Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 136



“Vậy con nhẫn tâm nhìn Tần gia phá sản sao? Đó dù sao cũng là nhà mẹ của con, bản tự đồng căn sinh, tương tiễn hà thái cấp, đúng không?” Tần Dương Hải khuyên nhủ.

“Nhà mẹ của tôi? Lúc ông cho khẩu cung giả hại tôi, có từng nghĩ qua ông là nhà mẹ của tôi, lúc tôi rời đi không có gì cả, ông có bao giờ nghĩ tới ông là nhà mẹ của tôi, lúc tôi rất vất vả hỏi các người mượn tiền, ông có bao giờ nghĩ qua ông là nhà mẹ của tôi.

Từ đầu tới đuôi, ông đối với tôi, chỉ có lợi dụng, không có giúp đỡ, giờ đây, ông đối với tôi tốt như vậy, chẳng qua là bởi vì Lôi Đình Lệ là bạn trai của tôi, ông cảm thấy có được lợi từ đó.

Dẹp cái giả tạo của ông đi, về sau có gặp cũng không quen.” Trì Ngữ Mặc không kiên nhẫn nói, nhìn về phía cửa.

Tần Dương Hải cũng không giả bộ được nữa, Trì Ngữ Mặc quá lý trí, cũng quá thông minh, không dễ lây động, “con có thế kêu Lôi Đình Lệ bỏ qua cho ba, bỏ qua Tiểu Thuần không? Xem như ba cầu xin con, dù sao trên người con chảy dòng máu của ba.”

“Ông chỉ cần sung sướng một lần, là có thể gieo giống ở trên người những phụ nữ khác, mẹ tôi lại phải nhẫn nhịn nỗi khổ khi mang thai, đau như cắt, bây giờ ông lấy sự sung sướng của ông đến nói với tôi, trên người tôi chảy dòng máu của ông?

Nếu như ông đối xử với mẹ tôi có một chút thương xót còn tốt, tôi cũng không đến mức nhìn ông phá sản, bây giờ chỉ là đáng đời ông, ra ngoài đi, sau này tôi cũng sẽ không đến Tần Châu nữa.” Trì Ngữ Mặc ra lệnh đuổi khách.

“Tiểu Ngữ, chí ít ba nuôi con mấy năm, không có công lao, cũng có khổ lao, đúng không?” Tần Dương Hải khẩn cầu.

Trì Ngữ Mặc nhớ đến một chuyện, trong mắt bắn ra một tia sắc bén, nhìn Tần Dương Hải.

Tần Dương Hải bị cô nhìn đến nổi da gà.

“Tôi sẽ đi điều tra, nếu như mẹ tôi đúng thật là ông hại chết, Tần Dương Hải, tôi sẽ đưa ông vào tù.” Trì Ngữ Mặc sắc bén nói.

Tần Dương Hải kinh ngạc đứng lên, “đó đều là tên đàn bà thối kia cố ý châm ngòi ly gián, con chớ tin lời nói nhảm của bà ta.”

“Là lời nhảm sao?” Trì Ngữ Mặc hồ nghi nói, nhìn kỹ Tần Dương Hải.

“Ba trở về sẽ ly hôn với bà ta, ba quả thực chịu đủ tính khí của bà ta rồi, ba nói với bà ta đừng ăn hiếp con nữa, bà ta nhất quyết không nghe, hôm qua con cũng nhìn thấy, rất nhiều chuyện ba cũng là thân bất do kỷ.”

“Tiểu Ngữ, cho ba thêm một cơ hội, ba nhất định sẽ đền bù tốt cho con, ba thật sự biết sai rồi, về sau nhất định sẽ đối xử tốt với con. Chẳng lẽ con còn muốn ba quỳ xuống sao?” Tần Dương Hải nói, quỳ trên mặt đất.

Cửa bị mở ra, Lôi Đình Lệ từ bên ngoài đi vào, lạnh lùng đảo qua mặt Tần Dương Hải.

Trong lòng Tần Dương Hải run sợ.

Ông biết, nếu như Lôi Đình Lệ muốn đối phó ông, ông sẽ xong đời.

Ông giống như muốn bắt lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng vậy, xin Trì Ngữ Mặc nói: “Tiểu Ngữ, con mau nói với Lôi tiên sinh, con tha thứ cho bà rồi.”

Cô, thật sự không muốn tha thứ cho ông, từ lúc ông bắt đầu hãm hại cô là hung thủ đẩy Tiểu Thuần xuống sông, cô đối với ông ta, đã không có bất cứ tình cảm nào nữa.

Lôi Đình Lệ nhìn Trì Ngữ Mặc một chút, lạnh lùng nói với Tần Dương Hải: “Trong ba giây, từ nơi này lăn ra ngoài, nếu không, Tần gia sẽ không chỉ là phá sản đơn giản như vậy.”

Tần Dương Hải chưa từ bỏ ý định, khẩn cầu nhìn Trì Ngữ Mặc

Trì Ngữ Mặc yên lặng nhìn về phía ông, không một chút mềm lòng.

Trong lòng Tần Dương Hải hồi hộp, đối mặt với sự tuyệt tình của Trì Ngữ Mặc, và cục diện không cách nào cứu vãn, ông tức hổn hển, bò dậy, “ngươi bất hiếu như thế, sau này sẽ có báo ứng, ta lại muốn xem thử, ngươi sẽ có kết quả như thế nào.”

