Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 152



Người đàn ông thấy Lôi Đình Lệ không hề sợ, miệng mang nụ cười mỉa mai, ánh mắt sắc bén, giống như là đang coi thường hắn.

Hắn cảm thấy như có ngọn núi cao ngất đang chèn ép mình vậy.

Hắn có cảm giác không lành, quay đầu liền chạy.

Lôi Đình Lệ bước 1 bước lên, trực tiếp nhấn vai của người đàn ông, sức lực mạnh đến người đàn ông không thể chịu nổi, quỳ ở dưới đất.

Lê Khang đi vào, thấy Lôi Đình Lệ, “Đình Lệ, đây là?”

“Đem hắn đến cục, chắc cậu sẽ có thu hoạch lớn.” Lôi Đình Lệ lạnh giọng nói, thả lỏng tay.

Người đàn ông thấy bản thân được thả ra, lập tức chạy về phía trước.

Lê Khang lại bắt hắn lại, khó chịu nhìn Lôi Đình Lệ, “Cậu kêu tớ đến, không phải muốn tớ bắt tên trộm nhỏ nhoi này chứ?”

“Trộm nho nhoi?” Lôi Đình Lệ cười mỉa 1 tiếng, “Hắn đã từng bắt cóc và bán phụ nữ ít nhất 3 lần, ngoài ra, dám trêu chọc người phụ nữ của tôi, cậu chắc đã biết nên làm gì rồi chứ.’

Lê Khang hiểu rồi, lộ ra nụ cười, “Biết rồi, tôi đưa hắn đến cục gần đây nhất, 10 phút sau đến đón cậu.”

“Ừ.” Lôi Đình Lệ lạnh lùng ừ 1 tiếng.

Lê Khang áp chế người đàn ông rời đi.

Lê Khang mới đi, Trì Ngữ Mặc cảm nhận được ánh nhìn của Lôi Đình Lệ.

Ngủ 1 giấc, não cô linh hoạt hơn nhiều, cảm xúc tiêu cực cũng giảm đi không ít, trước đó nói chuyện như thế với anh, có lẽ do cô kìm nén đến 1 mức độ nào đó, bị chạm dây rồi.

Dù sao, quan hệ giữa cô và Lôi Đình Lệ không thành lập từ tình yêu, cô chẳng qua chỉ có thiện cảm với anh mà thôi.

Đắc tội Lôi Đình Lệ, cô sẽ chết rất thảm.

Cô nhìn sang Lôi Đình Lệ, cố gắng nói giọng dịu dàng nhất có thể: “Em hẹn Hồ Đình rồi, sắp không kịp giờ, em đặt xe đi trước đây.”

“Em không cần quan tâm đến bà ta, bây giờ bà ta cần nhất là tiền, quan trọng là bên Hồ gia đồng ý, lát nữa anh nói với Lê Khang, kêu cậu ta đồng ý, em trực tiếp đưa hợp đồng cho Hồ Đình ký là được, sẽ giảm được rất nhiều phiền phức.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói, nhíu mày, cả người nghiêm túc và lạnh lùng.

Trì Ngữ Mặc nở nụ cười giả tạo theo thói quen, “Em mới bắt đầu độc lập giải quyết vụ án, mới bắt đầu đã hưởng thụ đặc quyền, sau này em sẽ ỷ lại, đối với sự phát triển sau này của em không tốt, dù sao, em cũng phải làm luật sư 1 đời mà.”

Lôi Đình Lệ nhớ đến câu quyền sắc giao dịch của cô, trong lòng cảm thấy đắng đắng, như chảy máu.

“Tiểu Mặc, là bạn trai của em, có đường tắt đương nhiên muốn em đi, em có quyền được hưởng lợi từ việc làm bạn gái anh, nếu không cần người bạn trai như anh làm gì.”

Trì Ngữ Mặc ngước đầu lên, trong mắt lướt qua tia cảm xúc dị thường.

Cô rất muốn hỏi, người con gái hôm qua là ai?

Nhưng, hỏi thì sẽ như thế nào?

Anh muốn nói, sớm đã nói rồi, dù sao cũng cả đêm không về, nếu giữa bọn họ có quan hệ đó, cô hỏi rồi, chỉ càng làm anh khó xử, khiến quan hệ của bọn họ càng thêm ngại ngùng.

“Em.” Trì Ngữ Mặc nở nụ cười, ngọt ngào, vô hại, ấm áp, cũng lười biếng, “Cảm thấy phụ nữ nên tự lập 1 chút, dù sao, anh cao cao tại thượng, nếu em làm con sâu gạo, sẽ cảm thấy trong lòng không an tâm, lo lắng anh sẽ chạy mất, cho nên, em phải nhanh chóng trưởng thành, tương lai sẽ là cánh tay đắc lực cho anh.”

Lời này Trì Ngữ Mặc, mới là người Lôi Đình Lệ anh quen biết, trước đây cô nói như vậy, làm anh cảm thấy cô muốn chia tay, làm tim anh thắt chặt đến đau đớn, lúc trên xe lửa, vẫn luôn không ngủ được.

Anh cúi đầu, hôn lên môi cô.

Trì Ngữ Mặc vô thức lùi về sau.

Tim anh thắt chặt, nhíu mày nhìn cô.

