Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 139



Lúc cô nghĩ lung tung, Lôi Đình Lệ đã dẫn cô vào đại sảnh.

Lòng bàn tay bị anh nắm.

Trì Ngữ Mặc vô thức nhìn Lôi Đình Lệ, mặt đỏ lạ thường.

“Sao vậy? Nhìn em ngây người, vết thương trên lưng lại đau?” Lôi Đình Lệ quan tâm sờ trán cô, “Nhức đầu không? Mặt em nóng quá.”

Trì Ngữ Mặc lắc đầu, “Có chút không thích nghi, mới như vậy.”

Lôi Đình Lệ cũng không muốn cô quá mệt, dù sao vết thương mới lành, “Em tự tìm đồng ăn, không cần đi cùng anh, anh và vài người bạn nói chuyện, rồi qua tìm em.”

“Được.” Trì Ngữ Mặc ngoan ngoãn nói.

Lôi Đình Lệ đi về phía giữa phòng, Trì Ngữ Mặc đoán là phòng VIP.

Giữa sảnh 1 loạt đồ ăn, kiểu buffet, 2 bên là bàn tròn, sofa, vài người đang ngồi.

Trì Ngữ Mặc chọn bò bít tết, 1 ly sữa bò, ngồi vị trí ngay góc.

“Các người nghe chưa, bạn gái của Tống Nghị Nam Tần Dĩ Thuần hôm qua bị bắt, hình như là mưu sát cái gì đó.” Người kế bên tám chuyện nói.

Trì Ngữ Mặc không nói gì ăn thịt bò, giống như chuyện họ thảo luận không liên quan đến cô.

“Mưu sát chị mình, hèn gì, người con gái đó mất tích, Tần Minh Hải còn nói đi nước ngoài, thì ra là bị Tần Dĩ Thuần giết.”

“Lần này Tần gia chết chắc, nghe nói rượu nhà họ là rượu giả, bây giờ muốn đi kiện.”

“Nói vậy, Tống Nghị Nam độc thân rồi.” Có người phụ nữ hưng phấn nói.

“Cô muốn ngủ à?”

“Không lẽ cô không muốn, nhìn mặt anh đã thỏa lòng thỏa dạ, đừng nói bây giờ kinh doanh Tống gia ngày càng lớn, Tống Nghị Nam còn là con duy nhất.”

“Nói tào tháo, tào tháo đến.”

Trì Ngữ Mặc nhíu mày, vô thức ngẩng đầu, quả nhiên thấy Tống Nghị Nam.

Kinh doanh Sa Long của Thành phố Tần châu, anh đến, cũng bình thường, cô không nói gì cụp mắt.

Những người bọn họ, sau này, đã đường ai nấy đi rồi.

Đợi cô rời khỏi Tần châu, cũng không cần gặp nữa.

Tống Nghị Nam nhìn 1 cái là có thể thấy cô trong đám đông.

Cô vẫn giống trước đây, chỉ ngồi, cái gì cũng không cần nói, đã rực rỡ như ngôi sao vậy, sau khi anh nhìn thấy cô, liền không muốn nhìn người khác nữa.

Anh đi về hướng của cô, trong đám đông có tiếng hít kinh ngạc.

Tống Nghị Nam đứng trước bàn ăn, nhẹ giọng kêu: “Tiểu Ngữ.”

Trì Ngữ Mặc lạnh lùng nhìn anh, “6 năm trước, lúc tôi rời khỏi Tần châu, đã đổi tên là Trì Ngữ Mặc, Tiểu Ngữ anh nói, đã chết trong hồ đó rồi.”

“Có thể cho anh 10 phút không? Anh có thể giải thích rõ.”

“6 năm trước anh không giải thích, bây giờ đã qua hiệu lực rồi, lời giải thích của anh tôi không muốn nghe, cũng không cần nghe.” Trì Ngữ Mặc lạnh giọng nói, thấy người xung quanh nhìn qua phía này, thấp giọng nói: “Nếu không có chuyện gì, anh có thể đi, tôi không muốn trở thành chủ đề để người khác bàn luận khi rảnh.”

“Anh có chút, cho anh 10 phút, em cũng không muốn anh nói chuyện với em ở đây chứ.” Tống Nghị Nam nóng bỏng nhìn cô.

“Tùy anh.” Trì Ngữ Mặc lạnh giọng nói, cúi đầu ăn thịt bò.

Tống Nghị Nam quỳ 1 chân xuống trước mặt cô.

Đám đông lại hít 1 hơi kinh ngạc.

Cô có thể mất mặt, nhưng cô không muốn bị Lôi Đình Lệ hiểu lầm, phiền não bỏ dao xuống, “Anh đi theo tôi.”

Cô đi ra ngoài, đến đỉnh của tòa nhà nơi không có người, “Anh có chuyện gì nói đi.”

