Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 180



Cô đã nghe ra sự ngập ngừng trong hơi thở của anh, nghẹn ngào, cùng với sự quan tâm chân tình.

Tống Nghị Nam rất tốt, tốt đến độ cô không nhẫn tâm làm anh tổn thương lần nữa, nhưng, chuyện đã xảy ra rồi, dù sao cũng phải làm anh đau lòng thêm.

Ít nhất không phải bây giờ, mà là đợi đến khi anh hồi phục hoàn toàn.

“Nghị Nam...” Trì Ngữ Mặc khịt mũi, cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân, “Đồng ý với em là anh sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân. Sau này chỉ cần anh gọi điện, em sẽ luôn bắt máy, cho dù khi đó không thể nghe, em cũng sẽ gọi lại cho anh trong ngày.”

“Cho nên em cũng sẽ không đến thăm anh nữa, phải không?” Tâm trạng của Tống Nghị Nam có đôi chút ủ rũ.

Trì Ngữ Mặc mím môi không nói gì.

Ngày đó, khi Vương Tuệ Phần nhận nuôi dưỡng cô, vì ân tình này mà cô sẽ chăm sóc và hiếu thuận với bà, sẽ cố gắng kiếm nhiều tiền để chữa bệnh cho con gái của bà.

Tống Nghị Nam năm lần bảy lượt cứu cô, đến nỗi suýt mất mạng. Ân này sao cô có thể không trả?

“Em có một người bạn, giờ này cô ấy đang bị oan khuất khi dính vào một vụ án giết người, nên trong khoảng thời gian gần đây em không thể đi khỏi A thị, đợi cho sự việc được giải quyết rồi, em sẽ lập tức đến thăm anh.” Trì Ngữ Mặc bảo đảm.

Tống Nghị Nam không nói gì, cô cũng lặng im, nhưng hai người đều không ai cúp máy.

Lý Hạo nghe được cuộc nói chuyện giữa họ, tâm trạng cũng chẳng được dễ chịu.

Nếu như anh biết chuyện mà không báo cáo lại, khi Lôi tổng biết được, chắc chắn sẽ chuyển công tác của anh tới những nơi như Siberia.

Nhưng nếu anh nói lại với Lôi tổng mà Trì Ngữ Mặc biết được, lỡ như sau này Trì Ngữ Mặc thành bà chủ của anh, cuộc sống sau này của anh cũng khó mà yên bình.

“Có những lúc, anh cảm nghĩ như mình chết ngay từ khi ở bên Nhật, đừng được em cứu sống thì cũng chẳng phải chịu nỗi đau phân ly, điều đó làm tim anh đau như cắt.” Tống Nghị Nam nói rồi, anh cúp máy.

Trì Ngữ Mặc bật khóc, cô cũng vô cùng đau khổ.

Hồi ức như một nỗi đau được gói chặt ở trong tim, một khi bị hé mở, nó sẽ như cơn hồng thủy tuôn trào, kéo theo vô vàn cảm xúc.

Lý Hạo thấy cô khóc lóc đau buồn, liền tấp xe vào bên đường. Anh cũng không nhẫn tâm nói cho Lôi tổng nữa.

Lôi tổng biết được chắc chắn sẽ tức giận, hơn nữa là vô cùng vô cùng tức giận.

Trì Ngữ Mặc khóc được khoảng 10 phút, khi đã không khóc được nữa, chợt cô mới nhớ ra Lý Hạo vẫn ở trên xe.

Cô hồi hồn lại, đôi mắt đã sưng đỏ lên, mũi cô cũng đã đỏ ửng, cô lo lắng hỏi, “Anh sẽ nói với Lôi Đình Lệ sao?”

“Tôi sẽ không nói cho Lôi tổng, nhưng cô cũng đừng có bán đứng tôi nhé, đừng để Lôi tổng biết được chuyện tôi biết mà không báo cáo.” Lý Hạo ân cần thương lượng.

“Cảm ơn anh.” Trì Ngữ Mặc sụt sịt.

