Hôn Ước, Mê Đắm Em

Chương 38: Trở Về



“ Ba mẹ, con mới về! ”

Sau khi tan làm, Lam Xảo Nhiên đã lái xe đến dinh thự Vu Hoàng. Vừa bước vào, cô cúi đầu lễ phép chào hỏi. Ông bà Vu lúc này không tránh khỏi ngạc nhiên, nhưng sau đó vô cùng mừng rỡ, bà ấy lập tức kéo cô đến sofa, lên tiếng:

“ Xảo Nhiên, con về đây ba mẹ vui quá! ”

“ Dạ, con xin lỗi! ”

“ Không có sao, ba mẹ hiểu mà. ”

Sau đó, bà Vu lại nói:

“ Con lên phòng tắm rửa thay đồ đi cho thoải mái, xong rồi xuống ăn cơm cùng ba mẹ. ”

“ Dạ vâng! ”

Lam Xảo Nhiên mau chóng đứng lên, từ tốn bước đi về phía cầu thang. Lúc này, bà Vu lập tức cầm lấy chiếc điện thoại vội vàng thao tác và bấm gọi đến cho Vu Duẫn, đó là dụng ý của bà ấy.

“ Con nghe! ”

“ Vu Duẫn, con mau về nhà, Xảo Nhiên đang ở đây. Hai đứa xa nhau đã lâu, làm hòa được rồi đấy. ”

“ Sao? ”

Ở bên đây, Vu Duẫn chuyển đổi chiếc điện thoại sang tai bên kia, lại hỏi tiếp:

“ Xảo Nhiên về khi nào? ”

“ Vợ con vừa về thôi, đang trên phòng. Con mau về đi, không thì đi luôn. ”

Từ ngày cả hai xảy ra chuyện, bà rầu rĩ buồn bã mất ăn mất ngủ lo lắng không yên, bây giờ Xảo Nhiên về đây khiến bà vô cùng vui mừng.

Nghe thế, khóe miệng của Vu Duẫn nhếch lên nụ cười khoái chí, lập tức đứng dậy và cầm chiếc áo vest vắt phía sau ghế da nhanh chân bước ra khỏi phòng làm việc, cất tiếng:



“ Con về liền! ”

Ở phòng ngủ tại dinh thự Vu Hoàng, Lam Xảo Nhiên mở tủ chứa đựng quần áo ngủ và mặc ở nhà, vạch tới vạch lui tìm kiếm sau đó chợt dừng lại ở chiếc váy ngủ ren sexy màu đỏ vô cùng nóng bỏng.

Trong đầu của cô bắt đầu nhảy loạn, nhớ đến câu nói ‘ Em có từng quan tâm đến cảm xúc của tôi không, Xảo Nhiên? ’

Cuối cùng, cô với tay lấy chiếc váy ngủ đấy và thêm một chiếc váy kín đáo khác, sau đó nhanh chóng đi vào phòng tắm.

20 phút sau, Lam Xảo Nhiên quay ngược trở xuống, trùng hợp lúc này Vu Duẫn vừa đi vào nhà, cả hai nhìn nhau và cô bẽn lẽn ngại ngùng quay đi, lập tức bước nhanh lại sofa.

“ Ba mẹ! ”

Bà Vu hớn hở lên tiếng:

“ Ừ, lên phòng thay đồ rồi xuống ăn cơm, trễ rồi! ”

“ Vâng. ”

Sau đó, tại bàn ăn bốn người ngồi cạnh nhau dùng bữa tối, Lam Xảo Nhiên từ tốn gấp thức ăn và chậm rãi nhai nuốt, không gian im ắng đến ngột ngạt.

