh lập tức lên tiếng níu giữ, nhưng đổi lại cũng là nụ cười khinh bỉ của đối phương, Lam Xảo Nhiên hỏi lại:
“ Có việc gì? ”
Mặc dù có Tịch Tố Hinh, nhưng Tần Di Linh dường như không hề sợ sệt, cao ngạo bước tới kéo gần khoảng cách giữa ba người, cuối cùng nở nụ cười đắc thắng và cất lời:
“ Chiếc váy cưới đó có phải quá rộng với cô không? ”
Càng chọc cho Lam Xảo Nhiên tức giận, thì Vu Duẫn sẽ càng bất mãn và chán ngán, kế hoạch đó của Tần Di Linh là hoàn toàn thành công. Thế nên, nhân lúc có cơ hội phải thực hiện, nhanh chóng làm cho anh thất vọng đến buông tay.
“ Có rộng hay không, tùy thuộc vào cảm nhận của chủ nhận. Chị thấy rộng, nhưng tôi thấy thoải mái thì sao? ”
“ Nếu thoải mái thì cô đâu về nhà mẹ ruột. ”
Sắc mặt Lam Xảo Nhiên nghiêm lại đến khó coi, hai hàng lúc này chau chặt, bàn tay cuộn tròn tức giận khôn nguôi.
“ Chị nghĩ nó sẽ vừa vặn với chị sao, Tần Di Linh? ”
“ Nó vốn dĩ thuộc về tôi! ”
Khóe môi Lam Xảo Nhiên khẽ nhếch lên đầy vẻ kiều kỳ rồi bật cười bất lực, nhưng căn bản trong lòng đã dậy sóng, rất muốn cho Tần Di Linh một cái tát để tỉnh ngộ, nhưng thôi…
“ Tôi chưa từng thấy người nào trơ trẽn như chị, tôi thực sự nể chị luôn đấy. ”
Lúc này, Tịch Tố Hinh cũng tham gia, bởi vì vô cùng bực tức thay cho bạn thân, nói:
“ Chồng của người ta, váy cưới cũng là của người ta, nhảy vào giành rồi bảo ‘ nó vốn dĩ thuộc về tôi ’. Tần Di Linh, chị cũng có ăn học, sao suy nghĩ có tầm thế. ”
“ Đừng đôi co với loại người như chị ta, đi thôi Tố Hinh! ”
Vừa nói, Lam Xảo Nhiên vừa nắm lấy cổ tay của Tịch Tố Hinh lập tức kéo đi. Cô sợ đối mặt với Tần Di Linh thêm một chút, mình sẽ mất kiểm soát mà tác động vật lý, dẫu sao giữa cô ta và bà Vu có mối quan hệ vô cùng thân thiết.
Tại văn phòng làm việc của Tổng giám đốc, Vu Duẫn từ phòng nghỉ sải bước đi ra, và đang dùng khăn giấy lau tay sạch sẽ. Lúc này, thư ký của anh đang thu dọn bữa trưa trên bàn, sau đó nhanh chân rời đi.
Trùng hợp, cánh cửa được thư ký mở ra thì đối diện với anh ấy là Tần Di Linh, vừa định đưa tay gõ cửa, anh ấy lịch sự chào hỏi:
“ Luật sư Tần! ”
“ Vâng! ”
Vu Duẫn nhìn ra, sau đó lên tiếng:
“ Vào đi, Di Linh! ”
Tần Di Linh mỉm cười nhẹ nhàng, khác hẳn so với 10 phút trước lúc đối diện với Lam Xảo Nhiên. Và rồi, Vu Duẫn ngồi xuống chiếc ghế da ở bàn làm việc, lịch sự đưa tay về phía chiếc ghế bên ngoài.
“ Anh Duẫn, em muốn xin nghỉ việc. ”
Một tờ giấy đặt xuống dưới bàn làm việc của Vu Duẫn, ngay trước vị trí tầm mắt anh. Anh lập tức chau mày, nhìn vào tờ giấy và sau đó ngẩng lên nhìn Tần Di Linh, hỏi:
“ Lý do…? ”
“ Em không muốn làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa anh và Xảo Nhiên, không muốn tại em mà cả hai cãi nhau, không muốn vì em mà hai người xảy ra nhiều hiểu lầm. ”
Vu Duẫn trầm tư một lúc, nghiềm ngẫm tờ giấy trên tay, lên tiếng:
“ Với trình độ và năng lực của em, không sợ không tìm được công việc, nhưng tập đoàn Vu Hoàng sợ mất đi một nhân tài.
- Di Linh, chuyện của vợ chồng anh chẳng phải tại em. Như anh từng nói, ‘ giữa chúng ta không có gì, sao phải sợ người khác dị nghị? ’. ”
“ Anh không sợ nhưng em sợ! ”
Vu Duẫn đứng dậy, sắc mặt khó xử vô cùng, sau đó từ tốn cất lời:
“ Nếu là vì sợ Xảo Nhiên hiểu lầm, thì em nghỉ việc càng làm cho cô ấy khẳng định và nghĩ rằng chúng ta ‘ có tật giật mình ’. Anh sẽ duyệt khi vợ chồng anh làm hòa, em thấy ổn không? ”
Tần Di Linh âm thầm hả hê trong lòng, nhưng vẫn cố diễn ra nét mặt đắn đo, mất gần cả phút mới gật đầu đồng ý.
“ Vu Duẫn, anh mau chóng làm hòa với Xảo Nhiên đi, em thấy dì buồn và lo lắng nhiều lắm. Dì và chú đã lớn tuổi, anh đừng để họ phải bận lòng! ”