Lý Hạo đưa cho cô một hộp khăn giấy, “Người nam kia bệnh à?”

“Vâng.” Trì Ngữ Mặc đáp một tiếng.

“Tốt nhất cô đừng để Lôi tổng biết được, từ nhỏ anh ấy đã ngậm thìa kim cương lớn lên, bên cạnh lúc nào cũng toàn những kẻ cúi mình tuân lệnh. Trước giờ chưa từng có thứ gì mà anh ấy không có được, tính tình thì cũng rất duy tôn. Tôi đã theo anh ấy 5 năm nay, ngày nào cũng phải cẩn thận trong từng hành động, lời nói, chỉ sợ anh ấy tức giận.” Lý Hạo nhắc nhở.

Cô tiếp xúc với Lôi Đình Lệ hơn hai tháng nay, ít nhiều cũng có đôi chút hiểu anh, cho nên cô cũng không dám nói cho Lôi Đình Lệ biết.

“Lý Hạo, vì anh đã giúp tôi bảo mật chuyện này nên coi như chúng ta đã là bạn tâm giao. Tôi, không muốn làm bạn gái của Lôi Đình Lệ, có cách nào để anh ấy nhanh chóng chán ghét tôi không.” Trì Ngữ Mặc thẳng thắn nói.

Lý Hạo nghe vậy rất khó hiểu, “Bao nhiêu phụ nữ muốn làm bạn gái của Lôi Đình Lệ, sao cô lại không muốn, vì người đàn ông kia sao?”

“Không phải vì người đàn ông kia mà là vì chính tôi và Lôi Đình Lệ không hề thích hợp, tôi nhớ tôi đã từng nói với anh rồi, rằng hai chúng tôi tại sao lại không hợp. Càng tìm hiểu nhau lâu, đến khi mọi chuyện kết thúc, vết thương sẽ càng sâu, tôi rất sợ bản thân mình sẽ không bước ra được.” Trì Ngữ Mặc lo lắng nói.

“Vậy tại sao không thích hợp mà cô còn...” Lý Hạo khựng lại, rồi cũng nói hết ra, “Cô và Lôi Đình Lệ đã ngủ với nhau rồi đúng không?”

Hôm nay khi ở phòng nghỉ của Lôi Đình Lệ, cô đã biết rằng không thể giấu được Lý Hạo. Mấy hộp bao phòng tránh kia cũng đều là do Lý Hạo chuẩn bị, hơn nữa họ còn dùng rồi, vứt trong xọt rác.

“Khi đó, vẫn còn ở thành phố Khang Lãng, tôi đắc tội với Lôi Đình Lệ, anh ấy muốn phong tỏa tôi, tôi hơi sợ nên dưới sự xúi giục của bạn bè, tôi đã uống say và làm điều sai trái, cho nên mới diễn biến thành như thế này. Tôi nghĩ, chỉ cần Lôi Đình Lệ chán tôi rồi thì sẽ buông tha cho tôi, không còn để tâm đến tôi nữa.”

Lý Hạo hiểu, “Cho nên cô mới không muốn công khai chuyện của hai người sao, chính là vì cô đang đợi ngày chia tay?”

“Cũng đúng là thế, dù sao cũng sẽ đến lúc chia tay. Không có ai biết, đến lúc đó cũng dễ sống hơn.” Trì Ngữ Mặc giải thích.

“Cô thật sự không muốn thử nắm bắt lấy cơ hội này?” Lý Hạo tiếc nuối hỏi.

Có lúc, cô cũng đã từng suýt rơi vào sự ngọt ngào từ phong độ và sự quyến rũ của Lôi Đình Lệ, may sao, mấy cuộc điện thoại kia đã giữ cho cô sự tỉnh táo.

Cô không hiểu Lôi Đình Lệ, cũng không thể bước vào được thế giới của anh.

Thứ mà anh đang tha thiết, chỉ là vẻ xinh đẹp và sự mới lạ từ cô, những thứ này, theo thời gian đều sẽ thay đổi, đều sẽ biến mất.