Trì Ngữ Mặc quay mặt đi chỗ khác.

Lôi Đình Lệ nhướng mày, nói một cách áp bức mạnh mẽ: “Một giây, hai giây...”

Tần Dương Hải vẫn sợ Lôi Đình Lệ, buồn bực, mặt xám như tro rời đi.

“Trị an của bệnh viện này quá kém, buổi chiều em kiểm tra toàn thân xong rồi chúng ta rời khỏi.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói.

Trì Ngữ Mặc gật đầu, suy tư, nhìn về phía Lôi Đình Lệ, “Phùng Như Ngọc nói, là Tần Dương Hải hại chết mẹ em, lúc ấy sức khỏe mẹ em không tốt, đã xem Đông y, nhưng Tần Dương Hải kêu thầy thuốc Đông y lúc đó gia tăng liều lượng của Lôi Công Đằng, hại chết mẹ em, em muốn biết năm đó thầy thuốc Đông y xem bệnh cho mẹ em là ai?”

“Niên đại có chút xa, nhưng nghe ngóng chút kiểu gì cũng sẽ biết, cho anh một chút thời gian.” Lôi Đình Lệ cam kết.

Trì Ngữ Mặc cụp mắt xuống, “nếu là anh, anh sẽ làm thế nào?”

“Em làm rất tốt, ai cũng nên trả giá với việc sai của bản thân mình, huống chi, người chết là người mà em tôn trọng nhất.” Lôi Đình Lệ trấn an nói.

Trì Ngữ Mặc nghe xong lời anh nói, trong lòng dễ chịu hơn nhiều, mỉm cười, chủ động ôm lấy Lôi Đình Lệ.

Sau khi bị thương, sau khi mỏi mệt, lúc tâm mệt mỏi, có một người bên cạnh, lúc nói em làm rất tốt, cả người liền sẽ từ trong bất an bình tĩnh lại, lòng yên tĩnh như nước, “cám ơn anh, Lôi Đình Lệ.”

Lôi Đình Lệ cũng ôm lại cô.

Cô bình thường, đều giảo hoạt, linh động, cô bây giờ, lại yếu đuối như thế, khiến tâm anh cũng mềm theo, “em nghỉ ngơi lát.”

“Ừm.”

Buổi chiều, sau khi cô kiểm tra toàn thân, xác định không có vấn đề gì, Lôi Đình Lệ liền sắp xếp cho cô xuất viện.

Ban đêm, bởi vì trên lưng cô có vết thương, anh không để cô nấu cơm, chỉ là sau khi giúp cô bôi thuốc, liền để cô đi ngủ.

Có thể là sợ lúc anh ngủ không cẩn thận làm bị thương sau lưng cô, ban đêm anh ngủ ghế sô pha.

Trì Ngữ Mặc nhìn anh, thân hình cao lớn thẳng tắp co quắp trên ghế sô pha, cánh tay theo thói quen để lên trán.

Trong lòng cô rất cảm động, đi qua, ngồi xổm bên cạnh anh, nhẹ nhàng nói: “Lôi Đình Lệ, anh lên giường ngủ đi, nếu không đợi đến ngày mai sẽ đau lưng nhức eo.”

Anh mở to mắt nhìn chằm chằm cô.

Trì Ngữ Mặc nở nụ cười xán lạn.

Nếu như anh lúc này muốn cô, anh cảm thấy hẳn là sẽ đồng ý.

Cô đối với anh, không có sự bài xích ngay từ đầu, còn mang tâm lý biết ơn.

“Ngủ đi, anh ở đây không sao, em hãy nghỉ ngơi thật tốt.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói.

“Ngủ chung đi.” Trì Ngữ Mặc mời gọi, nói xong, cảm thấy ngại, mặt phiếm hồng, ngậm miệng, giống như là một tiểu tân nương.

Trong lòng Lôi Đình Lệ hơi xúc động, cầm tay cô, ngồi dậy, “nếu như anh xoay người đụng phải lưng em...”

“Em sẽ hướng mặt vào anh mà ngủ, như vậy, cho dù anh xoay người, cũng sẽ không làm thương đến em, hơn nữa, em chỉ là vết thương ngoài da, không nghiêm trọng như vậy, ngày mai sẽ khỏi.”

“Ân.” Ánh mắt Lôi Đình Lệ sáng rực nhìn dáng vẻ trong sáng của cô, chậm rãi tiến về phía trước hôn cô.

Trì Ngữ Mặc cũng không lui về sau, nhắm mắt lại, cảm giác được hơi thở của anh tới gần.

Bởi vì dùng tâm cảm nhận, cô còn có thể cảm nhận được râu của anh, có chút nhột.

Anh đụng phải môi cô, khẽ hôn cô, cô cũng hôn trả lại.

Nhưng chỉ có một lát, Lôi Đình Lệ lui về sau, lông mi có chút nhướng lên, trong mắt mơ hồ bao phủ một tầng màu sắc của dục niệm.

Rõ ràng, anh là một người rất cấm dục, hai mười mấy năm qua, chưa bao giờ chạm qua phụ nữ, cũng không thấy chỗ nào đói khát, trước kia cho dù phụ nữ cởi quần áo ra đứng trước mặt anh, anh cũng không có cảm giác.

Nhưng, chỉ hôn cô, mới một lát, loại cảm giác muốn đó rất mãnh liệt, nhiệt huyết sôi trào, nhiệt độ cơ thể tăng lên nhanh chóng...