Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích

Chương 194



Chả mấy chốc, đã đến xưởng nước suối.

Lý Độ dẫn đầu đi vào, đưa ra giấy tờ chứng minh, yêu cầu gặp ông chủ.

Trợ lý lập tức dẫn mấy người Lý Đội đi gặp ông chủ của xưởng nước suối.

Ông chút xưởng nước suối vừa thấy có cảnh sát đến, đã lộ diện và chào đón nồng nhiệt, kêu trợ lí chuẩn bị trà nước.

“Không cần, tôi hỏi mấy câu rồi đi.” Lý Đội theo việc công mà làm, “Gần đây trong xưởng có phát hiện chuyện gì đặc biệt không.”

Ông chủ xưởng trả lời, “Không có.”

Lý Đội hướng nhìn Lôi Đình Lệ.

Lôi Đình Lệ chớp mắt, gọi điện thoại cho Thường Hâm, “Gửi hết ảnh của những người liên quan vào điện thoại cho tôi.”

Ông chủ xưởng lo lắng, “Cảnh sát, tôi đã làm sai việc gì? Tôi lúc nào cũng tuân thủ pháp luật, nếu có vấn đề, cũng là người khác vu oan tôi.”

“Ông biết gì nói đó là được.” Lý Đội nghiêm nghị nói.

Ông chủ xưởng ngoan ngoãn nghe theo, nhìn sang Lôi Đình Lệ.

Lôi Đình Lệ sau khi nhận được những tấm hình từ Thường Hâm, đưa cho Ông chủ xưởng coi, “Những người này, ông biết ai, nói với tôi.”

Trì Ngữ Mặc cầm điện thoại của Lôi Đình Lệ, từng tấm từng tấm lật cho ông chủ xưởng coi.

“Người này, người này tôi biết.” Ông chủ chỉ vào tấm hình Viên Tử, người đàn ông có đường chân tóc rất dày mà nói.

Trì Ngữ Mặc hưng phấn nhìn Lôi Đình Lệ.

“Tiếp tục.” Lôi Đình Lệ nói với giọng không đổi.

Trì Ngữ Mặc tiếp tục lập hình.

“Cái người này, Trương Đình Kiệt tôi cũng quen.” Ông chủ xưởng đáp.

Trì Ngữ Mặc nhướng mày.

Hai người đều biết, vậy thì phiền rồi.

Lôi Đình Lệ lấy điện thoại lại, hướng nhìn ông chủ xưởng, “Hai người ông đều quen, người đến chỗ ông gần đây nhất là ai.”

“Đều có đến, Cái tên Trương Đình Kiệt nổi tiếng lắm, cho nên tôi muốn mời anh ta đến quay quảng cáo, anh ta và người quản lí đến chung, còn người tên Viên Tử này tôi và ông ta có chút quan hệ làm ăn, anh ta cũng hay đến chỗ tôi.”

“Quan hệ làm ăn gì?” Lôi Đình Lệ truy vấn.

“Vợ hắn làm ở khoa kiểm tra các loại thuốc, tôi và hắn luôn hợp tác trên phương diện y dược, chúng tôi thu mua thuốc từ người nông dân, sau đó bán cho công ty Y dược.

Năm nay, hắn muốn trực tiếp làm, bảo tôi đầu tư mua mười sào ruộng, tôi còn đang do dự.

Tôi cảm thấy không cần thiết mua đất, tốn quá nhiều tinh lực và tài lực.

Nhưng, nếu không mua, chắc Viên Tử đó sẽ không chịu hợp tác với tôi.” Ông chủ trả lời trong suy tư.

“Vậy đi.” Lôi Đình Lệ đứng dậy, dứt khoác đi ra ngoài.

Trì Ngữ Mặc theo sau anh ta, nhỏ tiếng nói, “Giờ Trương Đình Kiệt và em của Trương Xuân Hoa đều đến đây qua, hơi phiền phức rồi.”

“Không phiền.” Lôi Đình Lệ nói một cách chắc chắn.

“Tại sao?” Lý Đội thấy lạ, mở miệng hỏi.

Sau khi anh ta nghe xong, biết chắc chắn người tình nghi đó là Viên Tử và Trương Đình Kiệt, nhưng chưa nghĩ ra xác định là ai trong hai người này.

“Viên Tử thân hình tròn trịa, Trương Đình Kiệt lại rất gầy, người làm chứng có thể không thấy mặt hung thủ, nhưng qua hình dáng hung thủ chắc chắn phân biệt được.” Lôi Đình Lệ phân tích.

Lý Đội đã rõ, “Sau khi trở về sẽ truyền lệnh bảo Viên Tử và Trương Đình Nghệ đến để nhân chứng nhận dạng.”

“Ừ.” Lôi Đình Lệ đáp một tiếng, không để ý đến Lý Đội nữa, lại lên xe mình.

Trì Ngữ Mặc ngồi vào vị trí phó lái, tự mình thắt dây an toàn, hỏi, “Giờ có thể xác định hung thủ là ai, có cần làm những điều trước đó anh đã căn dặn không?”

