Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 137



“Sao thế?” Trì Ngữ Mặc khó hiểu nói.

“Trễ rồi, ngủ đi.” Lôi Đình Lệ nắm tay cô.

Anh ngủ ngoài cùng bên phải, bình thường đều là nằm ngang, lần này, anh ngủ ở phía ngoài cùng, đưa lưng về phía cô.

Trong lòng Trì Ngữ Mặc có loại cảm giác quái dị.

Cô chậm rãi tới gần anh, khoác tay lên lưng anh.

Lưng Lôi Đình Lệ cứng ngắc, nơi nào đó, trướng đến đau. Con ngươi đen như mực nhuộm lên một tầng dục niệm, vừa hay ẩn trong bóng tối.

Anh xoay người, đối diện với cô.

Trì Ngữ Mặc còn không biết hiện giờ anh đang giãy dụa trong nước sôi lửa bỏng, dù sao cũng chưa xảy ra qua quan hệ qua với đàn ông, xác thực mà nói, cô chưa yêu đương qua, cho nên, không hiểu rõ nam nhân.

Cô di chuyển vào trong ngực anh, Lôi Đình Lệ rên khẽ một tiếng.

Trong lòng Trì Ngữ Mặc run lên, “thế nào, em làm đau anh sao?”

Lôi Đình Lệ ngắm nhìn cô, không nói gì, ánh mắt sáng rực.

Cô nghĩ đến có thể là phương diện kia, mặt cũng đỏ lên, nhớ tới anh tốt với cô, anh giúp cô, không thèm đếm xỉa nữa.

Tay chậm rãi dọc theo bụng anh hướng xuống. Càng ngày càng căng thẳng, giống như không khí đều ngưng kết lại.

Lôi Đình Lệ bắt lấy tay cô, ngăn lại sự lỗ mãng của cô.

Trì Ngữ Mặc bị trực tiếp từ chối, cô nhớ tới mình muốn làm chuyện ngu xuẩn, mặt trong nháy mắt nóng lên.

Lôi Đình Lệ tự phụ như vậy, sao lại để cô cái kia gì đó anh chứ.

“Em... em...” Trong đầu cô loạn đến, lời cũng nghĩ không ra.

Anh cúi đầu, khẽ hôn môi cô.

Trì Ngữ Mặc chỉ cảm thấy có một dòng điện từ trên môi tản ra, tê cả người, khẽ động cũng không động được.

Anh rất nhanh buông cô ra, giọng khàn khàn nói: “Hôm nay em bị thương, nghỉ ngơi thật tốt.”

Trong lòng Trì Ngữ Mặc rất cảm động, cũng có một loại cảm giác được trân trọng, có lẽ, anh khác với những người có tiền kia chăng?

Suy nghĩ này khiến cô rất bối rối, may mắn bóng đêm rất đen, cô nhắm mắt lại, lại cảm thấy, nên nói gì với Lôi Đình Lệ, “vậy em đi ngủ nha.”

“Ân.” Lôi Đình Lệ trả lời, không có xoay người đưa lưng về phía cô, cũng không có ngửa mặt, mà là đối diện cô.

Có lẽ là bởi vì ban ngày ngủ nhiều, lại có lẽ là tâm trạng rất phức tạp, cô vẫn ngủ không được, mở to mắt nhìn anh.

Anh đã nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hô hấp, cái bóng trong ban đêm rất mơ hồ, nhưng bởi vì biết là anh, lòng cô lại rất yên ổn.

Có lẽ, cứ như vậy, làm bạn gái của anh, cũng rất tốt.

Mơ mơ màng màng, cô cũng ngủ thiếp đi.

Ngày thứ hai

Cô ngủ đến tự tỉnh, Lôi Đình Lệ không biết là ra ngoài chạy bộ xong, hay là không có ra ngoài, anh ngồi trước máy vi tính làm việc.

Bất kì ai cũng không phải thành công một cách tùy tiện, dù là Lôi Đình Lệ, cũng là làm việc lúc người khác nghỉ ngơi, lúc người khác vui đùa, vẫn công việc như cũ.

Cô không có quấy rầy anh, thức dậy, yên lặng đi toilet, đánh răng rửa mặt, đi ra ngoài.

Lôi Đình Lệ đứng ngay cửa toilet.

“Anh xem vết thương chút.” Anh trầm giọng nói, sự uy nghiêm không cho kháng cự.”

Trì Ngữ mặc nhìn anh, không hiểu sao thẹn thùng, gật đầu nhẹ, úp sấp trên giường, “em cảm giác đỡ hơn nhiều rồi, có thể đóng vảy rồi, vết thương nhỏ.”

Anh xốc áo cô lên.

Chung quanh vết thương đều kết vảy, vết sâu nhất, cũng giảm sưng rồi.

Anh yên tâm, “bôi thêm một lần thuốc, chắc hơn, thuốc này có hiệu quả mờ sẹo.”

“Ân ân ân, đều là anh chăm sóc tốt, em tự nhiên cũng sẽ lành nhanh.” Trì Ngữ Mặc vuốt mông ngựa nói.

