Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 193



Người đàn ông đau đến kêu oai oái, “Tôi không biết, tôi sợ, các người, có quan hệ gì với người đàn bà đã chết?”

Lôi Đình Lệ kinh ngạc hướng mắt nhìn người đàn ông, nhẹ buông lỏng tay, “Ngươi quen biết người phụ nữ đã mất đó?”

“Tôi...” người đàn ông cứ úp úp mở mở.

“Nói.” Lôi Đình Lệ hét một tiếng.

Trì Ngữ Mặc cũng chạy đến bên cạnh Lôi Đình Lệ, che dù cho Lôi Đình Lệ, dò xét khuôn mặt của người đàn ông.

Người đàn ông hoảng sợ nhìn bọn họ, lời nói lại chứ bị nghẹn lại.

“Tôi thực sự có gặp qua người đàn bà đã chết đó.” Người đàn ông chớp mắt đáp.

“Ngươi gặp người đó khi nào?” Trì Ngữ Mặc truy hỏi.

“Ngày phát hiện án mạng, chiều hôm đó tôi không được khỏe, cho nên xin nghỉ về trước, nhưng tôi rất xui xẻo, một chiếc bánh xe của tôi bị bể, nên tôi để xe ở lại tiệm sửa xe hơi, rồi tự đi bộ về.”

“Nói trọng điểm, ngươi thấy cái gì.” Lôi Đình Lệ không nhẫn nại nỗi nữa.

“Tôi thấy một người đàn ông đâm chết một người đàn bà, sau đó bỏ dao vào tay một người đàn bà khác.” Người đàn ông nói.

Trì Ngữ Mặc hướng nhìn Lôi Đình Lệ.

Điều này giống y những gì cô và anh đoán trước đó.

“Người đàn bà còn lại đang nằm dưới đất, hình như đang ngủ, người đàn ông đó còn dán cái thứ gì đó lên cô gái đang nằm dưới đất kia, sau đó rời đi, lúc đó tôi bị sợ quá, đợi người đàn ông đó đi xong, lập tức chạy về nhà.” Người đàn ông nói.

“Dán thứ gì? Ngươi có thấy khuôn mặt của người đàn ông đó không?” Trì Ngữ Mặc truy vấn.

“Không biết, tôi quá sợ, gần đây con tôi luôn bị sốt, tôi còn nghĩ có phải do đụng chạm đến ma quỷ nào hay không, nên hôm nay tôi tính đến đây để đốt giấy tiền, thấy các người đến, tôi liền ẩn trốn đi.” Người đàn ông giải thích.

Trì Ngữ Mặc hướng nhìn Lôi Đình Lệ, “Giờ chúng ta đã tìm được nhân chứng quan trọng trong vụ án, chắc có thể xác thực Lâm Miễu vô tội rồi.”

Lôi Đình Lệ gật đầu, “Lát nữa em gọi điện thoại cho cục cảnh sát, bảo anh ta ghi lại khẩu cung mới nhất, còn về thủ pháp phạm tội, anh cũng đã biết rồi, cho nên, cũng không cần tìm một thôn dân khác nữa.”

“Thủ pháp phạm tội?” Trì Ngữ Mặc hiếu kì nhìn Lôi Đình Lệ.

“Hung thủ dán trên người Lâm Miễu là một vi mạch nhỏ, nếu may mắn, bây giờ có lẽ còn tìm thấy trên quần áo của Lâm Miễu, hung thủ giết xong Trương Xuân Hoa lại không đi, lại còn ở trên xe hắn, chắc là đang ẩn nấp chờ đợi.

Hắn đợi có người đi qua, canh chuẩn thời gian, dùng đồ điều khiển, vi mạch phát sinh lưu điện, làm cho Lâm Miễu tỉnh dật, nhìn thấy nằm bên cạnh mình, là người chết Trương Xuân Hoa, phản ứng đầu tiên là la hét lên, cho nên, người làm chứng thấy tay Lâm Miễu cầm dao ngồi dưới đất đang đối diện với Trương Xuân Hoa.” Lôi Đình Lệ giải thích.

Mới chốc lát, đã nói rõ hết những điều mà trước đây cô không hiểu.

Cô cảm thấy Lôi Đình Lệ thật sự rất lợi hại, IQ xuất chúng.

Anh nói sẽ giúp Lâm Miễu được thả ra ngoài, mới ra trận, đã xử lí xong.

Lôi Đình Lệ để ý đến ánh mắt đầy ngưỡng mộ sùng bái của cô, thấy ánh mắt đó dịu dàng hơn nhiều lần, đón lấy dù từ tay cô, “Còn không gọi đến cục cảnh sát.”

“Dạ dạ dạ.” Trì Ngữ Mặc lập tức gọi điện thoại cho Lý Đội, khẩu khí không giấu nỗi sự vui mừng của mình, “Lý Đội, chúng tôi đã tìm được nhân chứng then chốt của vụ án, có thể chứng minh lúc đó có người thứ ba ở hiện trường, với lại, đủ chứng minh bạn tôi lúc đó đang hôn mê, còn có một chuyện nữa, bồ đồ bạn tôi mặc hôm bị bắt còn đó không?”

