Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 129



Đột nhiên trời đổ mưa, cô chạy vào một cái phòng, Lôi Đình Lệ lại biến thành Tống Nghị Nam.

Tống Nghị Nam rót nước gừng cho cô.

Cô đang tìm Lôi Đình Lệ nhưng không biết Lôi Đình Lệ đã xảy ra chuyện gì, tìm không được.

“Trì Ngữ, cô không sạch sẽ, cô không xứng.” Một âm thanh chói tai vang lên, là tiếng của Tần Dĩ Thuần.

Cô mở to mắt, nhìn sang kế bên đã không còn thấy Lôi Đình Lệ.

Tỉnh lại, chỉ là nằm mơ thấy ác mộng..

“Lôi Đình Lệ, Lôi Đình Lệ.” Cô hô to nhưng không ai trả lời.

Cô đoán là Lôi Đình Lệ đang đi chạy bộ, anh có thói quen chạy bộ, vậy thì nhân lúc anh đang bận, cô tranh thủ lấy lại đồ của mình.

Đồ, nhất định phải lấy lại

Nói phải làm ngay.

Cô đi đánh răng, rửa mặt xong, đơn giản cột tóc thành 1 chùm, mặc lại quần áo hôm qua.

Cũng may là mùa hè nên quần áo mau khô.

Suy nghĩ lại thì trên người không có tiền cũng không có thẻ, đi đến Tần gia không tiện..

Cô lấy 100 đồng từ bóp da của Lôi Đình Lệ, để lại 1 tờ giấy.

Nội dung tờ giấy là, “Lôi Đình Lệ, em về Tần gia lấy đồ, chờ em về sẽ mời anh ăn điểm tâm, còn nữa, em đã lấy 100 đồng trong bóp của anh, hehe.”

Cô còn vẽ một khuôn mặt đang tươi cười.

Đi ra ngoài, gọi xe đi đến Tần gia.

Mới tới cửa, nhìn thấy Tần Dĩ Thuần đang từ phòng đi ra.

Tần Dĩ Thuần nhìn thấy Trì Ngữ Mặc, sửng sốt một chút, Trì Ngữ Mặc càng lớn càng xinh đẹp, rõ ràng không trang điểm mà ngũ quan đều rõ nét sắc sảo.

Hôm qua Tần Dĩ Thuần được Tống Nghị Nam đưa về nhà, trong bụng vẫn còn đầy nộ khí.

Cô cảm thấy Tống Nghị Nam vẫn còn tình cảm với Trì Ngữ Mặc, nếu không tại sao đã ở bên 6 năm, hôn cũng không hôn cô 1 cái, đừng nói là ngủ chung.

Không đúng, hôm qua anh ta hôn cô, cũng chỉ là hôn má.

Họ đã sắp đính hôn, nhưng Tống Nghị Nam vẫn rất giữ lễ với cô.

“Tôi thật không thể hiểu nổi, cô còn mặt mũi nào mà dám về đây.” Tần Dĩ Thuần không khách khí nói.

“Người khác không hiểu, cô cũng không hiểu à?” Trì Ngữ Mặc đi lướt qua Tần Dĩ Thuần, nhìn thấy bịch đồ của mình trên ghế sôpha.

Tần Dĩ Thuần ngăn cản ở trước mặt cô, mặt lạnh nói, “Nhưng tôi không bị bắt cóc đem đi bán, cô đã không còn trong sạch, về đây làm gì, làm trò hề hả?”

Trì Ngữ Mặc nghe cô ta khiêu khích, nheo mắt, “Tránh ra.”

“Trì Ngữ, tôi cầu xin cô đó, đừng có về đây nữa, tôi thấy xấu hổ vì cô đó, có biết không? Mỗi lần Tống bá bá nói về cô tôi chỉ hận không biết nên chui vào cái lỗ nào, mẹ của Tống Nghị Nam cũng rất không thích cô, cũng may Tần gia đã cắt đứt quan hệ với cô, nếu không họ cũng không chấp nhận tôi.”

Trì Ngữ Mặc nhếch miệng, “Nếu cô không tránh ra, thì chắc là tôi sẽ không đi thật đó.”

Tần Dĩ Thuần khựng lại, sắc mặt khó coi, mất hết khí thế, né sang 1 bên.

Cô thật sự rất lo sợ Trì Ngữ Mặc sẽ ở lại.

Trì Ngữ Mặc đi về phía sôpha, cầm bịch đồ của mình lên, lúc đang chuẩn bị kéo vali của mình đi thì đột nhiên thần sắc của Tần Dĩ Thuần thay đổi, khẩn cầu nói: “Trì Ngữ Mặc, chị trả lại sợi dây chuyền đó cho em được không? Đó là sợi dây chuyền em thích nhất, những sợi khác em đều có thể tặng chị.”

Trì Ngữ Mặc nheo mày, “Cô nói cái gì?”

“Chị đừng làm chuyện xấu nữa, lần trước em đã tha cho chị rồi, người khác chưa chắc đã buông tha cho chị đâu.” Tần Dĩ Thuần tỏ ra khúm núm, dáng vẻ làm người khác cảm thấy đau lòng.

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Trì Ngữ Mặc định mặc kệ cô ta kéo vali đi, xoay người, thấy Tống Nghị Nam đang đứng ở cửa.

