Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 153



Lôi Đình Lệ dừng bước lại, sắc mặt vô cùng u ám, cô thật sự không cần anh đến đón cô à.

Anh lập tức từ Tần Châu theo đuổi tới đây, bị điên rồi sao?

Trong lòng anh cảm thấy buồn phiền, lâu nay vẫn luôn kiềm nén lại, cảm xúc này từ trước đến nay chưa hề có.

Anh nhắn tin cho Trình Phong, “Bạn anh có một bạn gái, muốn đi ăn cơm, nhưng lại không chịu để bạn anh đến đón, em cảm thấy là nguyên nhân gì?”

Trình Phong nhìn tin nhắn của Lôi Đình Lệ gửi đến.

Thông thường mà nói, những người nói bạn của mình, trên cơ bản chính là đang nói bản thân mình.

Lần này anh không dại dột mà đi xác nhận, “Bạn gái của bạn anh là một mình đi ăn cơm, hay là đã hẹn với người khác?”

“Hẹn với người khác, đối phương là khách hàng của cô ta, là phụ nữ.” Lôi Đình Lệ nói rằng.

“Phụ nữ mà, đều rất hay tỏ vẻ,lúc họ nói không muốn, thông thường chính là muốn đấy.”

“Vậy sao?” Sao anh cảm thấy Trì Ngữ Mặc thật sự không cần anh đến đón, mà không phải tỏ vẻ.

“Đương nhiên, bạn gái lần trước của em, em tặng cô ta một sợi dây chuyền kim cương, ngoài miệng cô ta nói không lấy, là bởi vì sợ sẽ khiến người khác cảm thấy mình là người ham tiền, sau này, em lén nhét sợi dây chuyền vào túi xách cô ta, sau khi cô ta phát hiện, vô cùng vui vẻ, lúc em lên giường với cô ta, còn cực kì nhiệt tình nữa.” Trình Phong giải thích rằng.

Lôi Đình Lệ trầm mặc, ngồi suy nghĩ.

Trình Phong thấy anh không trả lời, tiếp tục nói rằng: “Ngoài miệng cô ta nói không cần, lúc anh thật sự đến đón, họ vẫn sẽ rất cảm động đấy. Phụ nữ mà, đa số đều tỏ vẻ, họ thích thông qua đó để chứng tỏ bản thân khác với mọi người.

“Anh biết rồi, vậy trước đi, tối chút liên lạc sau.”

“Nhị ca.” Trình Phong vội vàng gọi anh lại, “Tối hôm qua có phải đại ca đến tìm anh không?”

“Ừm.” Lôi Đình Lệ ừ một tiếng.

“Đại ca rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế, mọi người đều là anh em, em cũng muốn giúp đỡ.” Trình Phong trọng nghĩa khí mà nói rằng.

“Chuyện của anh ta, em không giúp được.” Lôi Đình Lệ dứt khoát nói rằng, nói xong bèn cúp máy.

Trình Phong: “...”

Không được khinh thường anh như vậy đâu.

Được thôi, anh nghĩ rằng bản thân mình thật sự không giúp được gì, chỉ là, sự tò mò chiếm chủ đạo mà thôi.

Hơn nửa tiếng sau, Trì Ngữ Mặc đến tiệm cơm Hà Lai Ngật.

Hồ Đình sớm đã ở đây.

Bà ta ngồi ở vị trí cửa sổ, sắc mặt rất kém, so với lần trước gặp mặt, hình như lại ốm đi rất nhiều, đeo một cặp kính đen rất to, thoa son màu đỏ, bộ dạng có chút kỳ lạ.

Trì Ngữ Mặc ngồi vào vị trí ở đối diện bà ta, lấy sổ ghi chú và bút ra, công tư phân minh hỏi rằng: “Bây giờ yêu cầu của bà là gì?”

“Tôi muốn lấy một triệu, vô cùng cấp bách, trong vòng một tuần nhất định phải có được.” Hồ Đình gấp gáp nói rằng.

“Sau khi lấy được một triệu, bà xác định sau này sẽ không làm phiền nữa?”

“Luật sư Trì, rốt cuộc cô là ý gì, cô là luật sư của bọn họ, hay là luật sư của tôi.”

Trì Ngữ Mặc rất bình tĩnh, “Vấn đề này luật sư đối phương chắc chắn sẽ hỏi, vả lại, nếu tôi phán đoán không sai, họ sẽ ghi nhận điều này vào trong hợp đồng, bởi vì đây là thứ mà họ cần, nếu như chúng ta đề xuất ra trước, đàm phán sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Hồ Đình trầm mặc một hồi, “Vậy tôi lấy hai triệu, ngoài ra thêm một căn biệt thự không nhỏ hơn 300 mét vuông ở thành phố Khang Lãng.”

“Biệt thự không nhỏ hơn 300 mét vuông ở thành phố Khang Lãng chẳng phải hơn chục triệu rồi sao? Bà khẳng định bọn họ sẽ cho? Điều này không khác gì so với mười triệu trước kia bà muốn, ngoài ra, bà vẫn chưa làm rõ, sau này còn làm phiền hay không.” Trì Ngữ Mặc nhắc nhở rằng.

Hồ Đình mím chặt môi sắc bén mà nhìn Trì Ngữ Mặc, “Cô nên cố gắng hết sức giành được lợi ích này cho tôi, chuyện sau này chắc không liên quan đến cô nữa.”

Trì Ngữ Mặc nhận ra ý bà muốn nói.