“Chuyện tốt, chúc mừng, bộ đồ bạn cô mặc hôm đó đang trong phòng khám nghiệm.

“Chút nữa anh kiểm tra thử, vừa nãy người làm chứng nói, thấy người đàn ông trên người bạn tôi dán cái gì đó, có nhân chứng mới, có thể thả bạn tôi ra được chưa.” Trì Ngữ Mặc mang theo hy vọng hỏi.

“Ồ, được chứ, nhân chứng giờ đang ở đâu? Chúng tôi cũng đang trên đường đến, chắc cỡ nửa tiếng tới.”

“Ở ngay chỗ hiện trường gây án, các người đến đi, chúng tôi đợi mọi người.” Trì Ngữ Mặc nói, cúp máy.

“Mà này, các người cần tôi làm nhân chứng cũng được, tôi cũng nhiều ngày ăn ngủ không yên, nhiều ngày như thế không ngủ được, vì vậy, có thể cho tôi đốt giấy tiền trước không?” người đàn ông nói.

“Giờ đang mưa, người thực là muốn đốt?” Lôi Đình Lệ hỏi lại không cảm xúc.

“Không lớn lắm.” Người đàn ông bò dậy, lấy giấy tiền ở chỗ xe máy ra, nhìn Lôi Đình Lệ, “Dù có thể cho tôi mượn chút không.”

Lôi Đình Lệ: “...”

Trì Ngữ Mặc: “...”

“Lôi Tổng, anh vào xe trước đi, em ở đây với anh ta.” Trì Ngữ Mặc nịnh bợ.

Lôi Đình Lệ nhìn cô, “Anh sẽ ở đây với hắn, em lên xe ngồi đợi đi.”

Anh kéo cô đi.

Người đàn ông đi sau lưng họ.

Lôi Đình Lệ mở cửa xe, bảo Trì Ngữ Mặc vào trong, sau khi mở máy lạnh, đóng cửa xe, anh che dù cho người đàn ông.

Người cao ngạo như anh ta, lại, che dù cho một người nông dân bình thường.

Vậy mà, trong lòng cô lại nảy sinh ra chút dư vị ngọt ngào, cứ hóng ngoài cửa sổ mong chờ Lôi Đình Lệ.

Nếu Lôi Đình Lệ không phải quanh anh có rất nhiều đàn bà, tính cách của anh ta cũng không quá khó chấp nhận.

Kiêu ngạo có, tỉ mỉ có, ngạo mạn có, thâm tình có, đối với phụ nữ, lại rất hào phóng.

Trì Ngữ Mặc nhẹ nhàng hít một hơi, nghĩ đến chuyện xảy ra ở Tần Châu, trong lòng lại phiền muộn, thời tiết hôm đó giống như bây giờ vậy, mây mù giăng đầu trời.

Cô tốt hơn đừng suy nghĩ nữa, tự mình chuốc phiền muộn thôi.

Trời mưa ngày càng lớn.

Lúc Lý Đội qua tới, Lôi Đình Lệ vẫn chưa về.

Bọn họ đến hiện trường gây án, cỡ 15 phút trôi qua, Trì Ngữ Mặc nhìn thấy Lôi Đình Lệ.

Cô muốn xuống đón anh, nhưng bất lực vì trời mưa quá lớn, lại thêm phiền phức cho anh.

Lôi Đình Lệ mở cửa xe, đi lên xe.

Tuy có dù, một nửa vai anh đều bị dính mưa, cũng giống như lòng cô bây giờ vậy.

Cô đưa khăn giấy cho anh.

Lôi Đình Lệ không nhận, cởi áo vest ngoài ra, vứt đằng sau xe, “Xưởng sản xuất nước suối em còn muốn đi không? Chút nữa Lý Đội sẽ qua đó.”

Cô nhớ ra, tuy Lâm Miễu đã được cứu ra, nhưng cô vẫn hiếu kì, ai làm người giết Trương Xuân Hoa.

Nhưng, cô lại lo sợ làm lỡ việc của Lôi Đình Lệ.

“Em và Lý Đội qua đó là được, sau khi về em liên lạc với anh sau.” Trì Ngữ Mặc sau khi suy nghĩ đáp.

“Không muốn đi cùng anh?” Lôi Đình Lệ hỏi lại, nhướng mày.

Cô thấy anh không vui, bản lĩnh quan sát sắc mặt cô vẫn có chứ.

“Muốn.” Trì Ngữ Mặc trả lời một từ đơn giản, ánh mắt ngượng ngùng, xấu hổ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khóe môi Lôi Đình Lệ nhẹ nhàng đẩy lên, đối với đáp án này vô cùng vừa ý, hỏi, “Hôm nay ở đâu?”

“Cái đó.” Cô dịu dàng nhìn anh, “Hành lý của em để ở nhà, với lại, mai là thứ hai, em phải đến công ty làm.”

“Tối nay ngủ chỗ anh nhé, chúng ta tự do chút, lúc về chắc không muộn lắm, tối nay anh muốn ăn cơm em nấu.” Lôi Đình Lệ thay cô ta quyết định.

Cô phát hiện, cuộc đối thoại giữa bọn họ, giống như một cặp vợ chồng mới cưới.