Khóe miệng Lôi Đình Lệ có chút giương lên, vừa bôi thuốc cho cô, vừa nói: “em nói thì dễ nghe, thương vụ Sa Long vào trưa nay em đi với anh, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi nơi này về thành phố A.”

“Không đi thành phố Khang Lãng sao? Ông ngoại anh thế nào rồi? Khỏe hơn nhiều chưa?” Trì Ngữ Mặc quan tâm hỏi.

“Anh đã gọi điện cho Lê Khang, kêu anh ta mau chóng bắt Hồ Đình. Nhưng gần đây Hồ Đình vì tranh giành di sản tạm thời đình chỉ buôn lậu ma tuý, tình trạng hiện tại có chút căng thẳng, nhưng không cần lo lắng, lúc bọn họ cần tiền gấp, tự nhiên sẽ bí quá hoá liều.” Lôi Đình Lệ rất tự tin nói, giật giật khóe miệng, tất cả, dường như trong tầm kiểm soát của anh.

Trì Ngữ Mặc gật đầu nhẹ, “anh ăn sáng chưa?”

“Chờ em.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói.

Tim Trì Ngữ Mặc đập thình thịch đặc biệt nhanh, được người khác chờ, cũng là một niềm hạnh phúc.

Bọn họ cùng đi nhà hàng ăn điểm tâm.

Điện thoại Trì Ngữ Mặc kêu, cô nhìn là Hồ Đình, trong tiềm thức không muốn nghe.

Lôi Đình Lệ liếc mắt sang di động của cô một chút, trầm giọng nói: “Nếu như cô ta có thể chủ động đổi luật sư, cũng là một chuyện tốt, phía công ty em anh đi nói một tiếng là được.”

Trì Ngữ Mặc cười, liếc nhìn Lôi Đình Lệ, “em có một loại cảm giác có anh là có cả thế giới, thế này sẽ khiến em mất đi bản thân mất.”

“Em có thể hưởng thụ đặc quyền làm bạn gái của anh.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói, chững chạc đàng hoàng.

“Biết rồi.” Trì Ngữ Mặc thuận theo ý anh nói, nghe điện thoại.

“Alo, xin chào.”

“Luật sư Trì, chuyện của tôi cô xử lý thế nào rồi, sao hai ngày này không hề có chút tin tức gì.” Hồ Đình sốt ruột nói.

“Tôi tới bệnh viện thăm qua Hồ lão gia tử, trước mắt trạng thái tinh thần của ông ta không tốt lắm, tình hình này, cho dù ông ta chịu cho cô di sản, chỉ sợ, Pháp luật giám định là dưới trạng thái tinh thần không rõ ràng, nói cách khác, di sản được thừa kế vẫn vô hiệu, tôi đề nghị chờ Hồ lão gia tử khỏi bệnh,mới thương lượng thêm.” Trì Ngữ Mặc đứng ở góc độ chuyên nghiệp mà nói.

“Không được, vậy thì khởi tố, tôi muốn kiện những người bên Hồ gia, cố ý ngăn cản cha con chúng tôi gặp nhau.” Hồ Đình rất không bình tĩnh nói.

“Tôi hi vọng bà hiểu rõ, nếu như đương sự không có viết di chúc, vậy thì sẽ kế thừa theo pháp luật, dưới tình huống này, chỉ cần chứng minh bà là con của Hồ lão tiên sinh thì có thể lấy được di sản, nhưng, nếu như đương sự đích thân tìm luật sư viết di chúc, có quyền không cho đứa con nào đó, cho dù bà kiện, cũng vô dụng, bởi vì, Hồ lão tiên sinh lúc trước khi bệnh là biết sự tồn tại của cô, hơn nữa, có nhân chứng, ông ta là bị cô làm tức đến phải vào viện.”

“Cái gì mà bị tôi làm cho tức, đây là bọn họ ngậm máu phun người, tôi ngay cả gặp ông ta một lần cũng khó, sao lại chọc tức ông ta, cô có phải đang gạt tôi không.” Hồ Đình không bình tĩnh.

“Nếu như bà cảm thấy tôi gạt bà, có thể tìm luật sư khác mới tiến hành trưng cầu ý kiến, đương nhiên, cho dù bà có đổi luật sư, đây cũng là quyền của bà, nếu như bà không có chuyện gì khác, tôi cúp máy trước.”

“Kiện đi, ngày mai tôi sẽ gửi thư luật sư cho bọn họ, tôi muốn một triệu nhân dân tệ, chỉ cần một triệu.” Hồ Đình sốt ruột nói.

“Được, tôi sẽ thử giúp bà nói chuyện với bên đó.”

“Tôi muốn gặp mặt nói chuyện, tôi không cần nhiều, tôi chỉ muốn một triệu.” Hồ Đình ngang ngược nói.

“Tôi đã biết yêu cầu của bà, ngày mai mới nói chuyện.” Trì Ngữ Mặc đã cúp máy, nói với Lôi Đình Lệ, “bà ta muốn một triệu.”

Lôi Đình Lệ không có biểu cảm gì, “em làm theo ý em đi, làm thế nào cũng được.”