Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 128



Anh kéo tay của cô xuống, nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt của anh sâu thẳm, đen láy như mực, như có một vòng xoáy ở bên trong vậy, hút cô vào phía trong.

Anh cúi đầu, lại một lần nữa hôn lên môi cô.

Anh đã nói như vậy rồi, cô cũng không thể bất động thờ ơ mãi, không cự tuyệt, nhắm mắt, hôn lại anh.

Anh có thể cảm nhận thấy, so với lúc trước mạnh dạn hơn rất nhiều.

Anh hôn càng sâu hơn, cho tới...

Anh nhận ra sự khác lạ của cô, gần như muốn hút cô vào trong rồi,quá đỗi kinh ngạc, thả lỏng miệng.

Cô phát ra âm thanh nũng nịu như một chú mèo, toàn thân căng cứng.

Anh vẫn nhìn thấy điều này,trong giây phút thấy rất là ngạc nhiên.

Phảng phất, cũng lý giải được, vì sao lại nói phụ nữ như là được làm bằng nước và vì sao rất nhiều người đàn ông lại thích làm chuyện này.

Xem ra quả là kinh tâm động phách mà.

Thâm tâm anh có một chút cảm giác rất khác lạ, giống như những cánh hoa trên mặt nước đó đang rơi lên tim anh vậy, từng gợn từng gợn sóng một.

Anh ôm lấy đầu gối cô, cúi đầu, hôn lên.

Trì Ngữ Mặc phút chốc bừng tỉnh lại, lùi về phía sau, ngồi lên, túm lấy khăn tắm bên cạnh che người.

Anh, không phải là rất sạch sẽ sao?

Lôi Đình Lệ ngẩng đầu nhìn cô: “Không thích như vậy sao?”

“Không thể nói là không thích, cảm giác rất kỳ lạ.” Trì Ngữ Mặc mặt đỏ lừ nói, ánh mắt như né tránh, không dám nhìn anh ấy.

“Ừ, vậy hôm nay tới đây nhé, tương đối tốt.” Lôi Đình Lệ khen ngợi nói.

Làm cho cô cũng thái thoải mái hơn.

Bọn họ như thế này, liệu có được tính là đã làm rồi? Hay là, chỉ được tính là đang điều chỉnh.

“Cái đó, em, có cần, dùng tay giúp anh giải quyết không?” Trì Ngữ Mặc hỏi thăm dò.

“Bây giờ vẫn chưa phải lúc, anh sợ sẽ không kiềm chế được mà muốn có em, bây giờ gần như sắp không kiềm chế nổi rồi, đợi vài hôm nữa.” Anh ấy trầm giọng nói, nói một cách rất nghiêm túc.

Trì Ngữ Mặc nhìn trộm về phía bụng anh ấy, vẫn chưa kịp nhìn kỹ, đã bị anh ấy nâng cằm hôn lên rồi.

Anh ấy cũng không dám tiếp tục, bây giờ đã bắt anh ấy kiềm chế đỉnh điểm lắm rồi, “Đêm tới đừng có tiếp thêm lửa, biết chưa?”

Trì Ngữ Mặc ngoan ngoãn gật đầu.

Anh lại một lần nữa đi vào trong nhà tắm.

Cô thấy trên giường ướt một khoảng lớn, thật là mất mặt mà, gọi điện cho quầy tiếp tân, để bọn họ đưa ga giường mới tới.

Một lúc sau, Lôi Đình Lệ bước ra, mặc quần áo ngủ lên.

Cô cúi gằm đi vào nhà tắm, tiện tay, khóa cửa lại, nhìn bản thân trong gương, vỗ vỗ lên khuôn mặt mình, nhớ lại cái cảm giác khi nãy.

Tự hỏi bản thân, ngoài những cảm giác xấu hổ, không tự tại, cự tuyệt ở trong tâm, thật ra, cảm giác cũng không tồi.

Lôi Đình Lệ thấy cô không có quần áo, tự lấy một chiếc áo sơ mi trắng trong va li của mình, vặn tay cửa, cửa khóa.

Anh ấy cau mày lại, gõ cửa.

Trì Ngữ Mặc phản ứng kịp mình có khóa cửa, nhanh chóng đi mở, tránh Lôi Đình Lệ tức giận.

Anh gõ một cái lên đầu cô, “Em còn có chỗ nào anh chưa nhìn thấy, đối với anh lại còn phải khóa cửa?”

“Em không phải đề phòng anh, đề phòng anh thì đã không mở cửa rồi. Em chỉ là quen tay khóa cửa, xin lỗi mà, sau này ở cùng anh, em sẽ nhớ không khóa cửa nữa.” Trì Ngữ Mặc giải thích.

Anh nhanh chóng đưa áo của anh cho cô, “Chút nữa mặc cái này.”

Trì Ngữ Mặc không cầm, “Áo của anh rất đắt, mặc đi ngủ sẽ bị nhăn, không có áo lót sao?Áo lót anh mặc ở thành phố Khang Lãnh, em thấy rất đẹp.

Nói, cô ấy còn hào phóng giơ ngón tay cái ra.

“Em đợi chút.” Lôi Đình Lê quay người đi lấy áo lót cho cô.