“Ở đây nhiều người, nói không chừng rất nhiều người nhận ra anh.” Trì Ngữ Mặc mặt tươi cười giải thích.

Lôi Đình Lệ thấy cô cự tuyệt, trong lòng có cảm giác chua xót kì lạ, “Vậy thì đã sao!”

Anh nâng cằm cô lên, hôn lên đôi môi cô.

Môi cô rất thơm, mang theo vị ngọt.

Anh nhịn không được muốn được nhiều hơn, lưỡi đỏ thâm nhập vào miệng cô.

Trì Ngữ Mặc nghĩ đến chuyện hôm qua anh và người phụ nữ khác ở chung, có lẽ cái gì cũng làm qua rồi, trong lòng bài trừ, lùi về sau 1 bước, đối diện với đôi mắt không vui của anh, cô bịt miệng lại, mắt cong lên, nũng nịu nói: “Lúc nãy em thoa son rồi, môi anh dính hết cả rồi.”

“Phải không?” Anh ấn lấy ót cô, lần nữa cúi đầu hôn xuống, không để cô có cơ hội tránh né, đi vào trong miệng cô, khiêu khích lưỡi đỏ của cô.

Rất cường thế, rất mạnh mẽ, rất hoang dại, rất xung động, giống như đại hồng thủy, như mãnh thú vậy, xâm nhập cô, rất dùng sức, Trì Ngữ Mặc vốn dĩ không thể làm lơ được.

Cô muốn đẩy anh ra, rất muốn, nhưng, dựa vào sức lực của cô căn bản không phải là đối thủ của anh, còn làm anh tức giận thêm.

Mấy ngày nay cô ở chung với anh, tuy rằng không thực sự hiểu rõ anh, nhưng cô biết 1 điều, thuận theo anh thì anh sẽ rất dễ nói chuyện.

Nghĩ đến đó, cô nhắm mắt lại, ngây ngô đáp lại nụ hôn của anh.

Ánh mắt của Lôi Đình Lệ, từ từ dịu xuống, lệ khí cũng tan biến, thả cô ra, đối diện với đôi mắt trong veo như nước mùa thu của cô, trong lòng cảm thấy chua chát lạ thường.

“Trì Ngữ Mặc, tuy em là người bắt đầu trước, anh không đồng ý cho em kết thúc trước, sau này những lời giống như chia tay, không cho phép em nói nữa.” Lôi Đình Lệ bá đạo nói.

Cô cũng biết kết quả này, ở bên anh cô không có quyền được nói chia tay, chỉ có đợi anh chán rồi, cô mới được tự do.

“Được.” Cô cười nói, che giấu hơi nước mơ hồ trong đôi mắt.

Điện thoại vang lên.

Cô nhanh chóng nghe máy, quay người lại, đưa lưng về phía Lôi Đình Lệ.

“Tôi đã đến nhà hàng rồi, gửi địa chỉ cho cô rồi, chừng nào cô tới?” Hồ Đình lạnh giọng hỏi.

“Bây giờ tôi ở trạm xe lửa, khoảng nửa tiếng hơn tôi đến, bà đợi tí.” Trì Ngữ Mặc nói xong, cúp máy.

Cô quay người lại, xin lỗi nói: “Xin lỗi, em thật sự phải đi rồi.”

Lôi Đình Lệ lạnh lùng khóa chặt cô, đôi mắt quá trong veo, như là có thể nhìn thấu cô vậy, “Hẹn Hồ Đình rồi đúng không, anh chở em đi.”

“Vậy không tốt lắm, nếu bị bà ta thấy thì phải làm sao, bà ta sẽ nghi ngờ sự chuyên nghiệp của em.” Trì Ngữ Mặc nhẹ giọng cự tuyệt, coi coi sắc mặt của anh.

Từ nhỏ Lôi Đình Lệ đã ở trên đỉnh kim tự tháp, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, chưa bao giờ bị người khác cự tuyệt.

Cô thật sự, thật sự, rất sợ anh.

Lôi Đình Lệ nhẹ giọng thở dài, “Yên tâm, anh sẽ không để bà ta nhìn thấy, chúng ta ngồi xe của Lê Khang, sẽ nhanh hơn 1 chút.”

Anh nắm tay cô, không để cô cự tuyệt, hướng về cửa ra bước đi.

Trì Ngữ Mặc không cự tuyệt được, chỉ có thể đi theo anh, bất lực thở dài 1 hơi, cuộc sống cực khổ.

Lôi Đình Lệ quay đầu nhìn cô, đem sự không cam tâm và bất lực của cô thu vào trong mắt, lực nắm tay cô càng mạnh hơn, “Em thật sự không cần anh đưa đi?”

“Thật sự không cần, em tự đi được, em đâu phải con nít 3 tuổi.” Trì Ngữ Mặc nói.

Lôi Đình Lệ dừng bước, thả tay cô ra, “Em đi đi, là anh nhiều chuyện rồi.”

Anh 1 mình bước ra cửa.

Anh nhìn thân hình cao to của anh, trong lòng xuất hiện sự chua xót khó nói nên lời.

Cô và Lôi Đình Lệ, thực ra, 1 chút cũng không phù hợp, cũng không thích hợp. (chỗ nào là chơi chữ của tiếng hoa, nghĩa 2 từ như nhau)

Cô quay lưng lại, đi về hướng khu bắt taxi.