“Không có mâu thuẫn, mục đích của anh là chính chỉnh lại ngành giải trí, và còn...” Lôi Đình Lệ ngừng, không nói hết lời.

Anh không nói, cô không hỏi, hình như có một sự ăn ý vô hình nào đó?

Buổi trưa, sau khi ăn cơm ở một tiệm trên đường, trực tiếp đến chỗ anh.

Lôi Đình Lệ vào phòng sách, ngoài trời vẫn đang mưa. Theo thói quen cô sẽ không ra ngoài, gọi điện thoại kêu người ta giao hàng.

Cô dọn dẹp nhà giúp anh, vừa dọn tới cửa phòng sách nhà anh, anh từ phòng sách đi ra, biểu hiện rất nghiêm trọng, “Anh ra ngoài một chút có việc.”

“Dạ, ngoài trời đang mưa, anh đi đừng cẩn thận.” Trì Ngữ Mặc nhắc nhở.

Đầu của Lôi Đình Lệ chả phản ứng gì, bước nhanh ra ngoài, cửa cũng không đóng.

Trì Ngữ Mặc nhìn anh vội vã lên xe, rời đi.

Cô đứng trước cửa nhà anh, nhìn dáng anh dần dần biến mất, trong lòng có một dự cảm không lành, nhưng lại không nói ra được.

Cô tiếp tục dọn dẹp, dọn hết cả 3 lầu, nhìn thời gian, đã là 16h30 rồi, nhanh chóng nấu ăn.

Cô làm súp, sườn chua ngọt, trứng xào cà chua, bắp cải cuộn thịt, còn chừa lại hai phần bít tết chưa làm, đợi Lôi Đình Lệ về mới làm, như vậy mới tươi ngon, dù sao bít tết thì chín rất mau.

Chuông điện thoại vang lên, cô nhanh chóng lấy ra, là của Lâm Miễu.

Trì Ngữ Mặc cười lớn, nhận điện thoại, “Gớm, ra rồi à.”

“Ừ ừ ừ, lần này cảm ơn cậu, mình nghe Lý Đội nói cậu tìm được nhân chứng mới, nên mới thả mình ra.” Lâm Miễu cảm kích nói.

“Số cậu hên đó, chưa tới lúc chết, sau này làm việc gì cũng phải cẩn trọng hơn nữa, không được lơ là cảnh giác giống lần trước, biết không?” Trì Ngữ Mặc căn dặn.

“Bị thiệt hai lần rồi, mình không dám vội vàng lập công nữa, lần này bắt được nhân chứng may nhờ có Lôi Đình Lệ, chiều mai xuống ca mình hẹn nhau ra ngoài đi.”

“Hahaha, được, cậu và Lôi Đình Lệ cố gắng phát triển cho tốt, sau này mình hưởng phước của cậu. Vậy mình cúp máy trước, mấy ngày rồi chả tắm rửa cho ra hồn, người thúi chết đi được.”Lâm Miễu nói xong, cúp máy cái cạch.

Trì Ngữ Mặc đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Trời bắt đầu tối dẫn, ngoài hiên mưa cứ tạt mạnh vào thành kính, tạo thành âm thanh tí ta tí tách.

Trong phòng bắt đầu lạnh dần.

Trì Ngữ Mặc cảm thấy có chút lạnh, khoác hai cánh tay lại, điều chỉnh máy lạnh sang 28 độ.

Thời gian trôi qua từng phút giây một, cô đọc báo mới, lại xem ti vi, lại nhìn thời gian, đã gần 9h tối.

Lôi Đình Lệ vẫn chưa về.

Cô muốn gọi cho Lôi Đình Lệ, nhưng lại nghĩ, lúc anh có việc, cô gọi điện thoại qua đó, chắc sẽ không bắt máy.

Cô hâm lại canh súp, trứng xào cà chua, bắp cải cuộn thịt thêm lần nữa, lại bưng lên, nhìn thời gian, đã là 9h30 rồi, Lôi Đình Lệ vẫn chưa về, cũng không gọi điện thoại cho cô.

Cô gửi cho anh một tin nhắn, cố gắng dùng từ ngữ vui vẻ thoải mái nhất, “Đình Lệ, cỡ bao lâu nữa anh về nhà? Bụng em đang kêu rồi, kaka.”

Sau khi gửi đi, cứ nằm dài trên bàn ăn, nhìn vào điện thoại mãi.

Một phút, hai phút... Năm phút, màn hình điện thoại đen thui, Lôi Đình Lệ vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Tương tư, thật là phí thần trí, tâm trí và sức lực, khiến lòng con người cứ buồn buồn, bực bực, ngay cả làm việc cũng không tập trung được.

Cô không muốn nghĩ lung tung, cũng không muốn đoán bây, vì nghĩ và đoán lung tung sẽ làm cô bất an, lo sợ, uất ức, đứng ngồi không yên, cũng làm người khác cảm thấy nặng nề.

Cô không thích trở thành gánh nặng của người khác.