Chuông cửa vang lên.

Lôi Đình Lệ cau mày, đề phòng nhìn ra cửa: “Có chuyện gì?”

“Nhân viên phục vụ, thay ga giường.”

Lôi Đình Lệ nhìn về phía cửa nhà tắm, chắc là Trì Ngữ Mặc gọi tới, anh mở cửa.

Nhân viên phục vụ cung kính đi vào, thay ga giường cho bọn họ.

Anh tìm thấy áo lót, đi với nhà tắm.

Lần này cô không khóa cửa, anh mở cửa, nhanh chóng đưa áo cho cô.

Trì Ngữ Mặc đã tắm xong rồi, mặt đỏ ửng nhận lấy.

“Tiên sinh, ga giường đã thay xong rồi, có còn yêu cầu gì khác không?” Nhân viên phục vụ lịch sự hỏi.

“Không cần nữa.” Lôi Đình Lệ lạnh như đá nói.

Nhân viên phục vụ rời đi, đóng cửa giúp anh luôn.

Trì Ngữ Mặc nghe thấy tiếng cửa đóng lại, nhô đầu ra, từ từ bước ra.

Lôi Đình Lệ nhìn cô.

Y phục của anh đối với cô mà nói là quá lớn, như mặc một chiếc váy vậy.Để lộ ra đôi chân trắng nõn, có một chút gì đó rất gợi tình.

Anh nhớ lại dáng vẻ của cô khi nãy ở trên giường, chỉ là nghĩ thôi, lồng ngực có chút nóng nực dâng trào, không dám nhìn nữa, nhìn điện thoại: “Bây giờ cũng mười hai giờ đêm rồi, nhanh đi ngủ thôi.”

“Ồ.” Trì Ngữ Mặc nhanh chóng leo lên giường, ngủ một bên, nửa đầu trốn trong chăn.

Lôi Đình Lệ điều chỉnh chút nhiệt độ trong phòng, lật chăn ra, nằm ngủ bên cạnh cô.Nhưng giữa hai người là một khoảng cách rất lớn..

Anh tắt đèn chính, đèn hành lang, đèn bàn, đèn nhỏ, chỉ để lại đèn đầu giường và đèn nhà tắm.

Trì Ngữ Mặc nhắm mắt, không động đậy, não bộ thì lại hoàn toàn tỉnh táo.

Cô, bây giờ, thật sự đã là người yêu của Lôi Đình Lệ rồi.

Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi ngủ, sau này, lại còn cùng nhau làm chuyện đó, nghĩ thôi là đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi rồi.

Cô chầm chậm quay người lại, nhìn anh.

Dáng ngủ của anh vẫn quen để tay lên trên trán,người có dáng ngủ như thế này tương đối ít, dường như lúc nào cũng luôn trong trạng thái cảnh giác.

Cô chầm chậm tiến lại gần anh hơn một chút.

Anh không có phản ứng gì, cũng không động đậy.

Cô lại tiến gần anh hơn chút nữa, anh vẫn bất động.

Khi cô chuẩn bị lại tiến gần anh thêm chút nữa, anh đột nhiên chuyển mình, quay người, chủ động tiến gần lại cô, tay ôm lấy eo cô, cúi đầu, hôn lên trán cô, khàn giọng nói: “Ngủ đi.”

“Vâng.” Tay cô nhẹ nhàng đặt lên eo của anh.

Ánh mắt Lôi Đình Lệ hấp háy nhìn cô.

Từ nhỏ tới lớn, anh đều ngủ một mình. Tới sau khi trưởng thành, anh tự mình mua biệt thự tách ra ở riêng. Biệt thự ở trung tâm thành phố của anh rất lớn, từ trước tới nay chỉ có một mình anh ở, anh đã quen cô đơn và yên tĩnh.

Sau này, do nguyên nhân anh thường xuyên trường kỳ đi công tác ở bên ngoài, nên tìm một người quản gia, người quản gia đó bởi vì đĩ điếm nên bị anh đuổi việc rồi.

Bây giờ, trên giường của anh có thêm một người là cô.

Anh không những không chê bai, trong tim thậm chí còn có chút mềm mỏng và có chút muốn bảo vệ rất tự nhiên.

Trì Ngữ Mặc dưới tầm nhìn của anh dần nhắm mắt lại, hoặc là do cô đã quá mệt rồi., hoặc là đối với anh thấy yên tâm, một lúc sau, cô đã chìm vào giấc ngủ.

Chết thật, nằm gần cô tới như vậy, không có phản ứng mới là lạ.

Anh quay người đi, lưng quay lại cô, hai tay khoanh trước ngực, trong một trạng thái cố kháng cự, rất muộn...mới chìm vào giấc ngủ.

Trì Ngữ Mặc mơ một giấc mơ đẹp.

Cô mơ thấy khi còn nhỏ, sau khi tan học cùng với Tống Nghị Nam đi tới sau núi, hai người cùng nhau bắt cá ở con suối nhỏ.

Đột nhiên Tống Nghị Nam biến thành Lôi Đình Lệ.

Anh ấy nướng cá cho cô, ngoài cá ra, còn có sò, tôm lớn, rất là ngon.