Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 181



“Tôi biết rồi.” Lý Hạo nói rồi bước xuống xe, ra cốp lấy hành lý xuống cho cô.

“Trì Ngữ Mặc, khu chung cư cô ở có vẻ hơi cũ nhỉ.” Lý Hạo hàn huyên.

“Khu này tuy hơi cũ nhưng vật giá lại thấp, xung quanh đây còn có bến xe buýt, tàu điện ngầm, còn có siêu thị, cũng có khá nhiều người bán đồ ăn sang nữa. Nếu muốn xem phim thì giá vé cũng rẻ, tôi ở đây quen rồi, cũng khá ổn đấy chứ.” Trì Ngữ Mặc đón lấy hành lý, “Cảm ơn anh, Lý Hạo.”

“Cô, chưa từng nghĩ sẽ chuyển sang một nơi ở mới sao?” Lý Hạo thử dò hỏi ý cô.

“Ở đây tiền thuê nhà rẻ chứ.” Trì Ngữ Mặc giải thích, “Anh không cần lên nữa đâu, tôi tự đem lên là được.”

Lý Hạo giữ hành lý của cô lại, “Chuyện này, thực ra là Lôi tổng bảo tôi đi chọn nhà cho hai người, và căn nhà đó đứng dưới tên của cô.”

Trì Ngữ Mặc khựng lại một lúc, “Tôi mới làm bạn gái anh ấy chẳng bao lâu mà.”

“Tôi thấy rằng Lôi tổng thích cô lắm đấy, có thể là anh ấy thích cô nhiều hơn những gì mà cô tưởng, thật đấy.” Lý Hạo thành khẩn nói.

“Nhà, tôi không thể nhận được, để tôi nói chuyện với Lôi Đình Lệ.” Cô cũng không muốn làm khó Lý Hạo, liền rút điện thoại ra, hít thở sâu để điều chỉnh lại trạng thái rồi bấm điện cho lôi Đình Lệ.

Điện thoại đổ 3 tiếng, Lôi Đình Lệ dập máy.

Tim Trì Ngữ Mặc như đánh rơi cái cạch, cô quay sang nhìn Lý Hạo vẻ có lỗi, “Xin lỗi anh, anh ấy không bắt máy.”

“Khi Lôi tổng đang họp, trừ phi là chuyện rất cấp thiết không thì anh ấy không bắt máy đâu. Đợi lát nữa họp xong, chắc là sẽ gọi lại cho cô ngay thôi.” Lý Hạo nói giúp cho Lôi Đình Lệ.

Trì Ngữ Mặc nhoẻn miệng cười.

Lại chẳng phải là do trong lòng Lôi Đình Lệ, cô chẳng mấy quan trọng.

Cô cũng không muốn bản thân mình biến thành người không biết điều, dù sao chuyện của cô cũng chẳng cấp thiết thật.

“Anh đừng mua nhà đấy nhé, tôi không cần đâu.” Trì Ngữ Mặc nhắc nhở.

Không biết tại sao, Lý Hạo cảm thấy xót thay cho Trì Ngữ Mặc.

Một cô gái trẻ đẹp như vậy, đứng trước một cám dỗ lớn lại vẫn có thể giữ được chính mình mà không sa ngã, rất tốt.

“Vậy bên phía Lôi tổng phiền cô nói giúp, không thì anh ấy sẽ nghĩ rằng do tôi làm việc tắc trách.” Lý Hạo ân cần nói.

Trì Ngữ Mặc gật đầu, cô cũng không gọi lại cho Lôi Đình Lệ nữa mà cất lại điện thoại vào trong túi rồi xách hành lý lên lầu.

Vừa mở cửa, trong phòng là một mùi thuốc thoang thoảng, kèm thêm với mùi thức ăn, trộn lẫn với mùi đồ đạc cũ lâu năm, một thứ mùi không được dễ ngửi cho lắm nhưng lại là thứ mùi mà cô quen thuộc.

“Chị ơi.” Trì Ngữ Mặc gọi.

Tưởng Kỳ Nhị từ trong phòng bước ra, nở nụ cười tươi, “Tiểu Mặc, sao em lại về giờ này? Mẹ nói em làm thêm bảo mẫu bên nhà người ta, em vẫn khỏe chứ?”

Trì Ngữ Mặc gật đầu, “Tốt lắm chị ạ, chỉ có cái là nhớ mọi người thôi. Chị, em có mang quà cho chị đây.”

Trì Ngữ Mặc lục ở trong túi ra một chiếc vòng cổ, đưa cho Tưởng Kỳ Nhị.

Tưởng Kỳ Nhị mở hộp ra, cô kinh ngạc nói, “Chiếc vòng kim cương đẹp quá, cái này là của em mua đó hả?”

“Em mua lúc đi công tác.” Trì Ngữ Mặc ngập ngừng, không muốn cho ai biết về chuyện của Lôi Đình Lệ.

“Ừ.” Tưởng Kỳ Nhị cảm động ôm chặt lấy Trì Ngữ Mặc, “Cảm ơn, cảm ơn em lắm, chị thích lắm, vô cùng thích nó.”

Trì Ngữ Mặc cười tươi, “Chị thích là được rồi, mẹ đâu?”

“Đang dọn dẹp ở bên nhà người ta. Đúng rồi, mấy hôm trước có một câu trai đến tìm em, đẹp trai lắm. Mẹ nói cậu ấy tên là Niên Cung Duật, là con trai của một nhà mẹ làm cho, nghe nói nhà cậu ấy giàu có lắm, đi du học về mà tự mở được công ty riêng luôn.” Tưởng Kỳ Nhị nói.