Cô không muốn đợi đến mấy năm nữa, khi mà cô trìm sâu vào thì thứ đợi cô cũng chỉ là sự rời bỏ của anh. Như vậy chẳng khác nào cô đi lại con đường mòn của mẹ mình, sẽ lại là một bi kịch.

Trì Ngữ Mặc lắc đầu, “Tôi và Lôi Đình Lệ như trời và vực, không phải cứ biết nắm lấy cơ hội mà được. Điều đó không thể thay đổi được độ cao và khoảng cách giữa chúng tôi, cứ để cho lý trí điều khiển vẫn hơn.”

“Ý kiến của tôi cho cô là, thuận theo ý của Lôi tổng, lâu dần anh ấy sẽ sớm cảm thấy mất hứng thôi, cô sẽ đạt được mục đích của mình. Lôi tổng là người đàn ông rất hào phóng, khi chia tay chắc chắn sẽ không để cho cô phải thua thiệt đâu.” Lý Hạo thất vọng nói.

Có thua hay không thua thiệt, cô không hề bận tâm. Cô đã lấy của anh đủ rồi, cô còn phải đem trả lại anh nữa kìa, chỉ mong sao anh không cho cô vào tầm ngắm là được.

“Vâng, cảm ơn anh, cũng làm phiền anh giữ bí mật cho tôi.” Trì Ngữ Mặc nở nụ cười, lại trở lại là một cô gái vui vẻ hoạt bát.

Lý Hạo đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, nếu sau này Lôi tổng không cần cô nữa, anh có thể theo đuổi cô không?

Anh cảm thấy một cô gái xinh đẹp không mê tiền lại sống tự lập như vậy, bây giờ có soi đèn đi kiếm cũng khó tìm được.

Trì Ngữ Mặc rất thích hợp để lấy làm vợ, chắc chắn cô sẽ là mẫu người vợ an phận thủ thường.

“Cô đừng bán đứng tôi đấy nhé.” Lý Hạo nói rồi nổ máy cho xe chạy, anh nhìn Trì Ngữ Mặc trong gương chiếu hậu.

“Tôi sẽ giới thiệu thêm khách hàng cho cô, đều liên quan đến ngành luật của cô.”

Trì Ngữ Mặc nở nụ cười tươi, không khí cũng nhẹ nhàng thoải mái hơn, “Lần này tôi về công ty cũng sẽ được chuyển vào làm chính thức, sau này bạn của anh có chuyện gì cần đến văn phòng luật Thịnh Thiên, cứ chỉ danh tôi, tôi chắc chắn sẽ dốc toàn lực để giúp họ, tôi cũng sẽ biếu anh phí cảm tạ.”

“Phí cảm tạ thì khỏi cần đâu, cô cứ giữ lấy thôi.” Lý Hạo cười tươi.

Chẳng mấy chốc, xe đã chở cô về đến chân khu nhà.

Điện thoại bỗng reo lên, anh thấy là Lôi Đình Lệ gọi đến liền lập tức bắt máy.

“Đến chưa?” Lôi Đình lệ hỏi.

“Vâng, đến rồi.”

“Khu ở của cô ấy không được an ninh cho lắm, hơn nữa cũng bẩn thỉu, chiều nay cậu không cần về luôn đâu, đi tìm xung quanh đấy xem có khu nhà chung cư cao cấp nào không, mua lấy một căn, dùng chứng minh của Trì Ngữ Mặc để đăng ký.” Lôi Đình Lệ dặn dò.

Lý Hạo biết rất nhiều đại gia nuôi bồ nhí bên ngoài.

Những người đại gia đó đều thuê phòng cho bồ nhí ở, chỉ cần đến khi họ chơi bời chán rồi, sẽ lập tức trả phòng và đuổi cô bồ nhí kia đi.

Lôi tổng đúng là người hào phóng, mua đứt luôn một căn. Nếu như có chia tay, căn nhà đó cũng coi như tặng cho Trì Ngữ Mặc.