“Có thể, nể tình quan hệ trước đây của chúng ta, tha cho Tiểu Thuần.” Tống Nghị Nam nhẹ giọng hỏi.

Trì Ngữ Mặc cười, thật là mắc cười, “Nể tình quan hệ trước đây của chúng ta? Tần Dĩ Thuần đẩy tôi xuống hồ, rồi vu oan tôi, nói tôi đẩy trước, ở chỗ tôi không có tình cảm với cô ấy nữa, còn về anh...”

Trì Ngữ Mặc ngừng 1 lúc, ánh mắt lạnh đi, trở nên âm trầm, ẩn chứa sự tổn thương, đau lòng, cùng với ủy khuất, “Lần động đất ở Nhật Bản, tôi đã cứu anh, tôi nghĩ chúng ta đã sòng phẳng rồi.”

“Cái gì?” Tống Nghị Nam chấn động, “Lần động đất Nhật Bản em cứu anh? Không phải Tiểu Thuần sao?”

“Tôi từ đống bùn đất đào anh ra, tự mình cũng ngất đi, bị người mang đi, Tần Dĩ Thuần thay cho tôi, tiếp tân ở khách sạn lúc đó, 1 phần hành khách, có lẽ sẽ thấy tôi, nếu anh không tin có thể đi điều tra, tuy nhiên, sự thật không quan trọng nữa.” Trì Ngữ Mặc lạnh nhạt nói.

“Em cứu anh, năm đó tại sao không nói?” Tống Nghị Nam đỏ mắt hỏi.

“Tôi có gọi cho anh, nói với anh chuyện đó.”

“Anh không nhận được cuộc gọi của em, em xác định gọi cho anh?” Tống Nghị Nam chấn động.

Trì Ngữ Mặc nhìn chằm chằm anh, “Lúc đó tôi gọi anh không nghe, tôi nhắn tin.”

“Anh không thấy. Thật đó, thật sự không thấy.” Tống Nghị Nam có chút kích động nắm chặt vai Trì Ngữ Mặc.

Anh thật sự không biết chuyện này, cho nên mới đáp ứng hẹn hò với Tần Dĩ Thuần, lần này qua cầu xin Trì Ngữ Mặc, cũng là vì Tần Dĩ Thuần đã từng cứu cô.

Anh thật sự không ngờ, Tần Dĩ Thuần đến chuyện cứu anh cô cũng gạt anh.

Rốt cuộc anh đã làm bao nhiêu chuyện ngu ngốc, bị người khác coi là kẻ ngốc, thì ra, cứu anh, luôn là người con gái anh yêu nhất.

Trì Ngữ Mặc đẩy tay Tống Nghị Nam ra, “Đã không còn ý nghĩa gì nữa.”

“Tiểu Ngữ, anh thật sự không biết, anh tưởng Tần Dĩ Thuần cứu anh, cho nên mới đáp ứng hẹn hò với cô ta.” Tống Nghị Nam giải thích.

Cho nên, vậy anh tiếp tục giữ lời hứa với cô ta, từ khi anh cứu cô ta bỏ rơi tôi, chúng ta đã không còn khả năng.” Trì Ngữ Mặc cự tuyệt, nghĩ đến oan ức trước đây, vẫn còn cảm thấy khó chịu.

“Anh trước giờ chưa từng bỏ rơi em, vốn dĩ anh nghĩ nếu em mất, anh sẽ chết cùng em, sau khi cứu Tiểu Thuần, anh cũng nhảy xuống hồ tìm em, cho đến khi anh hôn mê, bị ba cứu lên, đợi anh tỉnh dậy, thấy em quay lại rồi.” Tống Nghị Nam giải thích, trong mắt phủ tầng hơi nước.

Xem ra, anh nói như thật vậy.

Đúng không? Lúc tôi ở Nhật Bản mất tích anh có tìm tôi không?” Trì Ngữ Mặc không tin anh.

“Anh luôn ở Nhật tìm em, luôn tìm tìm luôn, cho đến khi nghe em về nước, anh mới quay về.” Tống Nghị Nam nghẹn ngào.

“Sau khi tôi về anh làm gì, anh nói anh hẹn hò với Tần Dĩ Thuần, lúc tôi bị hại vào tù anh ở đâu? Đợi tôi ra khỏi ngục, anh đã ra nước ngoài với Tần Dĩ Thuần, anh kêu tôi làm sao tin anh.” Trì Ngữ Mặc kích động, dùng sức đẩy Tống Nghị Nam.

Tống Nghị Nam bước lên trước ôm Trì Ngữ Mặc, “Đó là để đổi em ra, ba anh nói, chỉ cần anh và Tần Dĩ Thuần hẹn hò, sẽ rút đơn kiện, để em ra khỏi tù. Anh thấy hình của em, bọn họ luôn đánh em, ba anh không chịu ra tay, lúc đó, anh không có cách nào.”

Tống Nghị Nam nói đến khóc lên, nước mắt rơi trên cổ cô.