Thấy thế, bà Vu lên tiếng:

“ Vu Duẫn, tình hình của Đông Bách thế nào rồi? ”

“ Mấy ngày trước uống rượu thay cơm, mẹ cậu ấy hết cách nên hôm qua gọi cho con với Tẫn Dực nhờ sang khuyên nhủ. Hôm nay Đông Bách đi làm trở lại rồi, nhưng chắc phải thêm một thời gian nữa mới có thể nguôi ngoai. ”

Bà Vu đau buồn buông bỏ đôi đũa xuống bàn, hốc mắt cũng dần dần đỏ hoe, thật lòng thương cho số phận nghiệt ngã, sau đó nhìn qua Lam Xảo Nhiên, nghèn nghẹn lên tiếng:

“ Con biết Đông Bách và Dung Diệp không Xảo Nhiên? ”

“ Dạ con biết, có gặp một lần ở hôn lễ. ”



“ Dung Diệp hiểu lầm Đông Bách, bỏ đi cả tuần rồi gặp tai nạn giao thông dẫn đến sảy thai… ”

Lam Xảo Nhiên trợn mắt kinh ngạc, sau đó cố nuốt xuống thức ăn trong miệng, vốn dĩ đâu biết những chuyện xảy ra của hai người họ.

Thế nhưng, chưa dừng lại ở đó, bà Vu lại nói:

“ Nỗi đau mất con thì còn điều gì sánh bằng, chủ nhật tuần trước Dung Diệp nghĩ quẩn nhảy xuống vách biển tự tử, bây giờ vẫn chưa tìm thấy xác nhưng làm sao sống được… ”

Mặc dù câu chuyện chẳng liên quan gì đến mình, nhưng đột nhiên giữa lồng ngực của Lam Xảo Nhiên cô quặn lên cơn đau nhói, tay chân cũng bủn rủn thương thay.

“ Sao em ấy lại khờ khạo thế! ”

“ Vợ chồng xảy ra việc gì thì ngồi xuống từ từ giải quyết, bỏ đi không phải là cách hay, lỡ có chuyện chẳng may sẽ hối hận cả đời. ”

Lam Xảo Nhiên cúi mặt không nói, đôi mắt đỏ hoe như muốn khóc. Thế nhưng, cô không trách bà Vu, bà ấy chỉ đang muốn tốt cho cả hai.

Sau đó, bà Vu lại nói tiếp:

“ Mẹ không biết con và Vu Duẫn giận nhau có phải do Di Linh không, nhưng mẹ chắc chắn một điều, con bé hiện tại chẳng còn ý gì với Vu Duẫn và đổi lại cũng thế.

- Di Linh hiện tại bơ vơ, ít tình thường nên mẹ quan tâm nhiều hơn và xem con bé như con gái, mong con đừng hiểu lầm nhé! ”

Lam Xảo Nhiên gượng gạo gật đầu, sau đó tiếp tục ngậm ngùi cúi xuống. Khá khen cho Tần Di Linh diễn xuất quá giỏi, hết Vu Duẫn đến bà Vu bênh vực, khen ngợi…

Lúc này, ông Vu bỏ đôi đũa trên tay xuống bàn, lấy khăn giấy lau miệng và nghiêm túc dựa lưng về sau thành ghế, nhìn qua Vu Duẫn cất lời:

“ Chuyện của Đông Bách, là một bài học dành cho con đấy Vu Duẫn. Có vợ, thì phải tập trung lo gia đình, dây dưa với người phụ nữ khác, kết quả đánh mất tất cả. ”

“ Đông Bách bị gài bẫy, chứ cậu ấy vô tội. Thật lòng thì trong sự việc này Dung Diệp có phần sai nhiều hơn, nếu không bỏ đi thì đứa bé đâu mất, không làm rõ mà cứ cho những gì mình thấy là đúng rồi bỏ đi, để rồi… ”

Vừa nói, Vu Duẫn vừa len lén nhìn qua Lam Xảo Nhiên, xem thái độ của cô như nào. Thế nhưng, cô cứ ghì mặt xuống bát cơm, không nói năn một lời.

“ Con là con không chấp nhận được việc cứ sơ hở là bỏ đi, làm cho ba mẹ hai bên lo lắng và phiền lòng. Chẳng lẽ một tháng cãi nhau 20 lần là bỏ đi hết 20 lần, ai rảnh mà suốt ngày đi đón, đâu phải trẻ con? ”