Một mình Lôi Đình Lệ, cô còn chưa sắp xếp được ổn thỏa, đừng nói là dính thêm anh nào nữa, “Cậu ta là một người bạn cùng trường của em khi trước, không quen lắm, sau này có đến thì chị cứ bảo em không có nhà là được.”

“Em cũng không còn nhỏ nữa, theo chị thấy thì thêm người bạn cũng chẳng xấu đi đâu. Chị thấy cậu ta thích em lắm đấy, hỏi chuyện về em rất kỹ. Đúng rồi, khi trước mẹ chúng ta có làm hỏng một món đồ cổ của gia đình họ đúng không? Cậu ấy cũng đem tiền trả lại cho mẹ rồi, nói không cần phải trả nữa, chị thấy cậu ấy tốt lắm đấy, em mà quen với cậu ấy thì sau này không phải vất vả như bây giờ nữa.” Tưởng Kỳ Nhị khuyên nhủ.

“Anh ta có nhiều bạn gái lắm đấy, mẹ chắc chưa kể với chị, cứ hai ba tháng là anh ta lại thay bạn gái một lần.”

“Hả? Cậu ta là người như vậy à? Vậy thì không được rồi. ” Tưởng Kỳ Nhị nắm lấy tay Trì Ngữ Mặc, cười nói thăm dò cô, “Tiểu Mặc của chúng ta hoàn mỹ như vậy, đáng lẽ phải đi đôi với người đàn ông hoàn mỹ nhất thế giới.”

Trì Ngữ Mặc cười nhạt.

Cô không hề hoàn mỹ, tự cô biết điều này.

“Chị, chị nghỉ ngơi đi, em cũng buồn ngủ rồi, đầu em hơi đau. Tối nay em không ăn cơm ở nhà, không cần chuẩn bị phần của em đâu.”

“Ừ, mau đi nghỉ ngơi đi.”

Trì Ngữ Mặc kéo hành lý trở về phòng mình, đóng cửa phòng lại, cô đem toàn bộ những món trang sức Lôi Đình Lệ tặng cho đem cất vào trong một chiếc hộp nhỏ để ở ngăn kéo. Sau này, còn phải đem trả lại cho anh.

Cô đặt chuông báo thức lúc 5 giờ 30, thả mình lên giường rồi nhắm mắt lại, chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Mới ngủ được một lúc, điện thoại bỗng reo lên.

Cô thấy người gọi đến là Lôi Đình Lệ, còn định cúp máy nhưng nghĩ đến chuyện cần nói với anh nên đành bắt máy.

“Em tìm anh có chuyện?” Lôi Đình Lệ hỏi.

“Lý Hạo nói rằng anh muốn dùng chứng mình của em để mua nhà cho em, em không muốn như vậy, không phải phiền phức đâu. ” Trì Ngữ Mặc thẳng thắn nói.

“Tặng cho em thì nhận lấy. ” Lôi Đình Lệ nói giọng mệnh lệnh.

Trì Ngữ Mặc ngồi dậy, vuốt tóc ngay lại, “Lôi Đình Lệ, đừng để cho tình yêu giữa chúng ta bị che lấp bởi vật chất có được không?”

Giữa họ...hình như không hề có tình yêu.

“Đúng là em rất thiếu tiền, nhưng em muốn tự bản thân mình nỗ lực đi kiếm lấy, chứ không phải là dựa dẫm vào bạn trai. Nhà có lớn nhỏ với em không quan trọng, chỉ cần em ở thấy thoải mái, tự tại là được.” Trì Ngữ Mặc tiếp tục nói.

“Dựa dẫm bạn trai chẳng có gì là không tốt cả.” Lôi Đình Lệ cau mày, anh không thích cô từ chối những thứ mà anh tặng.

“Cho nên, hệ quy chiếu của chúng ta quá khác nhau, có nhiều cô gái cũng thấy rằng dựa dẫm bạn trai là điều đương nhiên, em nghĩ rằng tư tưởng của anh và họ sẽ hợp nhau hơn đấy.” Trì Ngữ Mặc nói rồi chợt nhận thấy mình hơi kích động.

Cô vừa thiếu ngủ lại vừa đang dang dở giấc ngủ nên dễ bộc lộ tính khí của mình.

“Xin lỗi, em hơi mệt, em đi ngủ đây.” Trì Ngữ Mặc dịu giọng xuống.

“Anh muốn làm cho bạn gái của mình sống thoải mái hơn và anh không thấy điều đó có gì sai, em ngủ đi, anh họp tiếp.” Lôi Đình Lệ cúp máy.

Anh nghỉ giữa buổi họp chỉ là để gọi lại cho cô, nhưng sau khi gọi xong, trong lòng càng nặng trịch, rất khó chịu.

Anh quay người lại, bước trở vào phòng họp, mấy lần ngẩn ngơ.

Sao anh cứ có cảm giác cô muốn chia tay bất cứ lúc nào.

“Lôi tổng, Lôi tổng.” CEO của bên IT gọi.

Lôi Đình Lệ hồi tỉnh, “Ừm, cuộc họp kết thúc ở đây.”

Anh nhìn vào đồng hồ, giờ là 4 giờ 35, hướng sang hỏi trợ lý đứng bên, “Hẹn với cục trưởng Trần mấy giờ?”

“6 giờ, Tùng Lan Nhã Cư.” Trợ lý đáp lời.

“Đến lúc đó chúng ta gặp lại ở Tùng Lan Nhã Cư.” Lôi Đình Lệ đứng dậy, bước nhanh ra ngoài...