Trì Ngữ Mặc dừng lại, hiểu rồi, hiểu tại sao Tần Dĩ Thuần lại có bộ dạng này rồi.

Cô với anh ta đã 6 năm không gặp nhau.

Anh đã bỏ đi dáng vẻ ngây ngô lúc còn nhỏ, giờ đã là một doanh nhân thành đạt, sự nghiệp phát triển, sự thuận lợi trong sinh hoạt, sự nịnh bợ của những kẻ xung quanh đã biến anh thành một người trưởng thành, tự tin, tuấn tú.

Bản thân anh đã có vóc dáng rất đẹp, sự mài dũa của năm tháng càng làm anh có mị lực hơn.

Hèn gì Tần Dương Hải dù cho phải hi sinh một đứa con gái cũng phải để đứa con gái yêu quý khác của ông ta bám lấy anh.

Nói thật, tầm nhìn của Tần Dương Hải rất tốt, chỉ tiếc là mắt của ông ta đã...

Lúc cô đang ngẩn người, nhìn Tống Nghị Nam cũng đang ngẩn người, Tần Dĩ Thuần đã nói máu ghen đến muốn điên rồi, liền giật lấy túi của Trì Ngữ Mặc, “Chắc chắn ở trong túi của cô.”

Trì Ngữ Mặc lãnh đạm nhìn về phía Tần Dĩ Thuần.

“Tiểu Thuần.” Tống Nghị Nam cũng lên tiếng, đi về phía Tần Dĩ Thuần.

Tần Dĩ Thuần từ trong túi lấy ra một sợi dây chuyền, khóc lóc nói, “Sợi dây chuyền quả nhiên là ở trong túi của cô, Nghị Nam, sợi dây chuyền này là anh tặng cho em, em rất quý, ngày nào cũng đeo nó.”

“Có ở trong túi của tôi hay không, không phải cô đã sớm biết rồi sao.” Trì Ngữ Mặc không quan tâm nói.

“Ba nói thu nhận chị, em biết mấy năm nay chị sống ở bên ngoài khó khăn, không có tiền, nhưng nếu cần tiền thì hỏi ba hoặc hỏi em lấy, tại sao lại ăn trộm, đã vậy còn trộm đồ em thích nhất.” Tần Dĩ Thuần khóc lóc nói.

Trì Ngữ Mặc không có kiên nhẫn nghe.

Loại chiêu trò như đang diễn xiếc này của Tần Dĩ Thuần từ nhỏ cô đã thấy quen rồi, “Vậy giờ cô muốn sao, gọi cảnh sát tới bắt tôi?”

“Trì Ngữ, sao chị có thể như vậy, chị trộm đồ của em, em không trách chị, cũng không báo cảnh sát, chỉ cần chị xin lỗi là được, chị không những không xin lỗi mà còn vênh váo tự đắc như vậy, không lẽ 6 năm nay chị sống bên ngoài vẫn chưa học được như thế nào là xấu hổ hay sao?” Tần Dĩ Thuần phàn nàn nói.

“Không báo cảnh sát, vậy tôi đi đây.” Trì Ngữ Mặc kéo vali đi.

“Dừng lại.” Tần Dĩ Thuần nắm lấy tay của Trì Ngữ Mặc, “Em nghi ngờ trong vali của chị còn có đồ ăn trộm, chị dám để em xét không?”

Trì Ngữ Mặc đẩy vali ngã xuống đất, “Xét đi.”

Tần Dĩ Thuần ngồi xổm xuống, mở vali quần áo của Trì Ngữ Mặc ra.

Trì Ngữ Mặc nhìn thấy bên trong có rất nhiều thứ không phải của cô, chẳng hạn như thỏ bông bằng lông tơ, khuyên tai, lắc tay.

Tần Dĩ Thuần đúng là không từ bất cứ thủ đoạn nào để hãm hại cô.

“Đây đều là đồ của em, chị còn gì để nói hả?” Tần Dĩ Thuần đỏ cả hai mắt nói.

“Tôi không có gì muốn nói, cô còn gì muốn nói không? Nếu có nói nhanh, xong thì lấy đồ của cô ra, tôi phải đi.” Trì Ngữ Mặc không kiên nhẫn thêm được nữa.

“Chị trộm nhiều đồ của em như vậy, một câu xin lỗi cũng không có hay sao?”

“Có phải chỉ cần tôi nói một câu xin lỗi là có thể đi?” Trì Ngữ Mặc nheo mắt hỏi.

Tần Dĩ Thuần hất cằm lên, “Đúng, dù gì cũng là chị em, em sẽ không chống đối chị như cách mà chị chống đối em.”

Trì Ngữ Mặc bật cười thành tiếng, thật sự cảm thấy rất buồn cười, từ đầu đến cuối Tần Dĩ Thuần cứ như đang tự biên tự diễn.

Cô không giải thích gì thêm, vì ở đây cũng chẳng có ai khiến cô phải giải thích.

Về phần xin lỗi.

Người mà cô phải xin lỗi là chính bản thân mình, sao cô có thể nhẫn nại ở lại căn nhà này lâu như vậy.

Hôm nay, cô đã có thể giải thoát rồi.

Nơi này, cô sẽ không bao giờ đến nữa.

Trì Ngữ Mặt cụp mắt xuống, lạnh như băng, lãnh đạm nói, “Xin lỗi.”