Bà ta vẫn sẽ tiếp tục làm phiền.

“Tôi chỉ có thể nói, tôi có thể giúp bà đề xuất ra yêu cầu của bà, buổi chiều cùng bà đến Hồ thị đàm phán, nếu đàm phán không thành, trực tiếp gặp mặt trên tòa, nhưng mà, dựa theo phán đoán của tôi, khả năng bà thua kiện là rất lớn.” Trì Ngữ Mặc thành thật nói rằng.

Hồ Đình vỗ mạnh lên bàn, tức giận mà nói rằng: “Vậy thì cô nghĩ cách đi, tôi không muốn nghe cô nói những lời chán nản, nếu không tôi cần cô để làm gì.”

“Bây giờ nếu bà đổi tôi đi, còn có thời gian.” Trì Ngữ Mặc công tư phân minh nói rằng.

“Cô tưởng tôi không dám.” Hồ Đình ở trước mặt Trì Ngữ Mặc trực tiếp gọi điện cho văn phòng luật Thịnh Thiên.

“Tôi nói này, Trì Ngữ Mặc kia của các người làm việc như thế nào vậy?” Hồ Đình lườm sang Trì Ngữ Mặc, “Ngày nào cũng không thấy bóng dáng, lúc gặp mặt thì nói tôi nhất định sẽ thua kiện, tôi muốn đổi một luật sư khác.’

“Bà đợi chút, tôi ghi chú lại, ba ngày sau sẽ cho bà câu trả lời.” Nhân viên chăm sóc khách hàng của văn phòng luật Thịnh Thiên việc nào ra việc nấy nói rằng.

“Cái gì, ba ngày, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy, ngày mai tôi muốn có một luật sư mới cho tôi.” Hồ Đình sắc bén mà nói rằng.

“Thật xin lỗi, công ty chúng tôi có quy trình cần phải thực hiện đúng.” Nhân viên chăm sóc khách hàng nhẹ nhàng mà nói rằng.

“Vậy thì tôi đổi một công ty khác cho rồi, công ty các người đúng là đồ rác rưởi.” Hồ Đình oán trách rằng.

Nhân viên chăm sóc khách hàng vẫn không nổi giận, mềm mại mà nói rằng: “Có thể, chúc bà cuộc sống vui vẻ.”

Nói xong, không cho cơ hội Hồ Đình nói chuyện, trực tiếp ngắt máy.

Hồ Đình bỗng chốc ngơ ra, “Chăm sóc khách hàng gì chứ, thật hống hách.”

Trì Ngữ Mặc lạnh lùng mà đứng lên.

“Cô đi đâu?” Hồ Đình không khách sáo mà hỏi rằng.

“Không phải nói đổi công ty sao? Bây giờ tôi đi đánh một bản hiệp nghị về kết thúc hợp đồng, bà phải nộp cho công ty tôi năm trăm đồng, số tiền này, các nhân tôi sẽ trực tiếp trả lại cho bà.” Trì Ngữ Mặc mỉm cười mà nói rằng.

Lần này Hồ Đình thật sự nóng lòng rồi.

Ở thành phố Khang Lãng không ai dám nhận vụ kiện của bà, những văn phòng luật Thịnh Thiên khác cũng không dám nhận, chỉ có văn phòng luật Thịnh Thiên của thành phố A dám nhận.

Nếu như văn phòng luật Thịnh Thiên không đưa luật sư đến đây, thì bà không còn luật sư nữa.

Mà bà, đang cần tiền gấp.

“Bỏ đi, tôi không tính toán với các người nữa, cô cứ dựa theo yêu cầu của tôi mà đàm phán đi.”

“Thân là luật sư, tôi phải nhắc nhở bà một điều, nếu như yêu cầu lần này của bà quá cao, đối phương sẽ mất đi kiên nhẫn, sau này muốn đàm phán sẽ trở nên rất khó khăn.” Trì Ngữ Mặc ngồi xuống ghế lần nữa.

“Vậy thì tôi kiện lên tòa.” Hồ Đình chuẩn bị không nhận trách nhiệm.

Trì Ngữ Mặc hơi nhếch mép lên, “Nếu như kiện lên tòa, Hồ gia cùng lắm chỉ trở thành đề tài bàn tán của những người khác khi rảnh rỗi, không tới nổi ảnh hưởng đến danh dự.

Suy cho cùng, cái mà người tiêu thụ mua là sản phẩm của họ.

Mà đối với giới thượng lưu mà nói, những chuyện như có con riêng này không lấy gì làm lạ cả.

Mà bà, ngoại trừ hai bàn tay trắng, còn sẽ phải đối mặt với một nguy cơ tài chính cực lớn, suy cho cùng, Hồ gia không phải là dạng tầm thường.

Đề nghị của tôi là, lấy một triệu rồi, thì tốt qua tốt lại đi, dù sao đi chăng nữa, một triệu cũng không phải là một con số nhỏ, đây đã là tiền lương mười năm của nhân viên văn phòng bình thường rồi.”

“Vậy...” Hồ Đình đắn đo, do dự.

Ánh mắt của Trì Ngữ Mặc nhìn thấy Lôi Đình Lệ bước vào.

Cô kinh ngạc mà nhìn sang anh, anh như không nhìn thấy cô vậy, đi ngang qua, ngồi ở một chỗ cách cô không xa, thong thả ung dung mà lật xem thực đơn, nét cao quý của anh, trở thành một phong cảnh riêng biệt trong quán ăn.